Chương 1: Gặp gỡ lần đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí bị một một áp lực đè xuống, gió từ đó mà sinh ra. Tiếng gió càng mạnh, thứ áp lực đó càng lớn. Gió tung hoành trong không gian, xuyên suốt thời gian. Thật khó để có thể ngăn được một cơn cuồng phong quấn đầy giận dữ.

Đêm nay những làn gió này tựa như hóa thành mũi dao cứa vào không gian. Sự va chạm vô hình này tạo nên những tiếng "vù vù". Lưỡi dao vô hình cắt vào da thịt, nhưng không hề đau đớn.

Cảm giác đó rất mát, và lành lạnh..

Thứ gió mát lạnh đó thổi òa vào mái tóc mây buông xõa, làm vạt váy vải phần phật vần vũ, uốn lượn trong không khí.

Bầu trời phủ một lớp màn đêm đen kì ảo, được tô điểm bởi những điểm sáng nhỏ lấp lánh và ánh sáng bàng bạc từ dòng sông Ngân. Bầu trời đêm vẫn như vậy, muôn thuở lặp đi lặp lại suốt hàng thiên niên kỉ. Ngày này của hàng tỷ, hàng triệu năm về trước, tất cả sinh vật sống trên Earth, đều chiêm ngưỡng vẻ đẹp kiều diễm, cuốn hút của bầu trời đêm. Cũng giống như lúc này cô đang ngắm nhìn vẻ đẹp của nó vậy.

Dù Trái đất trải qua bao lần tận thế, diệt vong, thì bầu trời vẫn vậy, muôn thuở và vĩnh hằng..Vũ Trụ vẫn vậy. Trái Đất có bị phá hủy và biến mất, nó vẫn thản mặc thực hiện hoạt động của chính mình..

Toàn bộ không gian tĩnh lặng, để lộ ra bức tranh âm nhạc sống động. Âm thanh nhỏ bé của những loài vật thấp bé, âm thanh huyền bí của trái đất mỗi lần đêm đến. Âm thanh của đất mẹ, chỉ khi cả thân lẫn tâm lắng lại, mới có thể cảm nhận được thứ âm thanh kì diệu ấy.

Rất mát mẻ. Rất bình lặng. Rất dễ chịu.

Vũ Lam tựa người vào lan can, ngẩn người nhìn vào màn đêm u tối. Thân hình thiếu nữ ấy thật mảnh khảnh, tựa như chỉ cần một cơn gió là có thể đẩy ngã. Nhưng như có một phép kì diệu, dáng vẻ của cô ấy vẫn rất bình yên và thanh thản. Dường như thiếu nữ không cảm nhận được những nhát dao gió mạnh bạo, kéo đến từ khắp phía.

Một con vật lông lá nhỏ nhắn nhảy lên lan can, bắt chước dáng vẻ của thiếu nữ nhìn về nơi xa xôi. Dáng vẻ đó thật giống bễ nghễ thiên hạ vậy.

- Thời gian trôi thật nhanh, Sham nhỉ? - Thiếu nữ nghiêng đầu hỏi con vật lông lá. - Vào một buổi tối rất lâu về trước, chúng ta cũng đã đứng như này, và nhìn vào trong bóng tối. Sau đó, chúng ta bắt đầu một cuộc hành trình mới và thực sự. Nó đã kéo dài đến tận lúc này.. Bé con còn nhớ buổi tối đó chứ?

Con vật im lặng, nó không đáp lại Lam.

Lam mỉm cười.

- Im lặng là đáp án chuẩn nhất. Bởi cũng thật lâu, thật lâu rồi.. Tưởng lớn lao, nhưng cũng thật nhỏ bé. Cái vĩ đại nhất, cũng không thể tìm ra được nguồn gốc mọi thứ, tất cả.

Lam cảm thán. Con vật tên Sham kia ngó đôi mắt xanh về thiếu nữ, ánh nhìn thật bình thản.Không khí xung quanh chợt xao động bất thường. Nhưng rất nhanh, nó trở lại trạng thái cũ. Sự khác lạ duy nhất là bóng dáng một người đột ngột xuất hiện.

- Buổi tối ổn chứ, Alta-sia? - Người đó nói.

- Ổn. Sao anh đến đây? - Lam quay người về phía người đàn ông và đáp lại.

- Nhiệm vụ mới. Thật sự không sao chứ? Sắc mặt em buồn, Sia.

Giọng người đàn ông trầm và lặng, không có một chút âm điệu khác lạ nào khác.

- Không có gì.. - Lam ngừng một chút rồi mới nói tiếp. - Kan này, anh còn nhớ cái buổi tối thật 

lâu, thật lâu về trước ấy, ngày hai chúng ta gặp nhau không?

Người đàn ông được gọi là Kan ngẫm nghĩ một lát, sau đó bình thản phun ra một từ.

- Nhớ.

Gió nhẹ nhàng thổi, đưa thanh âm kia vấn vương trời đất.

Lam nghe thấy và cô mỉm cười tươi rói.

Thời gian lướt nhanh như một cơn gió, khi ngoảnh lại, thì chợt nhận ra bản thân đã đi một chặng đường rất rất dài rồi. Những kỷ niệm, nhật kí về cuộc hành trình ấy đọng lại thành từng hạt nước nhỏ. Chỉ cần một hạt nước nhỏ chợt xuất hiện, bản thân lại có thể hồi tưởng cả một biển trời ký ức.

Cảm xúc ấy sẽ ra sao?

Mọi cảm xúc hỗn loạn lúc bấy giờ chỉ có thể hóa thành một tiếng thở dài cùng một lời cảm thán..

* * *

Tháng tám năm X.

Vào một buổi tối trăng tròn gió mát. Dòng sông Ngân rực rỡ ngự trị bầu trời.

Vũ Lam ngồi bệt trên ban công, ôm một con vật và hưởng thụ không khí đất trời. Cả ngày nay cô đã phải chui lủi trong núi để tìm vài loại cây thuốc, sau đó chế thuốc để kịp đưa cho nhà dân.

Mệt!

Hoàn thành đơn thuốc ấy thì không còn đơn nào nữa, cho nên đêm nay rốt cuộc cô cũng có thể 

thoải mái nghỉ ngơi.

Không gian vắng lặng, chỉ có tiếng động vật đêm trong rừng kêu đều đặn, rất dễ khiến con người ta nhìn lại chặng đường đã qua. Lam cũng vậy, lúc này cô đang nghĩ về chuyện gia đình, chuyện bản thân và những suy tính tương lai nữa.

Nhớ tháng trước, Lam thực hiện thành công kế hoạch, trốn khỏi ngôi nhà chết tiệt và chạy lên vùng núi. Thời gian đầu quả thật rất gian nan bởi hoàn cảnh khác biệt hoàn toàn, nhưng còn tốt hơn là ở ngôi nhà ấy.

Cô tìm hiểu tình hình xung quanh mất cả tuần, sau đó làm quen với vài hộ dân miền núi, quen một cô nhóc biết quốc ngữ, lấy được thông tin thuốc chữa bệnh ở đây khan hiếm. Nghe đúng món tủ của mình, Lam liền điều chế vài loại thuốc từ cây rừng, trao đổi với họ, giải quyết nhu cầu cấp bách lúc bấy giờ.

Vậy là cả tháng đã trôi qua, dù mỗi ngày đều phải chui lủi vào núi để tìm thuốc, Lam vẫn thấy vui hơn bao giờ hết.

- Sham bé cưng à, mày thích sống ở đây không? Ở đây có nhà vệ sinh tự nhiên dùng thoải mái, tuy hơi nguy hiểm một chút.. - Lam nhấc con vật lên và lác. 

Sham giãy dụa, sau đó nhảy xuống chạy sang một góc, hướng đôi mắt xanh lục sáng rực về phía Lam. Lam cảm giác nó đang lườm mình, cô liền thích chí bật cười.

Chẹp, thật sự rất nguy hiểm khi ở nơi lạ lẫm như này, nhưng cô cũng không hối hận đâu, có chết cũng không hối hận. Ở đây rất tự do! 

Có bé Sham là có tất cả rồi!Lam nghĩ nghĩ rồi lại cười cười. Sau đó, cô đứng dậy, vươn vai chuẩn bị công tác vào giường. Tầm mắt vô tình quét về phía một mảnh rừng cách cô không xa.Động tác đang thực hiện ngừng lại giữa chừng. Lam nhìn về phía đó, nơi có một thứ ánh sáng đỏ chói quỷ dị. 

Đó là gì vậy?

Có tiếng động mạnh vang lên từng nhát một, khiến Lam rùng mình.Chuông cảnh báo kêu vang inh ỏi trong lòng Lam. Chỉ một vài giây sau, cô túm lấy Sham, ba chân bốn cẳng chạy theo đường tắt tới nhà dân gần nhất.Cứ chạy đến chỗ đông người cho an toàn đã, nhìn sợ ghê!

Nhưng trời chẳng chiều theo ý người, chưa được mấy bước, Sham nhảy xuống và vụt chạy vào đêm tối, hướng về phía ánh sáng đỏ đó.

- Sham!

Sao lại chạy về phía đó chứ? 

Lam gọi tên nó, nhưng nó vẫn cứ chạy mà không đáp lại cô như mọi lần. Lam cắn răng, không đắn đo gì mà chạy theo Sham.

Cô không thể để Sham ở một mình được!

Miệt mài chạy theo hướng ánh sáng đỏ, và gọi tên con vật, nhưng không thấy hồi âm nào. Thứ ánh sáng kia càng gần bao nhiêu thì nỗi lo lắng của Lam tăng lên bấy nhiêu.Vụt!

Bóng dáng nhỏ nhắn của Sham lướt qua, Lam mừng rỡ chạy vội phía đó. Nhưng được mấy bước thì chân cô bị chững lại, mặt cắt không còn giọt máu nhìn cảnh tượng trước mắt.

Có rất nhiều vũ khí giống như súng, ánh sáng đỏ từ nòng hiện lên chói mắt. Tất cả ánh sáng ấy tụ về một người đứng giữa. Một con người nhỏ bé đứng giữa tâm điểm của hàng loạt vũ khí tân tiến hạng nhẹ lẫn nặng. Khung cảnh thật hùng tráng và quỷ dị.

Lam cứng đờ người, cô còn phải tìm Sham nữa, không thể rời đi tay không được. Dù rất đáng sợ, Lam vẫn lên tiếng.

- Cho hỏi..

Bùm!

Hàng loạt tiếng nổ vang lên liên tiếp, long trời lở đất. Tiếng nổ làm cho tai ù đi, ý thức chỉ nhận thấy bản thân bị hất bay, sau đó thì tắt.

Nhưng rất nhanh, ý thức quay về chính chủ, Lam mở mắt trong tình trạng đầu đau nhức không tả nổi. Khung cảnh xung quanh làm Lam giật mình. Cây cối trụi lủi, đất cát bay mù mịt, nhưng cô vẫn nhận ra tiếng súng nổ đều đặn trong đám bụi ấy. Một mùi vị khét lẹt xông thẳng vào mũi, khói bụi khiến Lam phải ho sù sụ một hồi lâu.

Chốc lát sau, tiếng súng nổ lẻ tẻ dần rồi tắt lịm. Không gian vắng lặng, chẳng còn tiếng con vật nào nữa.

Lam hơi động đậy cái thân ê ẩm, thầm cảm thấy may mắn vì không bị sứt miếng thịt nào. Cảm giác mềm mềm quen thuộc từ tay truyền tới đại não, Lam reo lên.

- Ôi, Sham yêu quý!

Cô ôm chầm lấy Sham, vui mừng trong chút ít thời gian ngắn ngủi. Sham lại vùng ra, Lam mạnh mẽ ôm lại, quyết định chạy về thật nhanh. Nhưng thân thể Sham cứ như một chất lỏng, nó trườn khỏi tay Lam và lại chạy vào trong đám bụi mịt mù ấy.

Lam tặc lưỡi bất lực, tự hỏi sao Sham lại nổi gió lúc này. Sau đó liền hùng dũng xông vào đám bụi mù mịt.

Chân mần mò từng bước, vừa ho sặc sụa vừa í ới gọi Sham, Lam cứ đi mà không biết cái gì đang chờ mình ở phía trước.

Mặc kệ mọi thứ, cô nhất định phải tìm ra bé Sham yêu dấu!

Với tinh thần quật cường bướng bỉnh, thậm chí được coi là ngu ngốc, Lam vẫn kiên trì tìm bé Sham.

Đám bụi tản dần, tầm nhìn cũng trở nên rõ ràng.

Lam tròn mắt kinh ngạc nhìn người đứng trước mặt mình chẳng biết từ khi nào.

Đây chẳng phải là cái người vừa bị vũ khí cho nổ bùm bùm đó sao?

Sao nhìn chẳng có xi nhê gì chút vậy? Chẳng lẽ là hồn ma chăng?

Mười vạn câu hỏi bay vụt qua trí não, Lam vẫn đứng như trời trồng.

- Jagoll? Nhìn thấy sao? - Người đối diện nghi ngờ hỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro