Chương 1.1:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lam phát hiện giọng nói này rất nhẹ nhàng và bình thản. Vậy người trước mặt này có lẽ là một cô gái, hơn nữa còn rất trẻ. Còn về câu hỏi của cô ta thì Lam chẳng hiểu cái gì hết, vậy nên im lặng là tốt nhất.

Dường như cô gái trước mặt không quan tâm Lam có trả lời hay không, cô ta cũng đứng đó im lặng. Chợt, ánh sáng đỏ lại lóe lên, chiếu thẳng vào Lam khiến cô phải nhắm chặt mắt lại.

Bũm! 

Tiếng súng nổ vang lên. Lam tưởng chừng cô chết chắc, bởi lẽ ánh sáng đó chiếu thẳng vào đầu cô mà. 

Không khí như bị một áp lực đẩy tán loạn. Lồng ngực bị đè nén đến không thở nôi. 

Sự việc trôi qua chỉ vài giây, mọi thứ bắt đầu trở nên yên ắng lại. Cảm nhận được mùi khét cùng với mùi máu, Lam hơi hé mắt và phát hiện mình vẫn sống và đứng sờ sờ. Nhưng cô gái trẻ kia thì đang đứng chắn trước mặt Lam, ngón tay giơ lên cao của cô ấy rũ xuống.

Phịch!

Cô gái trẻ đột ngột ngã uỵch xuống đất, và nằm đấy không tiếng động gì. Năm phút trôi qua, đầu óc cứng đơ của Lam mới hoạt động lại bình thường. Xác định cô gái đã bất tỉnh, Lam liền ngồi xổm xuống, chọc chọc và lay lay cô ta mấy nhát.

Không sờ thì thôi, vừa sờ vào thì Lam giật mình. Máu nhuốm đầy trên tay cô. 

Cô gái trẻ này bị thương rồi, nhìn qua có vẻ rất nặng. Trong lúc suy nghĩ nên ở hay chạy, thì Sham chợt xuất hiện như một u linh.

Lam không bất ngờ. Nhờ có có con vật kì lạ chuyên hù người này, Lam mới có thể bình tĩnh không hoảng loạn từ đầu buổi đến giờ đó.

- Sham muốn ta đưa cô gái này về á? 

- Lam nhận thấy tín hiệu trao đổi từ Sham.Con vật chớp chớp mật. 

Lam gật gù, nghĩ nghĩ một chút rồi quyết định nghe theo lời của bé Sham yêu dấu.

Cô ta mà nghẻo rồi thì hay đó, có thể cống hiến cho công cuộc nghiên cứu của cô. Còn nếu vẫn sống thì tiếc thật, phải cứu chữa thơi. 

Vấn đề lúc này là làm sao vác được người này về... 

Lam ước lượng khoảng cách từ nhà đến chỗ này, sau đó tìm một tấm ván đun người về.Một công việc khó nhằn đến mức quá nửa đêm, Lam mới có thể đặt lưng xuống giường.

* * *

Sáng hôm sau, tiếng chim rừng hót líu lo chào đón ngày mới. Buổi sớm mai được tô điểm bởi không khí mát lành, ánh nắng dịu nhẹ xuyên qua tầng tầng lớp lá.  

Công việc mỗi ngày của Lam đều là vào rừng tìm thuốc, bởi vậy phải dậy từ sớm để chuẩn bị. Hôm nay cũng vậy, một bé con nhà lão Khru cuối làng phát bệnh, khò khè như một con mèo hen. Đó là bệnh nhân hôm nay. 

À, quên mất, cô còn có thêm một bệnh nhân vào đêm qua. Một cô gái bị một lô vũ khí nhắm thẳng vào người.. nhưng lại không chết. 

Buổi tối không có điện, Lam cũng chỉ đành nhờ vào các giác quan khác để chẩn đoán tình trạng. Sau đó thì cơn buồn ngủ ập tới, cô mặc kệ mọi chuyện, rồi cứ thế đánh một giấc ngon lành. 

Lúc này, Lam đang chống cằm nhìn người nằm trên giường. Nhờ có ánh sáng, cô đã thấy được đối tượng bí ẩn mà mình nhặt về từ tối qua. Một cô gái, chính xác hơn là một thiếu nữ, rất trẻ và rất đẹp. Khuôn mặt trắng nhợt nhạt, môi không chút huyết sắc. 

Thân hình của cô gái mảnh dẻ, bình thản nằm trên giường như một nàng công chúa say giấc đã hàng nghìn năm. Vẻ đẹp của một mỹ nữ bệnh tật điển hình. 

Cô không có dụng cụ y tế gì, chỉ có chút kiến thức về y dược, chữa vài căn bệnh thường gặp để kiếm sống. Mang cô gái bị thương nặng về đây, cô cũng chẳng có biện pháp nào, chỉ cầm máu chút ít. Tối qua lúc đi ngủ, cô còn nghĩ rằng thể nào cô ta cũng thăng thiên. 

Tuy nhiên..Thiếu nữ yếu ớt nằm trên giường tuy chẳng có chút sắc hồng nào trên mặt, nhưng cô ta vẫn sống, hơi thở rất đều đặn. Kì quái hơn nữa là, trên người cô ta chẳng có vết thương nào cả. Với lại, cơ thể cô ấy có hương rất thơm và khoan khoái. Lam chẳng biết đó là mùi gì, nhưng đối với nó lại rất yêu thích. 

- Sham, mày nghĩ chúng ta nhặt nhầm người rồi không? Mày là đầu sỏ đưa cô ta về nhà mình đấy. - Lam chọc chọc con vật ngồi chồm hổm ở đầu giường. 

Sham lắc lắc cái đuôi, nhìn không chớp mắt vào cô gái.Lam tặc lưỡi, quay ra bận rộn chuẩn bị đồ lên núi. 

- Đừng ra ngoài. Mọi việc ở nhà giao cho em đấy, Sham. Còn cô người không ra người, ma không ra ma này, Sham tự giải quyết. 

Lam lầm bầm trong khi tay thắt cái ba lô một cách gọn gàng. Sau đó, cô quay ra và định cho Sham một cái hôn thật ngọt. 

Kết quả, Lam giật thót tim bởi thứ mình nhìn thấy. 

Thiếu nữ vốn dĩ nằm ngủ trên giường bệnh, lúc này lại đang ngồi đường hoàng. Hai chân trắng nõn đặt trên đất, khuôn mặt nhợt nhạt như người chết. 

Quả thực có hơi dọa người.Nơi trông có sự sống duy nhất trên thiếu nữ có lẽ là ở đôi mắt.Đôi mắt đó có một con ngươi màu đen trong trẻo, linh động như hồ nước mùa thu. Lam không thể phủ nhận rằng, cô gái ấy rất xinh đẹp, đặc biệt là đôi mắt ấy. 

Thiếu nữ nhìn không chớp mắt vào Lam, và Lam cũng nhìn chằm chằm vào cô ta. Ngoại trừ nhận ra vài đặc điểm ngoại hình, Lam cũng chẳng thấy gì được nữa. Bởi biểu cảm thiếu nữ rất bình thản. Sự bình thản khó hiểu. 

Cô nhặt thứ kì lạ về nhà đây trời. Có cảm giác chẳng lành...

Sham vốn đã kì quái rồi, giờ cô phải cắp thêm một con người kì quái nữa ư? 

Ôi, cuộc đời!

Hàng vạn suy nghĩ bay vút qua trong đầu Lam, tuy vậy cô vẫn giữ vẻ mặt chính trực, mỉm cười hỏi.

- Chào cô gái, cô thấy thế nào rồi? 

Thiếu nữ câm lặng như hến, vẫn chuyên tâm chú mục nhìn cô. 

Cảm giác mình cứ như xiếc khỉ ấy, Lam thầm nghĩ.

Cô ho khụ một tiếng, thiếu nữ chớp chớp mắt, sau đó liền chuyển sang nhìn bé Sham. Bé Sham cũng nhìn thiếu nữ, hay đúng hơn là Sham luôn nhìn cô ấy.

Nhưng Lam có cảm giác họ giống như đang trao đổi cái gì đó..

Mình bị điên à?

Lam cốc đầu mình một cái để tỉnh táo.

- Này, Jagoll. Ngươi là ai?

Thiếu nữ đối diện đột ngột cất tiếng, thành công khiến Lam thót tim tập thứ n. Từ tối qua, cô giật mình không biết bao nhiêu lần rồi. 

Ôi, con tim bé nhỏ tội nghiệp!

Lam thở ra một hơi lấy lại tinh thần, tay ôm tim quay ra trả lời thiếu nữ. 

- Tên tôi không phải là Jagoll. Tôi tên Lam. Tôi nhặt cô về từ...

Khoan đã, chẳng lẽ cô phải nói ra là nhặt cô ta từ trung tâm của một lô vũ khĩ tân tiến, nơi cô ta bị bắn thủng như tổ ong vò vẽ đấy sao? Người bình thường đã đi đời nhà ma từ nhát đạn đầu tiên rồi, còn thiếu nữ này thì vẫn điềm nhiên như thường. 

Nói được một nửa, Lam liền ngắc ngứ, không biết phải nói tiếp ra sao. Đùa à, dù cô không có phản ứng gì quá lớn, nhưng vẫn phải có chút kì quái với cái cô người ma lẫn lộn này chứ.

- Khụ, cô là ai vậy, thiếu nữ trẻ? - Lam chuyển đề tài khó nói kia. - Cô hình như không phải người. 

Nếu là một con người thì sẽ không có chuyện tối qua đâu. Mà tiếng động tối qua to vậy mà người dân ở đây không thấy động tĩnh gì. 

- Kanoffy. Ngươi nhìn thấy? 

Thanh âm thanh lãnh của thiếu nữ thành công hù dọa Lam. Nghe rất giống như cô ta là một nhân vật siêu cấp lợi hại nào đó, và hiện tại thì Lam rất có thể sẽ bị thủ tiêu vì biết được bí mật nào đó của cô ta. 

Lòng Lam rối như tơ vò, cô nhìn về Sham. Sham lắc lắc đuôi và trông nó rất bình tĩnh.Ánh mắt Kanoffy vẫn chưa rồi khỏi Lam, cô ấy tiếp rục nói, nhưng xưng hô đã đổi khác.

- Jagoll là thuật ngữ để chỉ chủng loài sinh vật Trái Đất có trí tuệ cao, tình cảm ở mức độ phức tạp, tinh tế, nhưng không có siêu năng lực, theo bảng đánh giá các loài sinh vật trong vũ trụ là như vậy. Hay theo ngôn ngữ của các cô thì Jagoll chính là con người. Cô không là Jagoll thì là gì? 

Một thông tin khổng lồ đổ ập xuống khiến Lam trợn mắt bàng hoàng.

- Vậy cô không phải người à? Ý tôi là Jagoll ấy... 

Thiếu nữ Kanoffy gật đầu, khuôn mặt vô cảm.

Lam rất không muốn tin, nhưng bằng chứng tối qua bày ra ngay trước mắt khiến Lam không thể không tin.

- Cô đang nói lung tung cái gì vậy?

Lam cười ha ha. Cô chỉ mong muốn làm một người bình thường và tự do. Cô không muốn vướng vào một bí mật siêu to khổng lồ nào đâu! 

Thiếu nữ Kanoffy dường như không nghe thấy, cô ấy nhìn xuống thân thể mình.

- Trận tối qua chưa đủ làm tôi chết sao? Tiếc thật, tốn bao công để bố trí. - Kanoffy thất vọng nói. - Hửm, cái gì đây? 

Lam chưa kịp tiêu hóa lời phía trước thì lời phía sau chen tới, cô nhìn theo hướng Kanofy chỉ, rồi trả lời theo bản năng.

- À, cái đó là váy của tôi.. Bộ quần áo cô mặc tối qua dính đầy máu, nên tôi đã thay cho cô một bộ khác. Mà, ý của cô là chính cô đã tự nã súng vào người lúc tối qua ư? 

Quần áo rất khó mặc nên cô lấy luôn cái váy trùm vào cho nhanh.

- Váy? Ellard hình như thích mặc loại này. Chẳng có gì đặc biệt. Hở quá.. Đúng vậy đó, tôi mất bao công để lấy được cái đám vũ khí đó mà. Chán thật. 

Kanoffy lầm bầm câu được câu không. Lam chỉ biết cạn lời.

- Cô chính là người đã cứu tôi tối qua, cô muốn gì tôi sẽ báo đáp. - Thiếu nữ đối diện đột ngột nêu ra một đề nghị. 

Lam xua tay.

- Không cần đâu. Cô tự khỏi mà, tôi có làm cái gì đâu.

- Cô vẫn là một ân nhân của tôi, cô cứ nói thoải mái, nếu không tôi sẽ không thể an tâm rời đi được. - Thiếu nữ nói rất nghiêm túc, như thể Lam mà từ chối thì sẽ rất có lòi. 

Lam cảm thấy nếu cứ từ chối thì mọi việc sẽ chẳng ra đâu vào đâu. Cô nghĩ một lát, định mở miệng nói.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro