51-53 ( Hết Chương 1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

51.
Cuối cùng cũng đến quán ăn đặc sản Hồ Nam mà chị hắn nói. Khi thức ăn đem ra, mọi người đều tấm tắc khen. Tuy tôi không thích các món ăn này nhưng cũng phải gật đầu. Tôi cũng nhận ra rằng kể cả Lưu Giai cũng không thích nhưng cũng không dám có ý kiến gì, chẳng lẽ đây gọi là sự tôn trọng đối với chị gái của một người đồng nghiệp?

Người chị này của hắn dường như có một ý chí trời ban, có thể khiến người khác không thể tự chủ mà làm theo ý kiến chị ta mà không cần suy xét lại vấn đề. Không biết trong hắn hình ảnh người chị này ra sao? chứ tôi thì chịu khổ dùm hắn một phần. Hay là ngay cả bản thân hắn cũng không nhận ra vấn đề này?

Lưu Giai tỏ ra rất hoạt bát, mới tiếp xúc không lâu thì đã có vẻ rất thân chị ta rồi, 2 người vừa cười vừa nói vui vẻ, tôi nghe loáng thoáng được câu chuyện của 2 người đó:

"Em trai của chị cũng đã lớ rồi nhưng vẫn chưa thấy dắt bạn gái về giới thiệu, khiến chị cũng phải vì nó mà lo nghĩ!" Nói xong rồi nhìn Lưu Giai tỏ vẻ hài lòng. Còn Lưu Giai thì khuôn mặt mang đầy tình ý mà nhìn Trương Nhuệ:

"Chuyện này thì chị khỏi lo, trong công ty cũng có rất nhiều cô gái thích anh ấy lắm!"

"Có đúng như vậy không? có những ai vậy? xinh đẹp không?" Chị ta hỏi liền một mạch.

Tôi có chút khó chịu với vẻ mặt hớn hở của Lưu Giai, nên tiếp lời: "Lưu Giai cô không phải một trong những người đó sao?"

Không ngờ hắn lại bối rối nhìn tôi với cặp mắt hình viên đạn: "Anh đừng nói bậy, không có chuyện đó đâu..."

Chị ta không thèm nhìn người em trai mà quay sang nhìn Lưu Giai chằm chằm, càng nhìn nụ cười càng tươi hẳn ra: "Thật không? Có thật là em thích Trương Nhuệ nhà chị không?"

Lưu Giai nhất thời không biết phải trả lời sao, thừa nhận thì không dám, lại không cam lòng phủ nhận điều này, chỉ biết im lặng và mắc cỡ đến đỏ cả mặt. Châu Dương còn bồi thêm một câu: "Cô cứ thừa nhận đi, ai không nhận ra điều đó chứ?"

Tôi quay sang nhìn hắn, không ngờ lại bắt gặp ánh mắt hắn đang nhìn tôi, hắn dường như không chú ý đến cuộc trò chuyện này, sắc mặt lúc đó còn rất khác thường, tôi cũng không thể nào hình dung chính xác sắc mặt hắn lúc đó ra sao ...

Giờ tan sở hôm sau, tôi gọi hắn khi hắn đã đi rất xa: "Tối nay đi đâu chơi không?"

Hắn nhìn tôi: "Sao? Muốn tìm tôi đi uống vài ly hả?"

"Đúng vậy! Thấy sao? cùng đi chứ?"

"Tối nay không được rồi! bữa khác nhé!" hắn trả lời có vẻ do dự.

Toàn thân như lạnh run lên, tôi hỏi với vẻ không cam lòng: "Tại sao vậy?"

"Chị tôi gọi! kêu tối nay về ăn cơm!"

Quả nhiên đây là sự thật. Con tim tôi như đang từ từ chìm xuống đáy biển: "Nếu tối nay tôi nhất định muốn anh đi uống với tôi thì sao?" Tôi vẫn chưa chịu bỏ cuộc.

Hắn gãi đầu gãi tai, do dự một hồi: "OK! Để tôi báo cho chị tôi một tiếng!"

Tôi cảm nhận được chút an ủi, hoá ra tôi vẫn còn chiếm vị trí khá quan trọng trong lòng hắn: "Được rồi! Anh về nhà với chị đi!"

"Có thật là không đi không?" Lần này đến lượt hắn kiên quyết.

"Bỏ qua đi! sau này còn nhiều cơ hội mà!"

"Vậy tôi đi nhé?"

"Đi đi!"

Hắn liền quay bước đi, đi được khoảng 10 bước lại quay lại nhìn tôi, tôi làm dấu ra hiệu kêu hắn đi. Lần này thì đi thiệt rồi, không còn quay lại nữa...

Nhìn theo bóng dáng hắn tan biến trong biển người, đôi mắt tôi có cảm giác hơi mơ hồ! Trong đầu là một khoảng không trống trãi...

Sau buổi tối hôm đó tôi thấy hắn có vẻ buốn rầu suốt mấy ngày trời, hỏi thì không nói, còn Lưu Giai thì càng ngày càng tỏ ra hớn ha hớn hở. Trong giờ làm việc tôi còn phát hiện cô ta nói chuyện điện thoại rất lâu với ai đó, hỏi thì cô ta cũng không nói. Nhưng trước mặt tôi cô ả không thể giữ được bí mật. Quả nhiên sau một cuộc trò chuyện, cô ta cố tỏ ra vẻ thần bí:

"Là chị của Trương Nhuệ!".

Tôi như sét đánh ngang tai, giường như cảm giác được có một thứ gì đó vừa thoát khỏi tầm tay. Cố gắng che giấu cõi lòng đang lạc lõng, nói với vẻ gượng cười:
"Hay lắm! Chiêu này quả thật rất độc, gọi là sao nhỉ? đánh theo đường vòng thì phải!"

Cô ả tỏ ra đắc ý, cặp mắt long lanh ánh lên sự hạnh phúc: "Chính xác! người nào mà bổn cô nương thích tất nhiên phải bằng mọi giá mà có được chứ!"

Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của cô ta tôi lại có cảm giác đang toát mồ hôi lạnh...

Chỉ 2 ngày sau, cô ta lại hớn hở báo tin vui với tôi: "Chị anh ấy mời tôi đến nhà ăn cơm rồi..."

Tôi như bị sét đánh lần nữa: "chúc mừng! chúc mừng! xem ra tiến triển rất khả quan!"

Cô ta cười khoái chí: "Hi hi... Đúng vậy! anh cứ chờ tin vui của tôi nhé!"

Con tim tôi xót xa như nói không nên lời: "Khi nào?"

"Tối mai!" nói xong cô ta lại khiêu khích tôi bằng nụ cười đắc ý...

52.
Tối hôm đó về đến nhà, ngồi ngây người suy nghĩ rất lâu trên sofa, khoảng thời gian mà trước giờ tôi vẫn trân trọng đã sắp tan theo mây khói. Lúc nào tôi cũng nói với bản thân mình nên để hắn tìm được hạnh phúc chân chính, nhưng khi ngày đó đã đến thì tôi mới phát hiện mình lực bất tòng tâm, không thể nào thản nhiên làm một người vị đại như tôi hằng viễn tưởng. Con người vốn dĩ rất ích kỷ, yêu một người chỉ muốn chiếm hữu trọn người đó, không thể nào chấp nhận ai đó chia sẻ với mình!

Còn tôi! cũng không ngoại lệ, nếu không thể chiếm hữu thì thà ngậm đắng nuốt cay mà nhắm mắt buông xuôi, với Lưu Khải như vậy, đối với Trương Nhuệ cũng chỉ có thể làm như vậy. Nhưng lần này, con tim tôi có thể cho tôi dũng khí, cho tôi lí trí để tôi làm như vậy không? Tôi không biết, có ai biết không?

Ngồi trên sofa, chỉ uống vài lon, ngay cả khui thêm một lon khác cũng không còn sức lực nữa, mặc dù đã cố gắng hết sức cũng không còn cách nào khác có thể tự làm tê liệt chính bản thân. Đau khổ vốn dĩ là như vậy! phải chăng nó càng khiến con người tỉnh táo hẳn ra! Tối hôm đó tôi không thể nào chợp mắt...

Sáng hôm sau, khi ánh sáng mặt trời luồn qua khe cửa chiếu vào người, tôi mới bắt đầu cảm thấy mình phục hồi lại sức. Làm vệ sinh thật kỹ, hơn 15 phút. Đứng trước gương thật lâu, dùng gel tạo kiểu tóc, cho đến khi không chê vào đâu được mới thôi. Quần áo cũng lựa chọn rất lâu, cuối cùng chọn bộ đồ tây đắt tiền nhất, áo sơ mi sọc ca rô với cravat sọc chéo đỏ. Trước khi rời khỏi nhà, tôi phải tìm lại bản thân mình trong gương...

Cười! lúc nào tôi cũng nhắc nhở mình phải nở nụ cười. Người đầu tiên gặp là Châu Dương:

"Wow! Hôm nay là ngày gì mà ăn mặc bảnh bao quá vậy?"

"Thật chứ? tôi cũng cảm thấy rất hài lòng!" tôi mỉm cười nhìn anh ta: "Anh cũng nên coi lại cách ăn mặc đi, cù lần quá hèn chi không có con gái thích!"

"Thôi đi! trong công ty đã có anh và Trương Nhuệ rồi, tôi đâu còn cơ hội!" anh ta cười nói.

Tôi làm mặt ngầu nhìn anh ta: "Anh bị gì vậy? không giống phong cách bình thường của anh!". Anh ta thủ thỉ bên tai tôi: "Anh biết không! tối qua tôi gặp cô ấy ở quán bar!".

"Cô ấy! Cô ấy là ai?"

Tôi đột nhiên nhớ lại cô gái lúc trước gặp ở quán bar, Châu Dương trò chuyện với cô ta rất vui vẻ, nhưng khi về thì quên xin số fone liên lạc. Châu Dương lúc nào cũng nghĩ về cô ta, không ngờ lại cho anh ta gặp lại, tôi liền hỏi:

"Sao rồi? có xin được số fone không?" Anh ta quơ quơ cái điện thoại ra vẻ đắc ý, tôi cũng cảm thấy vui cho anh ta.

Cuộc sống vốn dĩ là như vậy, có người hạnh phúc, cũng có người đau khổ. Phải làm sao đây? chỉ có thể kiên cường mà đối mặt. Tôi và anh ta cứ vậy mà cười thật vui vẻ mà bước lên cầu thang. Gặp hắn ngoài hành lang, cười chào hắn rồi bước vào phòng làm việc.

Thật ra tôi không dám nhìn hắn lâu hơn nữa, sợ rằng dũng khí bị thất lạc bấy lâu nay đã tìm được bỗng nhiên tan biến trong một giây. Khi Lưu Giai đến, tôi cũng không ngước lên nhìn cô ta. Giao vài công việc rồi báo là phải đi xuống nhà máy giải quyết công việc, tôi vội vã rời khỏi văn phòng.

Tôi báo với sếp mấy ngày sau sẽ không về văn phòng, chỉ làm việc ở nhà máy, công việc chủ yếu là thảo luận với giám đốc nhà máy làm sao để cải tiến kiểu dáng của thiết bị. Trước giờ tôi vẫn cảm thấy tuy rằng sản phẩm của công ty đứng đầu về chất lượng nhưng về mặt kiểu dáng thì hơi thô kệch và lạc hậu.

Không gặp họ, không biết tình hình của họ thế nào, như vậy vẫn còn có thể duy trì một chút ảo tưởng cuối cùng...

53.
Ai cũng biết rằng chạy trốn không phải cách để giải quyết vấn đề, nhưng tôi lại chọn giải pháp chạy trốn. Chỉ vì tôi không tìm được lí do chính đáng để tranh giành niềm hạnh phúc mà mình luôn khát khao với một người phụ nữ. Rất nhiều vấn đề tôi không muốn đối mặt, nhưng không phải muốn chạy trốn thì nó sẽ không xảy ra. Khi tôi không thể nào ở lại nhà máy nữa, cuối cùng tôi cũng phải trở lại văn phòng.

Mọi thứ ập đến rất nhanh nhưng đều nằm trong dự đoán của tôi, cả công ty đang xôn xao chuyện hắn và Lưu Giai đang quen nhau. Xem ra cho dù tôi không muốn nghe nó cũng tự nhiên lọt vào tai tôi thôi! Lưu Giai suốt ngày tươi cười hạnh phúc, nếu không phải tôi quá chăm chú vào công việc thì cái hạnh phúc của cô ả thế nào cũng vọt qua tai tôi. Cô ta vừa làm việc vừa lắp bắp hát những bài tình ca lãng mạn đang thịnh hành nữa chứ "Con chuột yêu hạt gạo", thật là "sến", tôi không thể nào chịu đựng thêm nữa, chỉ muốn thoát khỏi căn phòng này càng nhanh càng tốt.

Thật không dễ dàng chờ đến giờ tan sở, tôi thu dọn đồ đạc liền ra khỏi phòng không kịp chào cô ta. Khi cửa thang máy mở ra, tôi kinh ngạc ngây người, cũng là hình ảnh đó, hắn đứng một mình trong đó, lại còn đang lẩm bẩm bài hát "Con chuột yêu hạt gạo" nữa chứ. Như người mất hồn, nhưng tôi vẫn cố gắng gượng cười:

"Chúc mừng nhé!"

Hắn tỏ vẻ không hiểu những gì tôi nói gì, tôi tiếp tục cười nói: "Lưu Giai!". Hắn cười đáp lại như muốn khẳng định lời nói của tôi là sự thật, lúc đó tim tôi bỗng nhiên thắt lại. Không nhìn hắn nữa, tôi bước vào thang máy, hắn đi ra nhường chỗ, mặt vẫn còn tươi cười, vừa định nói gì đó... cửa thang máy đã từ từ đóng lại. Cũng như lần trước, hắn bên ngoài, tôi bên trong thang máy, khi cửa thang máy từ từ đóng lại, khoảnh khắc ấy đã để lại trong tôi một hình bóng tuyệt đẹp. Lần này thì hắn, người ngoài giới đã tìm được hạnh phúc thuộc về hắn. Còn tôi, người trong giới lại phải đối mặt với cảm giác đau khổ vô bờ bên của một tình yêu việt vị ...

Tối hôm đó tôi đi gặp anh Ba, uống rất say và tường thuật lại tất cả mọi chuyện, anh ta chỉ im lặng, chờ đến khi tôi nói xong, anh mới lên tiếng:

"Quên hết mọi chuyện và đi chơi một chuyến cho khuây khoả, rồi quay về làm lại từ đầu!"

Nghe xong câu này, tôi như tìm được cách để giải thoát. Đúng vậy, tìm một nơi nào đó chơi cho khuây khoả. Đột nhiên tôi nhớ đến Tiểu Huy, một người bạn quen hồi còn học đại học. Khi đến Bắc Kinh, tôi dẫn anh ta đi chơi suốt kì nghĩ. Lúc nào anh ta cũng kêu tôi đến chỗ anh ta, được thôi, vậy thì đi Tô Châu, tôi quyết định ngay. Trước khi rời khỏi quán bar, anh Ba nói với tôi:

"Biết chuyện gì chưa? Lưu Khải sắp được làm cha rồi!"

Lúc đó, tôi hơi bị choáng , chỉ mỉm cười và nhanh chóng rời khỏi. Ra khỏi quán Bar tôi mới kịp phản ứng trở lại, Lưu Khải sắp làm cha rồi, thật nực cười, người đàn ông tôi đã từng yêu say đắm sắp được làm cha rồi ư!

Sau khi bình tĩnh trở lại thì lại cảm thấy chuyện đó rất bình thường, không có gì đáng ngạc nhiên cả! Đây không phải là con đường của một người đàn ông "bình thường" phải trải qua sao? kết hôn rồi sinh con, không phải cuộc đời chỉ có vậy thôi sao?

Đột nhiên tôi lại nhớ đến hắn, không phải hắn cũng vậy sao? nghĩ đến đây thì đầu óc tôi bắt đầu tối sầm lại, không dám suy nghĩ tiếp nữa!

Tôi lặng lẽ xin sếp cho nghỉ phép 2 tháng, ông suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng chấp thuận. Sau đó phải chuẩn bị rất nhiều thứ cho cuộc hành trình đến Tô Châu. Cũng may hắn đã ra ngoài, không cần từ biệt hắn. Châu Dương cảm thấy khó hiểu trước kì nghỉ phép lâu dài của tôi, tôi cũng tuỳ tiện tim lí do nào đó để lắp đầy thắc mắc của anh ta. Lưu Giai vẫn là bộ dạng hạnh phúc mãn nguyện đó, thấy tôi nói nghỉ phép mới biểu hiện không nỡ xa tôi. Tôi cũng đâu khác gì, đây là nơi sau khi tốt nghiệp đại học chưa bao giờ rời xa, đột nhiên lại ra đi trong một khoảng thời gian dài như vậy, trong lòng cũng có cảm giác không thoải mái lắm!

Hôm đó qua thăm ba, quả nhiên tôi được gặp dì Tôn. Ba tôi làm trong toà án, dì Tôn thì là một giáo viên, 2 người có vẻ rất hợp nhau. Thật ra ba mới chỉ 45 tuổi, sau khi mẹ qua đời chỉ có 1 mình, do công việc quá bận rộn nên vẫn chưa tìm được người nào để bầu bạn, điều này làm tôi lo lắng nhất. Bây giờ có dì Tôn bên cạnh, tôi đã vơi đi phần nào sự lo lắng.

Không ngờ trước khi ra đi, tôi lại vô tình thấy cảnh mà tôi không bao giờ muốn nhìn thấy. Hôm đó tôi, ba tôi và vì Tôn đi xem Kinh Kịch, sau khi bước ra khỏi rạp, trong dòng người xô bồ ấy, tôi đã thấy một cái vai cao cao đang đi trước mặt, bên cạnh là một cô gái đang xoã mái tóc dài bay phất phới. Nhìn qua khe hở của dòng người thì họ đang nắm tay nhau, tôi nhất thời không kịp phản ứng.

Cuộc sống trùng hợp như vậy sao? Lưu Khải nói với tôi sẽ kết hôn trước đó vài ngày, cũng trong dòng người xô bồ ấy tôi thấy anh và Tạ Mẫn đang dắt tay nhau, sau đó thì 2 người đã kết hôn. Hiện giờ thì đã sắp có con rồi.

Bây giờ, 2 người đang dắt tay nhau đi trước mặt tôi, phải chăng cũng lặp lại quá trình của Lưu Khải và Tạ Mẫn?

2 người đó, một người là Trương nhuệ, người kia thì không cần nói chính là Lưu Giai

Hôm sau tôi rời khỏi Bắc Kinh đến Tô Châu ...
________________________

Hết chương I

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro