Đưa Ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong tủ đặt một pho tượng bọc vải đen, trông như xác ướp, lộ ra mỗi cái đầu. Thoáng liếc qua, tôi đã nhận ra nó phỏng theo đầu Viên Trận. Như vậy là sao? Tôi nghi hoặc nhìn Tần Nhất Hằng, hắn gật đầu, không sai chính là Viên Trận còn có cả tay nữa này.

Tôi cúi xuống nhìn qua khe hở của miếng vải đen, quả nhiên trông thấy vài đầu ngón tay, lòng càng thêm rầu rĩ. Chúng tôi từng nhìn thấy thi thể Viên Trận, hai tay gã đều bị chém đứt, còn nghi ngờ rằng phải chăng lòng bàn tay Viên Trận ẩn giấu thông tin gì, giờ pho tượng to bằng người thật lại xuất hiện ở đây, hẳn là muốn cung cấp cho chúng tôi thêm manh mối.

Nghĩ vậy, tôi định xem lòng bàn tay của pho tượng, nhưng Tần Nhất Hằng lại nói có xem cũng vô ích hình như đã có người động vào pho tượng, hai lòng bàn tay đều được mài bóng bằng giấy nhám. Tôi miết lên, quả nhiên nhẵn mịn như thủy tinh, không hề có chỉ tay.

Thật kì lạ. Tần Nhất Hằng cũng không hiểu nổi, đành nói lấy tượng ra rồi phân tích. Hai chúng tôi chuyển tượng ra ngoài, hì hục dùng kéo cắt bỏ tấm vải đen vừa nhờn vừa nhẩy, không rõ đã được ngâm vào thứ gì. Nhưng pho tượng bên trong lại sạch bong, không có vết bẩn nào. Tôi nhìn kĩ, thấy pho tượng trần như nhộng, giống hệt Viên Trận.

Tần Nhất Hằng xem kĩ một lượt cũng không phát hiện được gì nên chúng tôi lật nó lại, xem tiếp mặt sau. Đằng lưng pho tượng là mấy đường nét như bảng biểu, có vẽ được khắc lên ngay từ lúc nặn. Tần Nhất Hằng đưa tay sờ, im lặng hồi lâu.

Bảng biểu không lớn, chỉ bằng khoảng hai bàn tay, đường kẻ ngang dọc xiêu vẹo. Tôi càng nhìn càng thấy quen, nghĩ một hồi mới nhận ra trông giống bàn cờ tướng, định nhắc Tần Nhất Hằng, nhưng chưa kịp nói thì nhớ ra mình từng nhặt được một quân cờ ở nhà Vạn Cẩm Vinh, giờ lại nhận được một bàn cờ, chẳng lẽ chúng liên quan đến nhau?

Nghe tôi nói, Tần Nhất Hằng không khỏi kinh ngạc, hai chúng tôi ngồi thụp xuống thảo luận. Lúc ấy tôi có xem qua ván cờ nhưng vị trí các quân cờ ra sao thì không nhớ rõ.

Cuối cùng, cả hai trở lại sofa hút thuốc, hút hết điếu thuốc vẫn chưa tìm ra thêm manh mối nào. Tần Nhất Hằng cho rằng nên nghỉ ngơi một lát, chỉ vào tủ quần áo bảo, bên cạnh hai cánh cửa này đều có hình vẽ bằng mực tàu. Tôi cúng từng dựa theo hình vẽ trên cảnh tủ trước đây mới tìm ra từ đường của ngôi nhà.

Lúc mở tủ tôi không để ý lắm, chỉ thấy quả thật phía trong cánh tủ có vài hình vẽ nghuệch ngoạc. Tủ cách bóng đèn hơi xa nên tôi phải né người sang một bên để ánh sáng rọi vào, mới thấy rõ dường như đây là một bức tranh.

Thoạt trông như tranh trẻ con, thật ra bút pháp thể hiện rất rõ, nét mực khá dày, song nội dung lại trừu tượng, như một nhóm người túm năm tụm ba khoa chân múa tay, chẳng biết đang làm gì. Tôi chỉ thấy giống các bà lão tập dưỡng sinh trên quảng trường. Trang phục của họ cũng không cho thấy đặc điểm gì, càng không biết ở thời đại nào.

Cánh tủ còn lại cũng tương tự, bút pháp có vẻ chỉn chu, nhưng nội dung lại chẳng ra làm sao, trong tranh không có người, trông như tranh phong cảnh. Tôi đoán đây là hình vẽ một con sông lớn như Trường Giang hay Hoàng Hà, vài nét vẽ trông rõ ràng là phác họa hướng dòng chảy.

Tôi không kìm được liền quay lại hỏi Tần Nhất Hằng, có ý gì nhỉ?

Tần Nhất Hằng bối rối nói, nếu cái tủ quần áo được làm từ quan tài thì đây có thể là những hình vẽ có sẵn trong đó. Tôi từng thấy hình vẽ ở một chiếc tủ quần áo khác, tuy không giống hai bức tranh này nhưng cách vẽ thì y chang, có thể do cùng một người vẽ, đại khái miêu tả cảnh một nhóm người nâng bài vị đưa tiễn linh hồn người chết. Lạ một điều là trong tranh ngoài những người nâng bài vị, còn lại đều mang vũ khí, không hiểu định làm gì.

Hơn nữa, quan trọng nhất là, Tần Nhất Hằng ngừng một lát rồi tiếp, ở một góc bức vẽ có nhiều ký hiệu can chi xếp thành dãy, xem chừng phức tạp. Tôi lấy điện thoại chụp lại rồi mang về bệnh viện, dùng la bàn đối chiếu thì phát hiện ra đây là một bản đồ bát quái được vẽ khá tỉ mỉ.

Nghe đến đây, tôi chợt vỡ lẽ, phải bán đồ bát quái nhất định là thứ dùng để định vị từ đường. Có điều tôi thực sự không hiểu, mặc dù chưa bao giờ tự mắt nhìn thấy những quan tài cổ được khai quật, nhưng ít nhất cũng tìm xem trên tivi hoặc internet, rất hiếm khi tôi thấy bên trong quan tài có hình vẽ, nếu có thì cũng là hình rồng phượng, chứ không phải tranh trừu tượng thế này.

Tần Nhất Hằng không suy luận được gì thêm, chỉ nói rằng trông đường nét thì thấy tranh được thực hiện rất vội vàng, hơn nữa người vẽ chắc hẳn đang ghi lại một chuyện quan trọng nào đó. Còn người ấy rốt cuộc muốn ghi lại điều gì thì chúng tôi chưa thể kết luận. Những hình vẽ trên cánh cửa cái tủ quần áo hẳn từng là một chính thể, nếu chúng tôi thực sự muốn tìm hiểu, chắc phải xem qua toàn bộ số cũ.

Nói xong, Tần Nhất Hằng trở lại sofa ngồi hút thuốc. Tôi cũng châm một điếu. Lượng thông tin thu nhập hôm nay khá nhiều, khó mà tiêu hóa hết trong phút chốc. Có lẽ Tần Nhất Hằng cũng giải thích đến phát mệt nên hồi lâu chẳng nói gì nữa. Tôi nhắm mắt thầm tổng kết lại, cảm thấy như đang đặt mình vào một nghi vấn lớn. Tâm trạng rất khó tả, kiểu muốn hét lên mà không mở được việc.

Đêm dài trôi rất nhanh, hút xong điếu thuốc, tôi nhìn đồng hồ, thấy thấy sắp đến 5 giờ, bên ngoài trời đã tờ mờ sáng. Trước đó, tinh thần tôi luôn căng như dây đàn nên không có cảm giác gì, giờ mới thấy mệt mỏi. Tôi bàn với Tần Nhất Hằng, định bụng về nhà đánh một giấc. Tần Nhất Hằng cũng ngáp dài, kêu tôi về nghỉ ngơi để mau chóng lên đường.

Vất vả cả đêm, tôi quả thật không còn sức lực, về đến nhà, toàn thân rã rời, tôi nằm xuống ngủ ngay, lúc tỉnh dậy đã là buổi chiều. Hai ngày sau đó, tôi gần như chẳng làm gì, chỉ nằm ì trong nhà ngủ. Tới ngày thứ ba, tình niên thanh hằng gọi điện nói đã đặt xong vé máy bay, tôi nhanh chóng thu dọn hành lý rồi tới sân bay gặp hắn.

Mấy ngày qua ngủ quá nhiều, đầu óc tôi cứ u u minh minh, Không muốn trò chuyện. Sắc mặt Tần Nhất Hằng cũng có vẻ nặng nề. Trên đường đi, hai chúng tôi gần như không nói với nhau câu nào. Tôi thư giản sợ, bởi lẽ trước đây tôi làm việc đều vì lợi nhuận, không có cảm giác gánh vác sứ mệnh, không đi không được như lần này, vì vậy tôi cứ cảm thấy nơm nớp không yên, như chưa kịp ôn kĩ bài đã phải vào phòng thi vậy.

Điểm đến là một thành phố loại một tôi chưa từng tới. Trước đó, tôi đã có thông tin của vài căn hộ trong khu vực, nhưng vì mức giá không hấp dẫn nên tôi không muốn đến xem. Xuống sân bay, tìm khách sạn xong xuôi, Tần Nhất Hằng dẫn tôi đi thuê xe, lại mua thiết bị định vị GPS ở chợ điện tử, sau đó lái xe chở tôi đi theo GPS.

Loanh quanh hơn nữa ngày, chúng tôi mới tìm được đúng địa điểm. Theo đánh giá của Tần Nhất Hằng, đây quả nhiên là một dự án xây dựng cực lớn. Hai chúng tôi ở quầy giao dịch nghe tư vấn, được biết toàn bộ khu đô thị rộng, giá tiền mỗi căn cũng không hề rẻ. Theo bản đồ quy hoạch thì có cả biệt thự và chung cư, bên ngoài là vành đai thương mại, giống như một khu đô thị phức hợp quy mô lớn. Tuy nhiên khu số 1 tới giờ vẫn chưa hoàn thành, mới chị xem được đại khái qua ảnh, mai sau xây xong thế nào cũng chưa thể nói trước.

Sau khi nghe cô nhân viên tư vấn nhà đất lải nhải nữa ngày, chúng tôi lái xe một vòng trong khu đô thị sắp hoàn thiện. Tần Nhất Hằng cứ cau mày, còn tôi không nhìn ra được gì nên lại thành thảnh thơi vui vẻ.

Trên đường về khách sạn, tôi hỏi Tần Nhất Hằng có phát hiện gì không, bởi nghe nhân viên giới thiệu, phần chính của khu đô thị mới bắt đầu khởi công, chỉ có một bộ phận nhỏ là nhà cũ bị rời đi nơi khác, dường như không dính dáng đến ngôi nhà ma nào cả. Hơn nữa, chúng tôi cũng không Để nghe ngóng thấy thông tin tìm được đồ cổ trong lúc đào móng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro