Chương 2 1-11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương II
Phần 1.

1.
Đây là lần thứ 2 đến Tô Châu, lần trước đến vào mùa hè, bây giờ trời đang vào đông. Lần trước có anh bên cạnh, lần này chỉ có một mình! Có lẽ ngoại trừ Bắc Kinh thì Tô Châu là thành phố mà tôi ở lại trong thời gian dài nhất. Tại nơi này tôi cũng đã quen biết được nhiều bạn tốt, họ cũng như thành phố này, để lại ấn tượng rất sâu sắc trong lòng tôi.

Lúc này thời tiết đang vào đông, ngoài trời đang mưa phùn, những hạt mưa dày đặc nặng trĩu, không khoa trương tựa mưa giông mà lại êm dịu bình lặng tựa phong cách của thành phố này. Lịch sử 2500 năm đã khiến thành phố nhỏ này thản nhiên đối mặt với sự thay đổi của thời gian, "vinh nhục bất kinh". Theo tôi nghĩ, Tô Châu chính là thành phố mang đậm tính Trung Quốc nhất: cổ kính, thâm túy, tĩnh mịch.

Đường xá ở Tô Châu không rộng nhưng dông dài bất tận. Từ đầu đường nhìn theo hướng cuối đường chỉ thấy bóng râm bất tận của cây xanh, không biết đâu mới là điểm cuối của con đường. Cánh cổng hư ám không thể che giấu những tang thương của dĩ vãng từ bên trong lẫn bên ngoài. Suy cho cùng, thời gian không thể thay thế lại càng không thể ngụy trang tất cả. "Nước nào sánh bằng nước biển khơi, mây nào sánh bằng mây Núi Vu!". Thời gian có thể làm đổi thay rất nhiều thứ, rất nhiều thứ có thể bị cuốn trôi đi, nhưng đồng thời cũng lắng đọng cũng không ít sự việc. Những con sông ở đây nước xanh trong vắt, khúc khuỷu như mình con rắn.

Sông nước hữu tình, êm đềm như mơ, nhất động nhất tĩnh trong sự dịch động dịch tĩnh, lung linh huyền ảo, đây chính là đặc thù sông nước của Tô Châu. Tôi thích đứng trên cầu nhìn những dòng nước chảy, cảm giác đó giống như tâm trạng con người, có lúc dâng trào dậy sóng, khi lại phẳng lặng tĩnh mịch.

Nước là linh hồn của xứ sở này, "kỳ sơn dị thủy, thiên hạ độc tuyệt, nhân gian thiên đường, danh bất hư truyền". Có thể nói, chưa đến Tô Châu thì không thể nào biết được cái đẹp của Giang Nam. Hậu Hoa Viên nơi này không nơi nào sánh bằng, rất thích hợp cho con người đến đây thư giãn, dạo bước trong khuôn viên thu nhỏ này, có thể xoa dịu con tim bôn ba mỏi mệt của con người.

Tô Châu không chỉ là tọa lạc trong khuôn viên rừng cây mà là bị rừng cây bao quanh. Có 4 Hậu Hoa Viên cổ điển danh tiếng nhất thiên hạ, 1 Tô Châu độc chiếm 2 trong số đó. Đây còn là nơi duy nhất của Giang Nam ngưng tụ vẻ đẹp lung linh huyền ảo, u dật minh khiết. Năm bước một mái hiên, mười bước một mái đình. Bước di cảnh dời, phương kiến kỳ diệu.

Dạo bước quanh đình, tiếng lá tre, tiếng hoa rơi xào xạc pha lẫn vào nhau tạo thành thú vui tao nhã. Tiếp bước đến hành lang khiến tôi nhớ đến "Ái Liên thuyết" của Châu Đôn Di: "Hương viễn ích thanh, đình đình tĩnh thực", nên mới biết được nơi này tại sao được gọi là "viễn hương đình". Tiếc thay thời tiết gió thu mưa thu, chỉ thấy cảnh tượng "còn lại sen tàn nghe tiếng mưa". Có người lại nói Tô Châu thiếu đi khí phách bá vương. Không có "cung vệ nghiêm thâm", mà chỉ mang đặc thù của những vườn cây. Không có chiến trường "thiếc mã kim ca", mà để lại một "ủng thành" cho hoàng hôn. Không có đại lộ như phố Trường An, mà chỉ có những con hẻm ngoằn ngoèo giống nhau.

Hơn thế nữa, dòng nước nơi đây quá trong xanh, thức ăn nơi đây quá ngọt lịm, ngôn ngữ nơi đây quá êm dịu, tơ lụa nơi đây quá bóng loáng, thư pháp nơi đây quá phóng khoáng, ca từ nơi đây quá mượt mà, văn nhân nơi đây quá nho nhã... Nơi đây không có vẻ "hoa quí đại khí" của Hàn Châu, không có vẻ "Lục Triều Kim Phấn" của Kim Lăng, càng không có vẻ "trang nghiêm trọng hậu" của Tây An. Nơi đây chỉ có "Hồng Nhan di hận" của thời Xuân Thu, và mang tội danh vong quốc suốt hai ngàn năm nay. Tôi nghĩ, một thành phố như vậy vốn dĩ không thích hợp với "gió tanh mưa máu", nó chỉ có thể mang sự thuần khiết vốn có là gần gũi mà không trang trọng, không màn đến hương khói trần gian. Có lẽ "thoát khỏi thế tục", "ẩn cư đào viên" mới là phong tục tập quán của nơi đây.

Đứng tại cây cầu bên rừng lá Phong, Vận Hà năm xưa đã bị tà dương của ngày nay chen vào vẻ "một nữa nhấp nhô, một nữa ửng hồng", "trầm tư năm xưa lập tàn dương". Bên tai vẫn văng vẳng tiếng chuông không biết mỏi mệt của Hàn Sơn Tự, vang vọng hàng ngàn năm nay. Vận Hà trước mắt vẫn giữ được phong thái hùng vĩ uy nghiêm của năm xưa, từng đợt sóng cuồn cuộn đã cuốn trôi dĩ vãng tan theo mây khói, cửa khẩu Thiết Linh vẫn cổ kính nghiêm trang trước bao sự đổi thay, tiêu tiêu lạc mộc đem lại cảm giác "Phong lạc Ngô Giang lạnh" năm xưa.

"Cô Tô thành ngoại Hàn Sơn Tự, chuông đêm thanh vắng vọng thuyền ai!".

Tô Châu, thích nhất vẫn là cái phong thái ngàn năm không đổi của Người, hãy để "bài hát thiên cổ" của Trương Kế làm bằng chứng bên Người cho đến vĩnh hằng!

2.
Tiểu Huy là người như thế nào nhỉ? ngay cả tôi cũng không rõ, lần đầu tiên gặp anh ta là lần gặp tại nhà của anh Ba, còn nhớ lúc đó trong nhà rất đông người, không khí trong nhà rất hỗn độn, người thì đánh bài, người thì nấu ăn trong bếp, người thì ôm nhau tác dóc. Đó là lần đầu tiên tôi đi chơi chung với hội của anh Ba, không ngờ tôi với Tiểu Huy lại cùng một sở thích, ngồi nhìn chằm chằm vào cái TV, không những chỉ có vậy mà còn xảy ra tranh chấp. Tôi đang coi live show, đang đến phần biểu diễn của Thái Tịnh, chưa nghe được mấy câu thì màn hình tự nhiên chuyển sang thế giới động vật, vừa quay lại thì thấy cái remote trong tay anh ta, tôi có chút nổi giận, nhưng nghĩ là lần đầu gặp nhau nên im lặng chịu đựng, chỉ nhìn anh ta rồi nằm xuống sofa định nhắm mắt, không ngờ hắn càng không biết điều, lay tôi dậy:

"Nhìn kìa! con beo đó..." tôi mở to mắt, con beo đang đuổi bắt con hưu cao cổ tội nghiệp, tôi mặc kệ hắn, hắn bĩu môi rồi tiếp tục chăm chú theo dõi.

Lần này thì tôi độc chiếm máy tính của anh Ba và đang chat với một người bạn. Còn hắn thì đang xem kinh kịch, còn hát theo nữa. Tôi vốn không biết gì về kinh kịch, nhưng lại bị giọng hát uyển chuyển êm dịu của hắn mê hoặc. Sau đó chúng tôi bắt chuyện làm quen nhau, nói đủ thứ chuyện trên trời dưới đất, còn xì xầm về đám người hỗn loạn trong nhà này nữa, và cũng không biết chúng tôi đã thân nhau từ lúc nào.

Hắn nhìn không giống gay, mọi người đều nhận xét như vậy, lại càng ghét người ta nói hắn là gay, nhưng lại lao đầu vào trong giới này để tìm kiếm cái gì đó. Có người nói muốn kiss hắn và lên giường với hắn, hắn không từ chối nhưng khi người ta muốn làm thiệt thì lại sợ mất cả hồn vía. Chính vì vậy mà hắn rất khác biệt với đám người trong nhà này, nên mọi người cũng rất thích hắn. Còn tôi thì không như hắn, tôi có thể chấm một người nào đó để "one night stand". Bọn người đó cũng hiểu tính tôi nên cũng ít khi đụng chạm đến tôi. Giữa đám người đó, 2 chúng tôi bị coi là 2 người lập dị, nhưng họ lại không phàn nàn khi chúng tôi có mặt tại đây.

Tiểu Huy ở lại Bắc Kinh 2 tuần, lúc đó tôi còn đang học đại học, ngày nào cũng dắt hắn đi chơi, lúc đó rất vô tư, không suy nghĩ gì nhiều. Nhưng nhìn ngang nhìn dọc vẫn không tìm ra ở hắn có điểm nào giống gay, tôi chỉ có cảm giác hắn là một con người rất đặc biệt. Hắn học về âm nhạc ở Tô Châu nhưng lại ít thấy hắn ca hát, chỉ ngẫu nhiên lắp bắp trong miệng vài ba câu. Khi hắn mà đi cùng với anh Ba, 2 người hát hò "sến" đến nỗi rất dễ khiến người ta phun cả thức ăn trong miệng!

Hắn đến sân bay đón tôi, mấy năm không gặp, hắn cũng không có gì thay đổi, mặt mày sáng sủa, nước da trắng hồng, hấp dẫn nhất vẫn là cặp mắt 2 mí to. Vừa thấy tôi là liền chạy đến ôm thật chặt. Sau đó dẫn tôi về chỗ hắn ở, cách trường đại học Tô Châu không xa, chỉ là một căn nhà cũ, có 2 tầng lầu:

"Người thuê nhà ở đây đều là thanh niên, sinh viên, người đến đây du lịch và có cả Tây nữa nên rất náo nhiệt. Vì không đủ phòng nên anh chịu khó ở chung phòng với tôi nhé!"

Cứ như vậy mà tôi ở lại Tô Châu, mục tiêu trong lòng là chỉ muốn quên đi tất cả, nhưng có thật sự quên được chăng?

3.
Ngủ! Việc đầu tiên phải làm khi đến Tô Châu hình như là ngủ. Tiểu Huy bỏ tôi ở nhà và đi khỏi. Trong sự mơ màn, có cảm giác như có người đang nằm bên cạnh tôi, nằm co ro ở một gốc giường, tôi khẽ cười, lôi đầu hắn đặt lên gối trong bóng tối bao phủ khắp căn phòng. Tôi đi tìm nhà vệ sinh trong cơn mê ngủ, trên lầu không có, nên phải đi xuống dưới nhà, và cũng không biết công tắc nằm ở đâu. Ánh sáng trong căn nhà nhỏ này hơi mờ nhạt, vừa đi được 2 bước, tôi bị vấp phải cái gì đó té lăn đùng xuống đất. Lồm cồm bò dậy, cuối cùng cũng đã tìm được nhà vệ sinh. Tiểu xong lại cảm thấy khát nước, thấy bàn bên kia có ly nước liền qua đó cầm lên vừa định uống, giọng nói ai đó cất lên:

"Ly nước nguội rồi, bên cạnh đó có phích nước nóng, anh rót nước nóng mà uống!"

Nhìn khắp nơi trong nhà, thì thấy trên sofa có người đang nằm ngủ,

"Cám ơn!".

Nghe lời hắn rót nước nóng vào ly, quay qua nhìn thì hắn đã kéo mền đắp qua đầu rồi. Vật và vật vờ tôi bước lên lầu, tiếp tục ngủ bên cạnh Tiểu Huy. Hôm sau dậy đã là 10 giờ sáng rồi, trên lầu và dưới nhà đều không có một bóng người. Tiểu Huy để lại mảnh giấy nhỏ chỉ chỗ để thức ăn và chỗ để bia. Vệ sinh xong tôi ra ngoài dạo chơi. Mùa đông ở Tô Châu rất lạnh, được vài phút tôi liền quay về nhà.

Bữa cơm, cũng chỉ là ít lương khô đại loại như bánh ngọt, không có gì để ăn cả. Tôi bước xuống nhà tìm phích nước nóng hôm qua, quả nhiên vẫn còn nước nóng. Đổ nước vào ly mì, ngồi nhăm nhi với vài lon bia. Nhức đầu! lại lên lầu ngủ tiếp. Khi thức dậy đã hơn 6 giờ, trời đã tối. Xuống dưới tìm nhà vệ sinh, lại có người bên trong, chờ thật lâu mới chịu ra. 2 người chỉ nhìn nhau mà không nói gì, đó là một thanh niên cỡ tuổi tôi, hắn vừa ra là tôi vào liền. Khi tôi ra hắn đã quấn mền nằm trên sofa rồi, chính là người hôm qua. Tôi thấy bên cạnh có violin, nên tôi hỏi:

"Anh biết chơi violin à?"

Hắn chỉ gật đầu và nhìn tôi chằm chằm, và cũng không nói gì, tôi có chút ngại ngùng nên cố tìm chuyện để nói:

"Anh ăn gì chưa? có gì ăn được không?"

2 ngày nay tôi chỉ ăn mì gói, quả thật là rất đói bụng.

"Anh chờ chút!"

không ngờ hắn chạy vào trong bếp, loay hoay một hồi thì bưng ra 2 chén cơm chiên trứng nóng hổi đặt lên bàn:

"Ăn đi!" hắn nói.

Tôi cũng không khách sáo. Khi đang ăn, hắn nhìn tôi hỏi:

"anh là Gay à?"

Xuýt nữa tôi phun ra, tôi gật đầu theo phản xạ vô điều kiện. Hắn tiếp tục cắm cúi ăn, tôi do dự một lúc:

"Sao anh nhìn ra?" tôi không hiểu trên người tôi có biểu hiện gì giống Gay!

"Khốn kiếp! bạn của Tiểu Huy có mấy thằng không phải Gay!" hắn nói chắc nịch

"Vậy... vậy... anh cũng là...?" tôi hoàn toàn bị bất ngờ, lại lọt vào ổ Gay nữa rồi.

Hắn lại "****!" thêm một câu: "Ở đâu ra mà nhiều Gay vậy!" nói xong còn nhìn tôi cười. Hắn không thuộc dạng đẹp trai, tôi chỉ cười hi hi... và tiếp tục ăn!

4.
Tiểu Huy trở về sau 10 giờ tối mỗi ngày, vừa gặp hắn tôi liền hỏi:

"Anh đang bận việc gì mà mỗi ngày đều vể trễ vậy?"

"Sao? ở một mình buồn à?" hắn cười nói.

"Vớ vẩn! tôi đến đây để đi chơi chứ không phải ngày nào cũng bị anh nhốt trong nhà để ngủ!"

"Ha... ha... yên tâm đi! ngày mai mọi người đều rãnh, tôi giới thiệu bạn bè tôi cho anh làm quen!"

"Vậy thì còn nghe được!" tôi cười và tiếp lời: "Đúng rồi! người nằm ở sofa dưới nhà là ai vậy?"

"Sao? anh thích hắn à?"

Tôi cười lắc đầu: "Anh tưởng tôi đến đây để tìm BF à?"

"Không phải vậy thì tốt! hắn là "straight", còn có cô bạn gái rất đẹp nữa là đằng khác!"

"Vậy tại sao anh ta lại ngủ sofa một mình?"

"Bạn gái hắn có việc đã rời khỏi mấy ngày trước, hắn dọn ra đây để nhường căn phòng cho Âu Dương. Hắn tên Bang Khánh, chơi violin kiếm sống, nghe nói hắn còn tốt nghiệp học viện âm nhạc nữa, chơi violin rất hay. Nhưng hắn cũng là một người kỳ quái, rất nhiều bang nhạc mời mà không chịu hợp tác, chỉ thích kiếm sống trong khác quán bar, phòng trà!"

"Sao anh quen biết anh ta?"

"Tôi đâu quen biết anh ta..." Tiểu Huy lắc đầu: "Do anh ta tự tìm đến đây thôi!"

Sau đó chúng tôi chuyển đề tài, hắn đột nhiên hỏi tôi: "Tiểu Hải! Lưu Khải gì đó của anh đâu rồi?"

"Anh chưa biết gì à?" tôi gượng cười: "Anh ấy đã cưới vợ rồi!"

"... Cho nên anh đến đây tìm quên?" tôi ngây người trước câu hỏi của hắn: "Thôi! bỏ qua đi!".

Nếu mọi chuyện đơn giản như vậy thì hay biết mấy! Bỏ qua, không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn đó nữa, tôi bèn chuyển đề tài sang anh ta: "Còn anh? vẫn như xưa à?"

"Tôi?" hắn phá lên cười: "Thì vẫn như trước, phụ nữ! tôi không thích, đàn ông! thì cảm thấy tội lỗi, có phải tôi bị bệnh gì không?"

"Tôi cũng không biết! nhưng tôi rất ngưỡng mộ anh." Nếu tôi cũng được như vậy có phải hay hơn không? không phát sinh tình cảm với bất kì ai, chỉ có thế giới của tình bạn không phải tốt hơn sao?

"Ha... ha... nếu anh thật sự giống tôi, vậy thì anh đã không phải là anh rồi!" hắn cười mỉa mai.

"Anh nói vậy nghĩa là sao?"

Hắn ôn tồn nói: "Anh? có phải tình cảm quá dạt dào? nếu không thì quá hiền lành, cho nên bất kể quen ai thì cuối cùng người bị đau khổ chắc chắn là anh!"

Tôi không biết nói gì hơn, miễn cưỡng đáp lại một câu: "Có lẽ vậy..."

Hôm sau mới sáng sớm tinh mơ, tôi nghe thấy dưới nhà đã rất náo nhiệt, Tiểu Huy đã xuống dưới từ lâu, tôi nhanh chóng mặc quần áo vào và đi xuống. Dưới đó hình như có 5 người, cũng không để ý kỹ lắm bèn vào nhà vệ sinh. Trong lúc đang đánh răng súc miệng, tôi nghe thấy giọng nói của một người phụ nữ, rất thánh thót, thậm chí nghe rất chói tai:

"Anh chàng đẹp trai mà anh nói chính là người lúc nãy à? chỉ là một thằng bé mặt búng ta sữa thôi!"

Sau đó tôi nghe thấy có tiếng cười. Tôi chuẩn bị xong thì Tiểu Huy gọi ăn cơm, tôi ngồi bên cạnh hắn, đối diện tôi là Bang Khánh, mặc cái áo len màu tím nhạt, nhìn có vẻ rất phóng khoáng, ánh mắt đôn hậu, nhưng con mắt lại rất sắc bén, giống như của một loài vật nào đó trong rừng rậm Châu Phi.

Người ngồi bên cạnh Bang Khánh, tóc dài buột lại phía sau, nhuộm tóc highlight màu trắng nhạt, khuôn mặt hơi gồ ghề, nhưng có vẻ thân mật, nhìn không già như mái tóc của anh ta, hàng nút trên cổ áo không cài, phanh ra rất rộng để lộ cả bộ ngực, thoáng nhìn thì đã biết là Gay, sau đó mới biết là Âu Dương Chính mà Tiểu Huy nhắc đến. Bên cạnh anh ta là một thằng Tây ba lô, nhìn cũng không có gì đặc biệt, vì không biết nói tiếng Hoa và cũng không biết nghe, nên cứ ngồi đó giương cặp mắt xanh vô tội nhìn chúng tôi.

Cuối cùng là người phụ nữ vừa cất tiếng nói lúc nãy, từ vẻ ngoài của cô ta hoàn toàn không nghĩ rằng giọng nói cô ta lại chói tai như vậy, bời vì cô ta rất đẹp, mái tóc xõa dài, trên khuôn mặt trắng hồng đó là cặp mắt to đẹp mê hồn.

Họ cũng không để ý đến tôi, mảnh ai nấy ăn, Tiểu Huy thì thầm bên tai tôi:

"Anh thấy chưa? thằng Tây đó chính là Jack, bạn trai của Âu Dương, nghe nói 2 người đó đã đăng ký kết hôn bên Châu Âu rồi!"

Người tôi muốn biết nhất chính là người phụ nữ kia, tôi ghé vào tai Tiểu Huy:

"Còn người đẹp đó thì sao?"

Tiểu Huy quay sang nhìn cô ta, do cự ly của tôi và hắn rất gần, tôi thấy trong mắt hắn giường như loé lên một tia sáng gì đó, sau đó lại tỏ ra không tự nhiên, nói chuyện ấp a ấp úng, nhưng người phụ nữ đó lại quay sang nói chuyện với tôi:

"Nói đi! Anh muốn biết điều gì?"

Tôi có chút ngại ngùng, người phụ nữ đó sao lại chủ động đến vậy chứ? "Không... không có gì! chỉ muốn biết tên cô thôi!"

"Chỉ đơn giản vậy thôi sao?" cô ta cầm ly sữa lên và uống một ngụm: "Lý Na! biết rồi cũng chẳng ích gì. Khốn kiếp! anh là Gay mà, còn tôi là Lesbian, tất cả đều không phải người bình thường!"

Tôi có chút choáng ngợp, thật ra đây là lần đầu tiên tôi gặp Les, mọi người trong bàn ăn đều đổ dồn ánh mắt về phía tôi khiến không khí trong phòng trở nên ngột ngạt, tên Jack còn nhún vai vài cái biểu hiện không liên quan gì đến hắn, sau đó Âu Dương quay sang xài xệ và Lý Na:

"Khốn kiếp! cô nói ai không phải người bình thường? coi chừng tôi cho cô một bài học bây giờ!"

Lý Na quả nhiên không nói gì, Bang Khánh đẩy rổ điểm tâm ở giữa bàn về phía tôi và nói: "Đừng để ý đến họ, hãy thử cái này đi!". Tôi cười và khẽ gật đầu, gấp một cái bỏ vào chén.

Tiểu Huy e hèm vài cái: "Được rồi! không dễ gì mọi người được họp mặt đông đủ, chút nữa mình tìm chỗ nào vui chơi nhé, thấy thế nào?"

"Giữa trời đông gió rét, có gì đâu mà vui với chơi?" Lý Na dường ngư vẫn còn tức tối.

"Chút nữa mình ở nhà đánh bài được rồi, Bang Khánh, anh thấy thế nao?" Âu Dương cố tình không để ý đến Lý Na, quay sang nói chuyện với Bang Khánh.

"Phải chăng là thằng Tây của ngươi mới học được trò đánh bài này? hở chút là đem ra khoe khoang!" Lý Na vẫn không chịu bỏ qua, vẫn cố đâm thọt Âu Dương.

Cuối cùng cũng xong bữa cơm, tôi cũng thở phào nhẹ nhõm, vốn dĩ tôi muốn đến đây thư giãn để thoải mái tinh thần, không ngờ lại gặp phải đám người này!

5.
Quả nhiên sau bữa cơm, họ đã lôi "mạc chược" ra đánh, tôi và Bang Khánh ngồi xem, Âu Dương ngồi đối diện Jack. Lâu lâu lại nghe thấy giọng nói chói tai gai ốc của Lý Na và tiếng cười khoái trí của Jack khi thắng được một ván (vì hắn mới biết chơi!). Tiểu Huy và Âu Dương cười vui vẻ và sảng khoái nhất, còn cô Lý Na này thì càng chơi càng hăng.

Tôi chỉ xem vài ván là hiểu hết mọi chuyện, Tiểu Huy thích Lý Na, nhìn ánh mắt anh ta là hiểu được điều đó, tim tôi có chút xót xa. Con người vốn dĩ kì lạ như vậy, một khi đã dành tình cảm cho người nào đó thì khó lòng tự chủ, mặc kệ đối phương là người như thế nào hay đối phương có thích mình hay không, điều đó đã không còn quan trọng, không phải Tiểu Huy cũng là người như vậy sao?

Trước giờ tôi vẫn nghĩ hắn thuộc ngoại lệ, tại vì hắn không thích phụ nữ, nhưng lại không thích lao vào giới gay, hơn nữa cũng không thấy hắn động lòng với người con trai nào cả, cho nên tôi rất ngưỡng mộ anh ta, không yêu ai hết không phải là một điều rất tốt sao? Không cần dồn hết tâm trí đi tìm kiếm một ai đó, lại càng không giống như tôi, tự dày vò cho con tim mình mang đầy vết thương. Không ngờ hắn cũng dành tình cảm cho một người và người đó lại là Lesbian.

Nhưng những niềm vui của hắn cũng chỉ là giả tạo, hắn ta cũng vậy, không thể nào không dốc hết sức để dồn nén, mặc dù con tim đã bị vết thương loang lổ, nhưng bề ngoài lại cố tỏ ra không có vấn đề gì!

Thoáng chút buồn bã lại dồn dập đến trong đầu tôi, sự đau khổ của người khác cũng rất dễ dàng khiến mình liên tưởng đến đau khổ của chính bản thân mình, tôi lặng lẽ lên phòng, bật monitor lên, màn hình desktop đang hiện lên bài hát của Thái Cầm

Ai đang khe khẽ mở toang cánh cửa tâm hồn tôi
Ai đang lay động tiếng tơ lòng trong tôi
khoảnh khắc đã bị trôi dạt vào quên lãng ấy
dần dần trội dậy từ tận đáy lòng tôi
những hình ảnh ngọt ngào trong ấy
đang trôi lềnh bềnh trong đại dương kí ức bao la
những giọt mưa mát dịu không ngừng bám vào cửa sổ tâm hồn tôi
nhưng giờ đây chỉ còn một mình tôi nghẹn ngào bỗng nhiên hồi ức dĩ vãng...

Bang Khánh cầm 2 ly rượu bước vào phòng và đưa cho tôi 1 ly, bàn tay hắn với những ngón tay thon đều và bám trên đó là những cọng lông tơ. Loại rượu này tôi chưa từng uống bao giờ, màu vàng nhạt, hương của nó vừa ngửi đã khiến người ta cảm thấy ngất ngây, hắn cụng ly với tôi và uống một ngụm, quả thật là rượu ngon, chảy xuống họng rồi tự lan toả. Cảnh vật xung quanh đều ẩn hiện và ngưng tụ trong ly rượu của tôi, đặc biệt là cái áo len màu tím của hắn, tôi bỗng nhiên có chút hoang mang. Có lẽ là do cái áo màu tím đó và loại rượu đặc biệt này, tâm trạng buồn bã ban nãy cũng dần lắng đọng trở lại:

"Muốn biết bí mật của tôi không?" đột nhiên hắn hỏi tôi như vậy.

Tôi lặng lẽ nhìn hắn: "Anh là ai? tại sao tôi lại phải biết bí mật của anh? tại sao? không phải con người tìm đủ trăm phương nghìn kế để che giấu bí mật sao?"

Sắc mặt hắn có vẻ hơi ảm đạm: "Có lẽ là vậy! Nhưng tôi không muốn giữ mãi bí mật này trong lòng nữa, nên tôi chọn anh để tiết lộ nó"

"Tại sao lại là tôi?" tôi vẫn không hiểu rốt cuộc hắn muốn gì

"Sau này anh sẽ hiểu, dù gì thì cũng không khiến anh hối hận đâu!"

Từ đó, suốt 2 tháng trời, thỉnh thoảng hắn lại kể câu chuyện đó cho tôi nghe, lúc đầu tôi chỉ là một thính giả bất đắc dĩ nghe câu chuyện khô khan của hắn, nhưng cuối cùng thì câu chuyện đó đã khiến tôi cảm động.

Vào một mùa đông lạnh giá ấy, trong một thành phố cổ kính tuyệt đẹp này, khi tôi đến đây, đối với tâm niệm chạy trốn và lãng quên tất cả để đổi lấy sự thanh thản hoàn toàn không có chút tự tin, câu chuyện mà thành phố này mang lại cho tôi khiến tôi một lần nữa lại té xuống vực sâu thăm thẳm, khi rời khỏi tôi mới phát hiện tất cả nỗ lực của tôi đều tuyên bố thất bại, nhưng thành phố này thật sự đem lại cho tôi sức mạnh để đối mặt.

6.
Tối hôm đó chúng tôi dự định đi Casablanca Club, nhưng khi đi ngang hair salon, Lý Na lôi tôi vào đó và theo tôi biết thì đây là nơi cô ta đang làm việc, những người khác đã đi đến đó trước. Salon này quy mô cũng tương đối lớn, có thể nói là lớn nhất nhì Tô Châu.

Khi cắt tóc cho tôi, cô ta đã hỏi tôi rất nhiều, nào là quen Tiểu Huy trong trường hợp nào, lúc thì nói tôi giống diễn viên này, ca sĩ kia, lúc thì nói kiểu tóc tôi nhìn quê mùa quá, phải cắt cho tôi kiểu tóc còn mode hơn của Âu Dương... Tôi bị cô ta làm cho một phen nhức đầu, chỉ còn biết ngồi ú ớ. Cô ta đã cắt cho tôi kiểu tóc can đảm nhất trong đời tôi chưa bao giờ dám cắt, tôi tìm hoài mà không thấy diễn viên, ngôi sao hoặc vận động viên thể thao nào cắt kiểu này cả.

Khi cô ta đắp mặt nạ cho tôi, cô ta nhìn tôi chằm chằm, tôi buông câu đùa:

"Thấy thế nào? có chút xao xuyến không?"

Cô ta lắc đầu và cất giọng chua chát: "Đừng nói vớ vẩn! chẳng qua là hôm nay tâm trạng chị tốt nên mới phục vụ cưng thôi!"

Đột nhiên tôi hỏi: "Có phải Tiểu Huy thích cô không?"

Cô ta ngây ngưởi trong chốc lát, bàn tay đang massage cho tôi cũng hơi run rẫy, nhưng cô ta đã kịp chấn tỉnh lại rất nhanh: "Anh nhìn ra à?" suy nghĩ một lúc lại tiếp lời: "Cũng đúng thôi! lũ Gay các người đều rất nhạy cảm, chỉ trừ thằng Jack là không biết thôi!"

Tôi cố gắng gượng cười: "Vậy cô nghĩ sao?"

"Còn có thể nghĩ sao nữa? Anh nghĩ thử xem, nếu một ngày nào đó bỗng nhiên anh phát hiện có một cô gái thích anh, anh sẽ làm sao?" cô ta cười và lắc đầu.

Tôi cứng họng và không còn gì để nói nữa, không phải tôi chưa từng nghĩ đến vấn đề này, mà là trong đầu tôi đã có đáp án ngay từ đầu rồi, tôi cảm thấy xót xa cho Tiểu Huy lần nữa. Có lẽ cô ta cũng thấy tôi đang thở dài, nhưng cũng không có gì để nói. Một thoáng chúng tôi đều không biết nói gì, chỉ nhìn nhau và tự hiểu trong lòng.

Cũng may chỉ là trong chốc lát, chúng tôi đã chuyển đề tài, cô ta vốn là người phụ nữ rất khéo lèo lái câu chuyện, lại còn đề nghị tỉa chân mày cho tôi nữa chứ, tôi phản đối, một người đàn ông sao lại có thể làm như vậy được? Nhưng khổ nỗi tôi đang đắp mặt nạ nên cũng đành bó tay, cô ta nhìn cặp chân mày tôi rất lâu:

"Chân mày anh mọc rất sát vào da, nghe nói người đàn ông nào có chân mày kiểu như vậy thì 80% là còn "zin"!"

Tôi cười nói: "Ý cô đang nói là đối với đàn ông hay phụ nữ?"

Cô ta đỏ mặt, có chút e ngại: "Cũng vậy thôi...!"

"Nếu đối với phụ nừ thì tôi có thể nói cho cô biết, ngay cả kiss tôi cũng chưa từng!" ngừng một lúc, tôi nhìn cô ta cười nói: "Còn về phần đàn ông thì... thôi! không nói nữa! mất công cô nghe rồi chịu không nỗi!". Cô ta nhéo mạnh hông tôi: "Đi thôi! họ đang chờ chúng ta ở club!"

Khi đến Club, mấy người kia vừa thấy cái đầu tôi đều cười nghiêng cười ngã, còn Jack thì nhìn tôi cười và đưa ngón tay cái lên. Tối hôm đó rất vui, mọi người đều vui chơi hết mình, uống rượu và lắc lư điên cuồng theo nhạc. Còn tôi thì vừa uống rượu vừa nói chuyện với Bang Khánh. Anh ta còn nói cho tôi biết Club này là nơi thanh niên nam nữ Tô Châu đến đây để tìm người "one night stand", tôi cười nói:

"Rất tiếc không phải dành cho gay, nếu không thì tìm một anh chàng đẹp trai để vui vẻ cũng không tồi!"

Anh ta chỉ cười và không nói gì, trong tiếng ồn hỗn tạp của club, anh ta bắt đầu kể cho tôi nghe câu chuyện của anh ta, tôi thực sự không ngờ chuyện lại có liên quan đến 2 người con trai, chuyện lúc bắt đầu rất khô khan, tôi cũng không chú ý lắm, chỉ nghe thoáng qua thôi.

Lúc đó tôi 18 tuổi, lần đầu tiên đặt chân đến Bắc Kinh cùng với bạn gái, cô ấy tên Biên Tiểu Kỳ. Tôi quen Kỳ Kỳ lúc mới bắt đầu học chơi violin, lúc đó chỉ mới 6 tuổi. Chúng tôi cùng nhau học chơi violin và cùng nhau thi vào chung một trường đại học. Đến lúc 14 tuổi thì phát sinh quan hệ và tự khắc tôi và Kỳ Kỳ yêu nhau thắm thiết. Chúng tôi đến Bắc Kinh trước ngày nhập học 3 ngày và ở trọ nhà một người bạn của ba tôi. Hôm đó tôi và Kỳ Kỳ đi chơi, đem theo rất nhiều đồ, nhưng trên xe buýt rất chật chội, lúc đó có một chàng trai đang ngồi tự nhiên đứng bật dậy và nói với Kỳ Kỳ:

"Cô ngồi đi!".

Cô ấy khách sáo và từ chối, người đó rời khỏi chỗ và nhường cho cô ta ngồi xuống. Tôi cười và gật đầu coi như ngỏ lời cảm ơn anh ta, anh ta nhìn tôi và hỏi: "Bạn gái của anh à?"

"Đúng vậy!" tôi trả lời.

"Xinh quá!" anh ta nhìn cô ấy và mở lời khen

Nghe xong, Kỳ Kỳ cười nói: "Cám ơn!". Sau đó chúng tôi không nói gì, tôi cứ nghĩ anh ta sẽ xuống xe ở trạm tiếp theo, nhưng không ngờ đi qua 5 6 trạm anh ấy vẫn chưa xuống xe, khiến tôi và Kỳ Kỳ cảm thấy rất e ngại. Một bà lão ngồi bên cạnh Kỳ Kỳ xuống xe, tôi cố ý nhường chỗ cho anh ta ngồi, nhưng anh ta một mực không chịu, lắc đầu cười nói:

"Anh ngồi đi! tôi ngồi cạnh người đẹp không được tự nhiên lắm!"

"Không tự nhiên? tại sao lại như vậy?" tôi vẫn kiên quyết mời anh ta ngồi.

"Anh cứ ngồi cạnh bạn gái anh đi, tôi đứng quen rồi, không có vấn đề gì đâu!"

Tôi không do dự và ngồi xuống bên cạnh Kỳ Kỳ và nói chuyện với anh ta, khi biết anh ta cũng học về âm nhạc tôi rất phấn chấn và nói rất nhiều đề tài về âm nhạc. Anh ta hiểu biết rất rộng, thỉnh thoảng Kỳ Kỳ xũng chen vô vài câu. Sau đó, xe buýt đến trạm cuối cùng anh ta mới xuống xe, trước khi chia tay chúng tôi còn trao đổi nhau số fone nữa.

Khi Tiểu Huy đến thì Bang Khánh đã ngưng câu chuyện, sau đó chúng tôi đã uống rất nhiều rượu. Thật không ngờ tôi và Tiểu Huy uống giỏi nhất, Lý Na hầu như chưa uống đến nửa ly. Còn Tiểu Huy tôi hiểu rất rõ anh ta, mỗi khi đến chỗ đông vui, mỗi lần thấy rượu là hắn uống không còn biết trời trăng. Hơn nữa lại vào lúc này, đang có tâm sự, tôi cũng không khác gì anh ta, nên 2 người cứ cụng ly, hết ly này đến ly khác, những người còn lại tròn xoe mắt nhìn chúng tôi. Lý Na chịu không nổi, liền giành lấy ly của Tiểu Huy:

"Đừng uống nữa! tiếp tục như vậy anh sẽ bị say!"

Tỉểu Huy không nói gì chỉ khẽ nhếch môi cười: "Anh uống giỏi hơn trước, tôi uống không lại anh, tôi chịu thua, được chứ?".

Tôi chỉ cười và không nói gì. Đúng vậy! gần đây tượu lượng của tôi hơn trước rất nhiều, có lẽ do gặp nhiều chuyện buồn hơn trước. Điện thoại bỗng nhiên reo lên, thì ra là Lưu Giai, chắc là cô ả định khoe chiến tích gì với tôi nữa đây! tôi đã đi xa như vậy rồi, cô ta vẫn chưa chịu buông tha cho tôi sao? tôi bắt máy lên, may mà cô ta vẫn còn chút lương tâm, còn biết quan tâm hỏi han tôi trước, tôi chưa kịp cảm động thì cô ta đã tiếp lời:

"Tôi vừa từ rạp chiếu phim ra!"

Tôi biết chắc chắn hắn đang ở bên cạnh cô ta, hình ảnh hôm trước tôi và ba đi xem kịch ở nhà hát Bắc Triển vừa ẩn hiện thoáng qua, bỗng nhiên tôi mất hết tinh thần, muốn off phone ngay tức khắc, nhưng lại không nỡ, tôi thực sự hận bản thân mình đã cố tình chạy đi thật xa, đã cố quên nhưng tại sao lại "lực bất tòng tâm" ? Tôi cố tình muốn dò la tin tức:

"Đi xem với Trương Nhuệ à?"

"Đương nhiên!" cô ả trả lời chắc như đinh đóng cột

"Đương nhiên!" à? Tôi vừa nghe xong 2 từ đó thì dường như toàn thân tê liệt, đầu óc trống rỗng, không biết nên nói gì hơn nữa, tự cảm thấy khuôn mặt mình đang biến sắc và trả lời cho có lệ: "à!" trong mũi cảm giác có vị chua chua.

"Anh ấy đang bên cạnh tôi, anh có muốn nói chuyện với anh ấy không?"

"Thôi! khỏi!"

Tôi hoang mang và liền off phone...

7.
Tôi cúp máy và ngây người trong một lúc, trong lòng cảm thấy trống rỗng tựa như đang đi trên một hoang mạc bao la, vừa ngước mặt lên thì thấy mọi người đang dồn sự chú ý về phía tôi. Có lẽ Tiểu Huy đã hiểu được và nhìn tôi với ánh mắt cảm thông, còn những người khác vẫn cứ uống rượu và cười nói vui vẻ. tôi có chút ngại ngùng, tiếp tục nâng ly lên uống rượu. Lý Na thấy vậy liền nói:

"Anh thật sự muốn uống à?"

"Thôi! đi về thôi!" tôi nói: "Say hay không thì cũng vậy thôi!"

Đúng vậy! uống rượu không giải quyết được vấn đề gì cả, có lẽ đi ngủ mới là cách tốt nhất để giải quyết vấn đề. Chỉ cần ngủ thật say, không còn suy nghĩ vu vơ thì chẳng có vấn đề gì cả. "Tương tư khiến con người đau khổ!" tôi bỗng nhiên nhớ đến câu nói này trong tiểu thuyết "đỏ và đen". Bỗng nhiên một chút cảm giác hối hận thoáng qua trong đầu khi quyết định đến Tô Châu, bởi vì tôi phát hiện nó chẳng có tác dụng gì cả, tôi cứ tưởng chạy đi thật xa, chỉ cần không nhìn thấy hắn thì sẽ không nghĩ đến hắn nữa. Nhưng lại hoàn toàn không như những gì tôi đã suy nghĩ. Càng không nhìn thấy lại càng nhớ nhung, càng nghĩ về hắn nhiều hơn, cứ luôn thắc mắc hắn đang làm gì? đang đi với ai? có phải vẫn đang bên cạnh Lưu Giai. Trong đầu lúc nào cũng thoắt ẩn thoắt hiện hình ảnh lần cuối gặp nhau trước khi đi xa, hắn đứng bên ngoài thang máy, tôi đứng bên trong, trong khoảnh khắc cánh cửa thang máy đang từ từ khép lại, khuôn mặt hắn, ánh mặt hắn không biết từ lúc nào đã khắc sâu vào trong lòng tôi. Hình ảnh ấy ngày càng lấn át dòng suy nghĩ của tôi, nhiều lúc tôi thật sự rất muốn quay trở về ngay lập tức,chỉ cần nhìn thấy hắn, vậy là đủ lắm rồi!

Hôm đó tôi uống rất say, Lý Na cũng cùng cảnh ngộ với tôi, cho đến bây giờ tôi vẫn thầm cảm ơn cô ta, vì trong lúc đau khổ tột cùng tôi muốn dùng rượu để tự gây tê liệt con tim, sự nhạy cảm của cô ta đã phát hiện điều đó, tuy tượu lượng rất tồi, nhưng cô ta lại là một đối thủ rất đáng khâm phục!

Ngày hôm sau tôi rời khỏi nhà từ rất sớm, cả Tô Châu dường như vẫn còn đang ngủ mê trong màn sương mờ ảo. Trước giờ nghe Tiểu Huy kể về Hổ Khưu thế này thế kia, tôi nghĩ đã đến đây rồi thì cũng không nên nhốt mình trong nhà suốt ngày. Anh ta còn cho tôi biết giờ mở cửa của công viên là 7 giờ, tôi rất thích cảm giác một mình trong công viên bao la rộng lớn không một bóng người như vậy!

Nơi đây còn có lời bình của Tô Tích: "Đến Tô Châu mà không tham quan Hổ Khưu, thật là một điều đáng tiếc!"và nơi đây còn nổi tiếng với "Ngô Trung đệ nhất danh lam thắng cảnh", quả nhiên danh bất hư truyền. Tuy chỉ là một ngọn núi nhỏ, vườn cây cũng không rộng lớn lắm, nhưng mặc dù đang vào mùa đông, cảnh sắc nơi đây cũng tuyệt đẹp. Đứng trên đỉnh núi phóng tầm nhìn bao quát xuống phía dưới, rừng cây bao quanh cả một khu vực, tuy đã úa tàn, nhưng trong cái héo tàn ấy lại toát lên cái hay, cả một khu vườn hiện lên thật rõ nét dưới bầu trời trong vắt xanh thăm thẳm, khiến con người cảm thấy đang đứng giữa một không gian bao la vô bờ bến. Trời đã mưa tối hôm qua, không khí càng thêm trong lành. Các công trình kiến trúc và vị trí trồng trọt dựa vào bề thế của núi non nhìn rất tự nhiên, không hề để lại dấu vết của bàn tay con người nhún vào. Được chiêm ngưỡng cảnh đẹp như vậy quả thật là không nên tự nhốt mình trong nhà, ra đây hít thở không khí trong lành khiến con người cũng cảm thấy thoải mái hẳn ra.

Mặt đất vẫn còn xốp dẻo và toả ra mùi vị đặt trưng của đất đá nơi đây, ắt hẳn do cơn mưa tối hôm qua. Mới vừa tỉnh lại sau cơn say rượu tối hôm qua, nên đầu óc tôi bây giờ mới bắt đầu tỉnh táo dần để cảm nhận sự trong lành này. Du khách chỉ lác đác vài người, nên tôi có cảm giác rất thân mật và mãn nguyện với nơi này. Lên Hổ Khưu từ hướng Nam sẽ thấy Tháp Hổ Khưu, Tháp này có lịch sự hơn một ngàn năm, lúc đó không biết có bao nhiêu người có thể leo lên ngôi Tháp này? Hiện nay Tháp này vẫn giữ được nét cổ kính hoang sơ của nó vì vẫn chưa có chính sách tu sửa quy mô nào, cái vẻ cổ kính này khiến cảnh sắc nơi đây càng tự nhiên hơn!

Theo tôi nghĩ, Hổ Khưu chưa bao giờ thiếu du khách, "cổ vãn kim lai", bao nhiêu người đã đặt chân đến nơi này! Thời phổ thông tôi có học "Hổ Khưu ký" cùa Viên Hoằng Đạo, "Tiêu cổ lâu thuyền" của năm xưa xem ra còn náo nhiệt hơn cảnh sắc trước mắt bây giờ. Suy nghĩ đến đây lại tự cười khanh khách, tôi đến sớm như vậy, đương nhiên là chưa có du khách đến tham quan rồi! Có thể tưởng tượng khi đến mùa xuân trăm hoa đua nở trên ngọn núi này, du khách vãn lai tấp nập thật náo nhiệt. Cảnh tưởng thế này có lẽ hàng ngàn năm trước đã từng hiện hữu, có những thứ thời gian không thể nào xoá nhoà, như khu vườn ngàn năm này chẳng hạn, cùng với những gì đã được khắc sâu vào trong ký ức lịch sự, có những thứ được bảo tồn trên giấy bút, và có những thứ được bảo tồn bằng đường miệng và lưu truyền từ đời này sang đời khác, phải chăng rất đáng để con người hồi ức?

Cuối cùng cũng đến Suối Gươm "sâu không thể tả", thật huyền diệu, tương truyền rằng ngôi mộ của Ngô Vương chính là ở bên dưới Hổ Khưu này. Ba ngàn thanh kiếm chôn dưới suối này vẫn tồn tại hay đã trôi dạt đến phương nào? mà từ tảng Phi Nham này nhìn xuống, cái vẻ thần bí này lại càng tăng gấp bội phần. Có lẽ du khách đến đây phần nào cũng chính vì vẻ thần bí này, những gì không thể biết trước đối với tâm linh của con người quả thật là có sự lôi cuốn kỳ diệu.

Bước ra từ cửa Bắc, dường như thành phố vẫn chưa tỉnh giấc, mùa đông của Tô Châu không lạnh bằng mùa đông của Bắc Kinh, nhưng lại mát thấu tận xương tủy, nhưng tôi lại không có cảm giác như vậy vì nhiệt độ hôm nay cũng tạm ổn.

Bước lên tuyến xe số 8 để đi đến trường đại học Tô Châu trong ánh nắng ban mai ấm áp, tôi rất thích không khí của ngôi trường này, xuyên qua những táng cây ngô đồng và ngân hạnh cao chót vót dọc hai bên đường dẫn đến quần thể kiến trúc mang tính tiêu chí của đại học Tô Châu - Hồng Lâu, đến đây mới chợt nhận ra mình đã dấn thân vào học phủ trăm năm của đại học Đông Ngô rồi!

Môi trưởng xung quanh của ngôi trường này rất khiến người ta xúc cảm, cứ thẳng tiến xuyên qua Hồng Lâu đến một khoảng sân rất rộng, lối kiến trúc Trung - Tây phối hợp khiến tôi dừng bước. Tôi đi dạo vòng quanh trường, còn chạy bộ trong sân trường nữa, sau đó ăn trưa trong căn-tin của trường rồi lại vòng qua sân sau, ngồi trên bãi cỏ, dựa vào gốc cây vừa đọc sách vừa nghe nhạc, cứ như vậy đã trãi qua một ngày rất nhanh.

4 giờ chiều tôi mới dạo bước đi về, đi dọc theo sông Hộ Thành tiến thẳng về nhà, không ngờ tôi lại gặp Bang Khánh đang hôn nhau với một cô gái ở băng ghế ven sông, cảnh tượng ấy khiến tôi quá bất ngờ nên đã để lại hình ảnh sâu sắc trong lòng tôi...

8.
Đứng trước cảnh tượng ấy, con tim tôi bỗng nhiên rung động, thì ra hôn nhau dưới ánh tà dương là như vậy thật lãng mạn, không cần để ý đến mọi thứ xung quanh, phóng thích bản thân mà chuyển đạt tình ý đến cho phương. Tôi đứng xa xa nhìn trộm, trong lòng có chút cảm giác đố kỵ. Thậm chí bản thân tôi cũng chỉ cần một nụ hôn như vậy, cùng với người yêu thương nhất trao nụ hôn cho nhau dưới ánh tà dương, bên cạnh là tiếng nước chảy róc rách, khiến những người đi lại xung quanh đều phải ngưỡng mộ và đố kỵ, chỉ cần như vậy, hai người xiết chặt lấy nhau, mãi mãi không muốn rời xa... Nếu quả thật có một nụ hôn như vậy thì người đó sẽ là ai? Lúc này, hình bóng Trương Nhuệ lại thoắt ẩn thoắt hiện trong đầu tôi, khuôn mặt ấy, ánh mắt ấy, nụ cười ấy khi cánh cửa thang máy từ từ khép lại...

Về đến nơi ở, tôi nằm dài trên giường rất lâu mà vẫn không có cách nào bình tâm trở lại, hình ảnh Bang Khánh và Biên Tiểu Kỳ hôn nhau cứ lặp đi lặp lại trong đầu, sau đó lại là khuôn mặt của Trương Nhuệ. Cuối cùng không còn cách nào khác bèn chạy xuống nhà vệ sinh lấy nước lạnh dội vào mặt cho tỉnh táo. Lúc đó, Bang Khánh và Kỳ Kỳ tay trong tay mở cửa vào nhà.

Người con gái đó nên miêu tả ra sao nhỉ? Cô ta không đẹp sắc sảo, người con gái đứng trước mặt tôi ánh mắt như đang mang theo một nụ cười, cặp môi đầy tự tin, mái tóc xoã dài thật quyến rũ.

"Chào anh! tôi là Biên Tiểu Kỳ, anh chính là Âu Tiểu Hải à?"

Nói xong cô ta liền đưa bàn tay ra, các ngón tay dài và thon, bắt tay với cô ta có thể cảm nhận được hơi ấm rất đặc biệt và sự mềm mại của làn da. Tôi cười và khẽ gật đầu. Cô ta tỏ ra rất phóng khoáng, cởi áo khoác ra và nói:

"Tôi vừa mua một ít thức ăn, chút nữa chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé, anh vẫn chưa được thử tài nghệ nấu nướng của tôi phải không?"


Tôi cười và khẽ gật đầu lần nữa biểu hiện sự cảm kích, lúc cô ta đang loay hoay trong bếp, Bang Khánh nhìn vào trong với ánh mắt mang đầy vẻ dịu dàng và yêu thương, người được hưởng hạnh phúc như anh ta hẳn là không nhiều, tôi nghĩ như vậy!

"Cô ấy thật sự rất tốt!" tôi khen tận đáy lòng.

"Có đúng như vậy không? trước giờ tôi vẫn xác định vậy!" anh ta trả lời tôi với nụ cười mang đầy sự trân trọng.

"Cứ như vậy mà nhìn một người suốt 10 năm trời, có khi nào anh cảm thấy chán nản và mỏi mệt không?" Tôi thật sự không thể nào tưởng tượng nổi mối tình "thanh mai trúc mã" của họ.

"Vậy thì phải xem dùng tâm trạng gì để nhìn nữa, cô ấy lúc nào cũng khiến tôi có cảm giác có chút gì đó bất ngờ!" anh ta trả lời như vậy.

Tôi thật sự cảm động trước câu nói đó, thì ra tình yêu nam nữ lại thật sự dễ dàng duy trì như vậy. Còn những Gay người như chúng ta, đối với tình yêu thì có bao nhiêu sự cố chấp, có hoặc còn lại bao nhiêu người vẫn tin vào tình yêu...?

Trong khi Kỳ Kỳ đang mãi mê việc bếp núc, anh ta lại tiếp tục câu chuyện hôm trước, thỉnh thoảng chúng tôi lại ngước nhìn người phụ nữ đang bận bịu trong bếp...

Sau khi chúng tôi chia tay trên xe buýt, tối hôm đó anh ta gọi điện cho tôi, thì ra lúc nói chuyện tôi và Kỳ Kỳ có nói là muốn đi dạo vài vòng công viên Viên Minh, anh ta sợ chúng tôi không quen thuộc đường xá ở Bắc Kinh, cho nên anh ta muốn đi chung với chúng tôi, tôi rất vui vẻ lập tức đồng ý.

Hôm sau quả nhiên anh ta đã đứng chờ tại điểm hẹn và chúng tôi bắt đầu đi chơi công viên dưới sự dẫn dắt của anh ta. Có lẽ anh đã đi qua và cũng biết là không có gì để xem, điều có ý nghĩa nhất vẫn là lúc chúng tôi ăn cơm với nhau, vì Kỳ Kỳ muốn thưởng thức món "mì tương chiên", do đó anh ta đã dẫn chúng tôi đến một quán rất nổi tiếng ở cửa Nam công viên. Trong lúc ăn chúng tôi đã nói về những gì đã trông thấy trong công viên lúc nãy, do đó cuộc nói chuyện lại được chuyển sang những con vật. Tôi còn nhớ anh ta hỏi con vật nào chúng tôi yêu thích nhất. Trước tiên anh ta hỏi Kỳ Kỳ, Kỳ Kỳ suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Tôi thích nhất vẫn là gấu trúc, vô tư lãng mạn, lại còn mang tác phong quân tử!"

"Uhm! thì ra là một bé gái thích gấu trúc!" anh ta cười nói với Kỳ Kỳ.

Nghe xong, Kỳ Kỳ có chút không vui và nói: "Ai là bé gái chứ? anh cũng chỉ là một cậu học sinh cấp 3 thôi mà!"

Cô ta nói xong chúng tôi đều cười rất to, "Còn anh?" anh ta quay sang tôi hỏi:

"Con quạ!" tôi suy nghĩ rồi trả lời

Anh ta tiếp tục hỏi tôi với vẻ kinh ngạc: "Con quạ à? tại sao? con quạ xấu xí lắm mà, sao anh lại thích?"

Tôi cười nói: "Con quạ thật sự rất xấu xí, nhưng tình yêu của con quạ thì chỉ với một mà không hai, rất hoàn mỹ và cũng rất thê lương..." Khi học trung học, tôi có đọc một đoạn văn nói về con quạ, đoạn văn ấy vẫn khắc sâu trong lòng tôi.

Tôi còn nhớ sau khi nghe xong tôi nói anh ta có vẻ không thoải mái, tôi cũng để ý nhiều và tiếp tục nói: "Sau khi 2 con quạ kết thân với nhau thì sẽ mãi mãi bên nhau, không cãi nhau, không xa nhau, có phải là hoàn mỹ lắm không?" Kỳ Kỳ nghe xong cũng cảm thấy rất có ý nghĩa, tôi tiếp tục: Hơn thế nữa, giả sự có một con gặp bất trắc mà lìa đời, con còn lại sẽ đau khổ tột cùng, không lâu sau cũng chết vì đau thương!", Nghe xong, Kỳ Kỳ và anh ta ngây người ra, "Thấy sao? có phải là thê lương không?" tôi hỏi tiếp.

Kỳ Kỳ trầm ngâm một lúc, lặng lẽ nhìn tôi, anh có thể tưởng tượng được ánh mắt của cô ấy nhìn tôi, chúng tôi nhìn nhau rất lâu, tôi chợt nghĩ ra điều gì đó, bèn hỏi anh ta:

"Còn anh! anh thích con vật nào nhất?"

Hắn có vẻ ngại ngùng, ấp úng rất lâu mới trả lời: "Tôi à! ha... ha... tôi cũng vậy, con vật nào tôi cũng thích!" sau đó lại tiếp tục ăn mì...

"Các anh đang nói chuyện gì mà chú tâm quá vậy?"

Bỗng nhiên có tiếng của Kỳ Kỳ từ trong bếp vọng ra, câu chuyện bị cắt ngang: "Thức ăn đã chuẩn bị xong rồi, 2 anh đi rữa tay chuẩn bị ăn cơm nhé!"

Tài nấu nướng của cô ta quả thật không tồi...

9.
Quả nhiên khi Kỳ Kỳ trở về thì Âu Dương Chính và Jack đã chuyển ra ngoài sofa ở phòng khách, còn Lý Na đa số làm ca đêm nên thường không ngủ ở nhà. Tiểu Huy thì ngày nào cũng về rất trễ, không nói không rằng nằm bên cạnh tôi, cho nên mỗi tối đi ngủ tôi đều để dành chỗ rất rộng cho anh ta. Nhưng còn hắn thì chỉ co ro ở một gốc, chỉ chiếm khoảng 1/4 chiếc giường, nửa đêm tỉnh dậy thấy hắn đang co ro giống như con sâu, tôi liền nhẹ nhàng đặt đầu hắn lên gối.

Vào một buổi tối, bỗng nhiên tôi cảm thấy cái bụng có vấn đề, liền mò xuống nhà vệ sinh, không dám mở đèn, vì sợ làm phiền giấc ngủ của cặp tình nhân xuyên lục địa kia, không ngờ càng lặng lẽ lại càng xảy ra chuyện, khi còn chưa bước xuống hết cầu thang thì nghe có tiếng động, tiếng động đó nghe rất quen thuộc, không cần suy nghĩ cũng biết họ đang làm gì rồi. Tôi xuống không được, lên cũng không xong, nên chỉ còn biết ngồi ở cầu thang cố gắng cầm cự, lại quên mặc áo ấm, tôi ngồi một chỗ run cằm cặp. Cứ như vậy mà 40 phút đã trôi qua, tôi nghĩ chắc trận mây mưa đã phẳng lặng trở lại nên thấp tha thấp thỏm bước qua phòng khách, vì không bật đèn nên vô tình đụng phải cái ghế, trong bóng tối mập mờ có chút kinh hãi, quả nhiên... tôi đã phạm sai lầm. Tôi tự rủa thầm "Đáng chết!", bèn thấy 2 người đó vẻ ngượng ngùng, cười nói không ra tiếng nhìn tôi, tôi gượng cười đáp lại và một mạch chạy vào restroom.

Từ restroom bước ra, 2 người đó đã ngồi dậy và đang hút thuốc, thấy tôi ra, Jack cười tỏ vẻ thân thiện mời tôi ngồi và rút điếu thuốc ra mời tôi.

"Mời ngồi!" Âu Dương chỉ vào cái ghế gần sofa. Đoán là họ vẫn chưa mặc quần áo, chỉ quấn lấy 2 thân thể trần trụi bằng cái mền, tôi rít vài hơi thuốc:

"Mẹ kiếp! cả nhà toàn mùi tinh khí, các người phóng túng quá!"

Âu Dương nhìn tôi mắt chớp chớp: "Anh ngồi đó nhìn trộm lâu lắm rồi phải không?"


Tôi kêu oan thất thanh, nhìn vẻ mặt nghi ngờ của hắn, tôi bèn nói: "Nhìn thì không nhìn thấy gì hết, nghe thì có nghe một lúc! Mẹ kiếp! tôi xém chút chết vì lạnh rồi!" Nói xong liền hít hà cái mũi, Jack quăng cái áo ấm bên cạnh hắn cho tôi, cái mền để lộ ra một gốc. Mẹ kiếp! quả thật họ đang khoả thân, tôi bèn khoác áo ấm lên người: "Thank you!"

Tiếng Anh của tôi chỉ bập bẽ được vài ba câu đại loại như vậy, Jack cười và gật đầu. Bây giờ tôi mới phát hiện người ngoại quốc này có nụ cười rất thân thiện và dễ thương, rất khác biệt so với những thằng Tây ba lô tôi đã thấy, Jack rất điềm đạm, Tây như vậy quả thật rất hiếm.

"2 người quen nhau trong trường hợp nào vậy?" tôi hỏi Âu Dương

"Chúng tôi quen nhau tại quán Bar!" Nói xong bèn quay qua nhìn Jack, ánh mắt trìu mến ấy rất quen thuộc, giường như tôi đã gặp ở đâu rồi, chắc là ánh mắt mang đầy yêu thương của một người đàn ông dành cho người đàn ông khác! trong ánh mắt ấy chứa đựng rất nhiều hàm ý không thể nói nên lời.

Thực ra, trong giới gay có lẽ cũng có những cặp tình nhân giống họ vậy, tôi không dám phủ nhận phải chăng đó chính là tình yêu đích thực? Nhưng ít ra tôi dám khẳng định một điều, 2 nhân chứng sống hiện tại đang ngay trước mặt tôi, trong khoảnh khắc này tôi biết họ đang sống trong hạnh phúc.

Bỗng nhiên nhớ đến Lưu Khải, tôi và anh không phải đã từng như vậy sao? Tuy rằng hiện nay anh đã kết hôn với người phụ nữ khác, hơn nữa sắp được làm cha rồi, nhưng vẫn không thể phủ nhận rằng trong quá khứ tôi rất hạnh phúc khi ở bên anh!

"Tương lai 2 người sẽ ra sao?" Tôi hiểu rằng rất nhiều gay không nghĩ và không dám nghĩ đến tương lai, nhưng tôi vẫn rất muốn nghe Âu Dương sẽ nghĩ về tương lai như thế nào với người yêu ngoại quốc này.

"Theo anh biết, chúng tôi đã kết hôn rồi!" Âu Dương tỏ ra vẻ rất tự hào: "Tháng 3 năm nay chúng tôi đã đăng ký kết hôn ở Châu Âu rồi!"

Kết hôn? Tôi nhớ lại giường như Tiểu Huy đã từng đề cập đến vấn đề này. Thật ra mà nói, đối với việc kết hôn giữa 2 người đàn ông tôi hoàn toàn không có cảm giác, giường như không hề liên quan đến tôi và nó xa vời vợi. Cũng giống như 2 người đang trước mặt tôi, đúng là họ đã đang ký kết hôn ở Châu Âu, nhưng tại thành phố cổ Tô Châu này, liệu cuộc hôn nhân của họ có được chấp nhận hay không?

"Ba mẹ anh đâu? họ đã biết chuyện của anh chưa?" tôi hỏi tiếp.

Bỗng nhiên tôi có cảm giác sao mình tàn nhẫn quá, liên tục hỏi 2 câu hỏi mà đối với giới gay mà nói đây là 2 câu hỏi tàn nhẫn nhất. Quả nhiên lúc này Âu Dương trầm lắng hẳn và đang suy tư:

"Vẫn chưa biết! có lẽ sau này sẽ biết thôi!"

Tôi thấy có gì động đẩy bên trong cái mền, tại một khoảng không của cái mền đó, Âu Dương đang nắm chặt lấy tay Jack, họ đang xiết thật chặt, hạnh phúc của họ, tình yêu của họ thật ra cũng chỉ âm thầm lặng lẽ, thoắt ần thoắt hiện, dù rằng họ yêu nhau thật sự, thậm chí đã kết hôn, nhưng rồi cuộc đời họ sẽ bị trôi dạt về đâu. Cảm động trước tình cảm của 2 người đang sờ sờ trước mắt, từ trong thâm tâm tôi chúc phúc cho họ mãi mãi được sống bên nhau!

10.
Ban ngày chỉ có tôi và Lý Na ở nhà, vì làm ca đêm nên cô ta ngủ suốt ngày, còn tôi thì vẫn như cũ, đi dạo lòng vòng các con đường của Tô Châu rồi quay về nhà. Trưa hôm đó tôi về đi ngang phòng Lý Na, hình như tôi nghe thấy có tiếng khóc thút thít vọng ra, tiếng khóc đó rất nhỏ, vốn dĩ tôi định gõ cửa xem sao, nhưng nghĩ lại... do dự một lúc rồi đi xuống bếp. Khi canh gà sắp được hầm xong, tôi chợt nghĩ đến trong nhà còn Lý Na, nên chạy lên lầu kêu cô ta. Đang do dự ngoài cửa có nên gõ cửa hay không, bất chợt cô ta mở cửa, khiến tôi giật mình, cô ta nhìn tôi một lúc rồi hỏi tôi:

"Anh đứng trước cửa phòng tôi làm gì?"

"Tôi... tôi hầm xong canh gà, định gọi cô xuống ăn cùng!"

Cô ta không nhìn tôi nữa mà nhanh chóng lôi tôi xuống cầu thang, từ restroom bước ra thấy tôi đang ngồi trên bàn ăn phòng khách:

"Mau bưng ra đi! còn chờ gì nữa?"

Tôi gượng cười, người phụ nữ này sao lại có thể như vậy? Chờ tôi bưng chén canh đến trước mặt cô ta, thử một ngụm, chỉ nói lên 3 chữ khô khan: "Cũng không tồi!", tôi chỉ cười và tiếp tục uống canh.

Yên lặng một lúc sau, tôi chịu không nổi liền hỏi cô ta: "Lúc nãy đi ngang phòng cô, hình như tôi nghe thấy tiếng khóc, đã xảy ra chuyện gì vậy?"

"Con người của anh quá tò mò rồi, tôi có bao giờ tôi hỏi anh tại sao lại đến Tô Châu giữa mùa đông lạnh giá không?"

Cô ta có vẻ không vui, tôi chỉ biết im lặng cặm cụi ăn. Ăn xong, cô ta chủ động đi rữa chén, tôi sợ đối mặt với cô ta, nên đi về phòng nghe nhạc đọc sách. Không ngờ cô ta lại gõ cửa phòng tôi, tôi ra mở cửa:

"Anh qua đây, qua bên phòng tôi, trò chuyện với tôi với tôi một lúc!"

Tôi không thể không theo cô ta về phòng, vừa thấy cây "đàn tì bà" treo trên tường, tôi liền hỏi:

"Cô học cổ nhạc Tô Châu ah?"

Cô ta gật đầu và đi lấy cây đàn xuống: "Muốn nghe tôi đàn một bản không?"

"OK!"

Tôi chỉ thấy người ta đàn tì bà trên TV, cô ta suy nghĩ rồi nói: "Đàn bản nào đây?"

"Tùy tiện đàn một bài nào đó cũng được, tôi không biết nhiều về thể loại này!"

"Có biết câu chuyện "Đường Bá Hổ điểm Thu Hương" không? tôi đàn và hát một đoạn cho anh nghe nhé!"

Thật ra đến Tô Châu đã được một tuần rồi, tôi cũng dần quen với tiếng Ngô Nông êm dịu nơi này, cho đến khi cô ta cất giọng hát lên, tôi mới thật sự cảm nhận được sự lợi hại của ngôn ngữ này, nó khiến người nghe vừa có cảm giác như nước suối đang chảy, vừa mềm mại và có tính đàn hồi như tơ lụa nơi này, nghe rất uyển chuyển và dịu dàng, thật dễ dàng khiến người ngất ngây, tôi còn nhớ trong đó có câu hát:

"Ai kia không tiếc bản thân nguyện đi làm kẻ đầy tớ, chẳng lẽ vì oan nghiệt kiếp trước nay lại tương phùng!"

Cô ta hát xong tôi vỗ tay gật đầu khen hay, cô ta trầm ngâm và khẽ hỏi tôi:

"Tiểu Huy đã làm gì ở Bắc Kinh?"

"Không có gì! cũng chỉ đi lòng vòng Bắc Kinh thôi!"

Tôi không muốn cô ta biết cuộc hội ngộ ở nhà của anh Ba, tuy rằng anh ta không làm chuyện gì xấu xa, nhưng lúc đó anh ta quả thật phóng túng bản thân quá mức:

"Anh đừng giấu tôi nữa, nếu không tại sao sau khi anh ta từ Bắc Kinh trở về, bên cạnh đều là lũ gay các ngươi?"

Tôi cứng họng một lúc, không biết nên trả lời sao đây, một lúc sau, cô ta buông hơi thở thật dài: "Tất cả đều do tôi hại anh ta nên mới ra nông nổi này, nếu không phải tôi thì anh ta sẽ giống như trước, là một chàng trai ngây thơ lương thiện!"

"Cũng không thể hoàn toàn trách cô!" tôi nói: "Chỉ là do anh ta yêu nhầm người thôi!"

"Có thật chỉ đơn giãn vậy không?"cô ta gượng cười

"Không lẽ cô yêu anh ta à?" tôi buột miệng nói ra.

Cô ta không phủ nhận và cũng không thừa nhận, treo cây đàn lại vị trí cũ:

"Yêu một người cần rất nhiều dũng khí, có lẽ trước đây tôi cảm thấy anh ta quá yếu đuối!" Tôi phần nào hiểu được hàm ý của cô ta...

11.
Sau lần đi công viên Viên Minh, tôi và Kỳ Kỳ đã xem anh ta như người em trai, anh ta thường đến trường để tìm chúng tôi. Chúng tôi thường nói rất nhiều về âm nhạc, thật ra, phải thừa nhận một điều, về phương diện âm nhạc anh ta có tài năng thiên phú, hơn hẳn tôi và Kỳ Kỳ... Bang Khánh tiếp tục câu chuyện của anh ta.

Kỳ nghỉ đông năm đó, chúng tôi rũ nhau đi trượt băng, tôi và Kỳ Kỳ là người miền Nam nên chưa bao giờ được thử cảm giác trượt băng như thế nào nên rất phấn khởi trước lời đề nghị này.

"Điều quan trọng nhất trong trượt băng là phải giữ được sự thăng bằng của cơ thể, cũng giống như chạy xe máy vậy." Anh ta hướng dẫn tôi và Kỳ Kỳ.

Kỳ Kỳ rất nhanh đã có thể tự do lướt trên mặt băng, còn thôi thì phải vịn lấy lang cang mà tập tễnh từng bước, anh ta chỉ cho tôi rất nhiệt tình, sao cho sự di chuyển của 2 chân tạo sự cân bằng với mặt băng. Tốn rất nhiều thời gian tôi mới có thể trượt từ từ từng bước không cần vịn lang cang nữa.

"Anh xem có xấu hổ không? Kỳ Kỳ chỉ cần 2 giờ đã biết trượt rồi, còn anh, con ốc sên còn nhanh hơn anh nữa kìa!"

"Dĩ nhiên rồi! Đừng tưởng tôi không thấy nhé, anh và bạn gái tôi tay nắm tay, rồi còn ôm eo nhau nữa, cho dù Kỳ Kỳ là con heo cũng biết trượt thôi!"

2 người nghe xong liền trượt qua đẩy tôi một cái, trong lúc chới với, 3 người chúng tôi đã ngả lăn xuống mặt băng, tôi thì đè lên người anh ta, oái ăm nhất là môi tôi lại đặt ngay vào mặt anh ta, không khí ngại ngùng bao quanh, anh ta điếng người đi rất lâu, tôi lúng túng đứng dậy, mặt anh ta đỏ bừng, nhưng sau đó hắn liền phản ứng quay qua nói với Kỳ Kỳ:

"Cô xem bạn trai của cô kìa, tôi chỉ anh ta hết mình, toàn tâm toàn ý, do anh ta khờ như con ốc sên, vậy còn trách tôi sàm sỡ cô nữa kìa, tôi là người như vậy sao?"

Kỳ Kỳ cười nói: "Được rồi! được rồi! cũng không thể hoàn toàn trách anh ta, thật sự anh có ôm eo tôi mà!"

Lần này thì anh ta bị oan mà không biết kêu ở đâu, bò dậy với khuôn mặt giận dữ: "Tôi phục 2 người rồi, không dám đụng đến 2 người nữa, 2 người cứ ở đây thi bò với con ốc sên đi!"

Nói xong liền sãi chân trượt một cái rồi trượt ra rất xa, toàn thân uyển chuyện như con cá đang bơi trong nước, cái cảm giác lướt trên băng tựa như đang bay lượn trong không trung tôi chưa từng được thử bao giờ cả. Do đó, tôi không thể nào không năn nỉ anh ta tiếp tục tập cho tôi, anh ta lại không hề ngó ngàn đến tôi, xem ra giận thiệt rồi, Kỳ Kỳ cũng đang bám theo để năn nỉ dùm tôi, anh ta nhìn Kỳ Kỳ rồi nói: "Tôi có giở trò sàm sỡ với cô không?"

Kỳ Kỳ cười nói: "Có một chút!" vừa nói xong, cả 3 người chúng tôi đều phì cười, cười no nê xong, anh ta quay sang nói với tôi:

"Thôi! tôi xin lỗi! mặc dù chỉ sàm sỡ một chút chút!" quay ra sau lưng tôi rồi nói tiếp: "Lần này đến phiên anh thử cảm giác bị tôi giở trò sàm sỡ nhé!", tay tôi bị anh ta nắm chặt lấy, sau đó là những pha bay lượn, tiến thẳng về trước, lùi lại phía sau, khi cơ thể tôi mất cân bằng thì anh ta ôm chặt lấy eo tôi, trong ánh sáng mập mờ của phòng trượt băng, tôi thấy được sắc mặt lạ thường của anh ta, sau này sắc mặt đó thường xuyên xuất hiện trước mắt tôi. Cho đến rất lâu, rất lâu sau đó tôi mới thật sự hiểu ra hàm ý tiềm ẩn của thần sắc đó, nhưng tôi lại xem như không có gì xảy ra!

"Thì ra anh giở trò sàm sỡ với bạn gái tôi như vậy à? bây giờ thì tôi đã hiểu!" tôi nói trong khi anh ta ôm eo tôi lần nữa, đột nhiên anh ta do dự, nhưng chỉ xảy ra trong vài giây:

"Khi trượt băng không nên nói vớ vẩn!" anh ta nhìn tôi, đột nhiên khựng lại: "Mẹ kiếp! trò sàm sỡ này tôi không thèm nữa! thật vô nghĩa, anh thử tự mình trượt xem sao!" anh ta buông tay ra, tôi có chút hồi hộp, lấy đà và trượt đi rất xa mà không bị ngã, hắn vỗ tay nói:

"Không tồi! không tồi! có thể đi dạy được rồi!"

Tôi cười nói: "Đều do sư phụ chỉ bảo thôi!"

"Sao? không nói tôi sàm sỡ anh nữa à?" anh ta bắt đầu đâm thọt tôi, đưa tay lên ra dấu: "Trượt về đây thử xem sao!".

Tôi đắc ý, đưa chân phải ra sau đẩy mạnh, liền xông thẳng về phía anh ta. Anh ta kinh hãi muốn tránh sang một bên, nhưng... một lần nữa, chúng tôi lại lăn lộn trên sàn băng, lần này thì đổi lại anh ta đè lên tôi, môi anh ta đặt trên mặt tôi. Phản ứng rất anh và bò dậy nói:

"Mẹ kiếp! gân cốt đều bị anh làm gẫy hết rồi!"

Tôi cảm thấy có lỗi với anh ta: "Được rồi! tôi xin lỗi! nhưng đáng lí ra anh phải tránh sang một bên mới đúng chứ!"

"Mẹ kiếp! nếu tôi không níu anh lại thì xem anh đã té nhào lộn ra kia rồi!" thì ra anh ta vì tôi mà bị té, anh ta nói với vẻ nửa đùa nửa thật:

"Phải phải bù đắp cho tôi cái gì đi chứ, tôi vì cứu anh mà bị té ra nông nổi này!"

Tôi suy nghĩ một lúc liền cười nói: "Không phải hồi nãy anh đã hôn tôi một cái rồi sao?"

Anh ta có chút đỏ mặt, liền hả miệng cười thật to nói tôi bị biến thái, đẩy tôi một cái và nói: "Lúc nãy anh cũng hôn tôi một cái, coi như huề, vậy là anh còn nợ tôi!"

Kỳ Kỳ trượt về phía chúng tôi: "Các anh lại xảy ra chuyện gì nữa đây?"

"Chồng của cô đụng gãy hết gân cốt tôi rồi kìa, có phải anh ta nên bồi thường cho tôi không?"

"Đó là điều đương nhiên rồi!" Kỳ Kỳ ra vẻ lo lắng nhìn anh ta: "Còn đau không?"

"Không đau được sao? Cô nhìn lại anh ta đi, to xác như con trâu, cô thử để anh ta đụng thử xem!" anh ta giả vờ la toáng lên.

Tôi cười nói: "Anh còn la lớn như vậy được mà, đầu óc vẫn còn rất minh mẫn, có lẽ không có vấn đề gì đâu!"

Anh ta đứng phắc dậy: "Shit! không dạy nữa! tôi phải về rồi!" quay lại nhìn tôi: "Tức chết đi được!"

Kỳ Kỳ tiếp lời: "Hôm nay tạm thời tập đến đây, chúng ta về thôi!".

Trên đường về, đi ngang Mc Donald, anh ta lôi Kỳ Kỳ qua một bên ghé vào tai cô ta thì thầm. Quả nhiên, cô ta đổi giọng dịu dàng quay sang tôi:

"Bang Khánh..."

Tôi biết họ muốn gì, nhưng cố tình tỏ vẻ ngây ngô: "Chuyện gì vậy?"

"Em muốn..." cô ta nhịn cười không được, chỉ vào anh ta mà nói: "Em trai em muốn ăn Mc Donald."

"Cái gì? rõ ràng cô cũng muốn ăn mà!" anh ta lườm Kỳ Kỳ.

Tôi hết cách, chỉ biết dẫn họ vào ăn thôi! Anh ta ngồi đối diện, còn tôi và cô ấy thì đút cho nhau ăn khoai tây chiên, thỉnh thoảng lại đấu khẩu với anh ta vài câu. Lúc đó tôi mới phát hiện vẻ mặt anh ta có chút không tự nhiên, mang vẻ uất ức và buồn bã. Thật ra, lúc đó tôi cứ tưởng anh ta có ý với Kỳ Kỳ, nghĩ thầm trong lòng, nhóc con mới bây lớn biết gì về yêu đương!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro