Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vũ đọt ngột liên lạc với tôi vào 1 hôm thành phố mưa, từng giọt chậm rãi gõ thành nhịp trên mái tôn đều đều như được sắp đặt sẵn. Nội dung khiến tôi trong phút chốc choáng váng, nghĩ rằng hôm nay đâu phải Cá tháng Tư.

" Qua ban công nhé! Biết đâu là lần cuối cùng."

" Lần cuối ? Tại sao?"

" Về nhà thôi. Dã dọn hết đồ rồi. Người mới chắc sẽ sớm chuyển sang."

" Người mới? Ko phải bạn hứa nếu có về nhà cũng để ban công lại cho tớ mà? Bạn nuốt lời. "

" Bởi người mới là 1 người đặc biệt."

Tôi nhìn mãi vào những dòng tin nhắn, thấy bên trong lòng mình nỗi trống rỗng đang dần lan rộng ra, lần này đi cùng với nó là màn sương mù dày đặc. Tôi đã bỏ lỡ điều gì chính tôi cũng ko rõ, chỉ biết rằng cảm giác dòng biển ấm mà tôi đang nương theo đang dần ko còn rõ rằng nữa. 

Tôi bật chiếc ô màu vàng lên, đi bộ chậm rãi qua từng con phố để đến phòng trọ của Vũ. 

Nếu là lần cuối tôi muốn mình bình an chấp nhận, muốn mình nói lời tạm biệt vơi căn phòng ở tầng hai, sơn màu vàng chanh, có ba ô cửa sổ luôn đầy nắng và gió, với vết sơn trên tường do tôi vô tình làm đổ lọ màu vẽ, với ban công nhiều cây mà tôi đã từng ngồi mãi chẳng muốn rời... Căn phòng nhiều kỉ niệm ấy phải nói lời tạm biệt sớm vậy sao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro