Chương 18: Tại nạn trong đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Phụng Anh giật mình mở mắt ra trong căn phòng tối om khi nghe thấy tiếng sục sạo phát ra ở ngay gần. Cơn đau đầu bất chợt tới từ lúc cô trở về phòng khiến cho giấc ngủ cũng bị chập chờn. Vô số lần Phụng Anh giật mình tỉnh dậy, vô số lần những cơn mộng mị thoáng qua rồi lại vụt mấy khi cô choàng tỉnh, bao nhiêu lần cô cũng không nhớ. Phụng Anh đưa mắt nhìn, dễ dàng nhận ra nơi phát ra tiếng động là từ chỗ Uyên khi Uyên mở màn hình điện thoại lên để lấy ánh sáng.

Lúc Phụng Anh trở về tới phòng, đám con gái đã lăn ra ngủ gần hết, một phần vì mệt, một phần vì rượu nên thậm chí lúc Uyên trở về và gây náo loạn một hồi cũng không có ai dậy cả. Phụng Anh cũng chẳng còn sức mà hỏi thăm tình hình của Uyên thế nào, để mặc Hạnh và Mạnh dỗ dành cô bạn, còn cô lập tức cởi tất, cởi áo khoác và kiếm một chỗ nằm còn trống ở mép chiếu chui vào. Theo kế hoạch ban đầu, mọi người sẽ ghép bàn và ghế lại ngủ, nhưng sau đó mọi người mệt quá, sợ đêm nằm sẽ lăn xuống đất nên tất cả thống nhất trải chiếu xuống, sau đó lấy áo khoác và chăn mỏng mọi người mang theo từ Hà Nội lên làm đệm, còn chăn bông do Thào đi mượn từ một vài hộ dân bản có điều kiện, cũng đủ cho nhóm mấy cô gái ngủ qua một đêm này.

Ở bên kia, Uyên đã đứng dậy và mang theo điện thoại đi ra phía cửa. Uyên mở cửa thật nhanh, một cơn gió núi lạnh lẽo ùa vào khiến Phụng Anh nằm tận trong góc cũng có thể cảm nhận được. Rồi Uyên bước ra ngoài và khép cửa lại. Phụng Anh nghĩ cô chỉ dậy đi vệ sinh, nhưng không đầy nửa phút sau, cô nghe thấy những tiếng nôn ọe lớn ở ngay bên hông nhà. Phụng Anh bật dậy, không còn tâm trí nào mà ngủ tiếp nữa. Cô nhẹ nhàng chui ra khỏi chăn, lục tìm trong ba lô gói giấy ăn nhỏ, sau đó khoác chiếc áo bông đang trải dưới nền của mình lên rồi nhón chân đi về phía cửa. Mở cửa bước ra ngoài hành lang, cái lạnh của đêm Tây Bắc khiến cho cô không tự chủ được mà rùng mình một cái. Ngoài trời sương giăng dầy đặc, toàn một màu trắng đục khiến cho cô có cảm giác xung quanh lúc này như một nồi bột đặc quánh vậy. Bên trái là phòng mà đám con trai nghỉ ngơi, bên phải là lối đi ra đầu hồi của nhà và giếng nước. Phụng Anh nhanh chóng nhận ra Uyên nhờ tiếng thở dốc hổn hển của Uyên, cách một khoảng lại nghe cô "ọe" một cái, nhưng hình như lúc này đã toàn là nôn khan rồi.

Phụng Anh cũng chợt nhớ ra trước đây, mình từng có thời gian giống như Uyên vậy, hàng đêm khi tỉnh dậy đều ôm bụng lao vào toa lét, rồi cứ thế ôm lấy cái bồn cầu phải tới nửa tiếng đồng hồ. Lần nghiêm trọng nhất là khi cô bị ngộ độc rượu, phải vào cấp cứu trong bệnh viện. Sau lần đó, không một lần nào Phụng Anh say rượu nữa. Đó là những tháng ngày tồi tệ mà không bao giờ cô muốn nhớ lại nữa. Lúc này, hẳn Uyên cũng đang rất khó chịu. Tối hôm qua Uyên đã uống nhiều và say tới mức không còn mở mắt ra nổi, lúc này nôn ra được bụng dạ cũng sẽ đỡ khó chịu hơn, nhưng sau đó đầu sẽ rất đau và bụng dạ cồn cào, cả người hư nhược, không còn chút sức lực nào nữa.

Cô đi về phía Uyên, khi đã tới gần liền lập tức nhận ra một bóng đen đang ngồi chồm hỗm ở trên bậc tam cấp đi xuống sân giếng, tay ôm lấy cột chống bằng gỗ, đầu thì vươn hẳn ra ngoài, chúi xuống, không ngừng nôn khan và nhả ra nước dãi. Phụng Anh thở dài trong lòng, đột nhiên lại hy vọng Uyên không nhớ gì chuyện đã xảy ra tối hôm qua trước khi đi ngủ. Cô ngồi xuống cạnh Uyên, mùi của thức ăn và rượu bị Uyên nôn ra xộc lên mũi vừa tanh, vừa hôi khiến cô cũng suýt ói mửa theo. Đúng là khi bắt gặp cái mùi này rồi người ta mới biết thế nào là thứ mùi có thể khiến người ta không tự chủ được mà buồn nôn ngay lập tức.

Phụng Anh chìa gói khăn giấy ra, một tay vỗ nhè nhẹ lên lưng của Uyên, khẽ nói:

– Đã nôn được hết chưa? Nhanh rồi vào trong, ban đêm ở ngoài dễ trúng gió độc lắm.

Uyên cũng có chút giật mình vì đột nhiên có người thình lình xuất hiện, nhưng cô chẳng còn sức mà làm ra phản ứng nào nữa. Mặc kệ gói khăn giấy đang chìa ra, Uyên gạt tay Phụng Anh đang vỗ trên lưng mình, sau đó khó nhọc đứng dậy, lê bước đi ra sân giếng. Cô muốn rửa tay và súc miệng cho bớt tanh rồi sẽ quay vào trong phòng. Phụng Anh hơi sững sờ trước hành động của Uyên dành cho mình, trong lòng chợt nghĩ, có lẽ Uyên vẫn còn để bụng mình chuyện Hoàng Anh mà giận lẫy sang cô sao? Cô đành phải chạy theo Uyên.

Đêm không còn mưa nữa, nhưng sương xuống dày khiến cho sân giếng lát gạch cũng đã ướt đẫm. Uyên vịn lấy cần bơm nước, chỉ thấy cảm giác lạnh toát truyền qua da tay vào trong cơ thể. Cô cố gắng vịn cần bơm nước ấn xuống mấy cái, chỉ thấy ban ngày bơm nước thấy cũng nhẹ nhàng, nhưng bây giờ thì nặng như đeo đá vậy. Cô cố sức ấn mấy cái rồi mà nước vẫn chưa ra, chỉ thấy chán nản vô cùng, lập tức nghĩ đến việc trở vào nhà mà không cần phải rửa tay, súc miệng làm gì.

– Đưa tớ bơm nước cho, nhanh rồi vào nhà, lạnh quá! – Phụng Anh sốt ruột lên tiếng, tranh lấy cần bơm nước trong tay Uyên muốn giúp.

– Lạnh thì cậu vào đi, việc gì phải ra đây? – Uyên tức giận gạt cô ra, lại tranh lấy cần bơm nước.

Lần này cô chỉ ấn mạnh hai cái là thấy nước chảy ra khỏi vòi, đổ xuống chiếc xô nước bằng nhôm đặt ở ngay dưới miệng vòi.

– Cậu mới say dậy, nếu ở ngoài này lâu sẽ rất dễ ốm. Nếu không muốn tớ giúp thì thôi vậy. – Phụng Anh mím môi, cố giữ không cho bản thân mình mất bình tĩnh. Dù sao thì bất kỳ ai, trong trường hợp muốn giúp người khác mà lại bị đối xử như thế này thì cũng sẽ tức giận thôi.

Nhưng cô mới chỉ bước được hai bước, đã lại nghe tiếng Uyên gắt lên:

– Tớ không say nên cậu đừng có tỏ ra thương hại tớ. Chẳng phải cậu hả hê lắm khi thấy tớ gào khóc như một con điên mà không được đáp lại sao?

– Tớ không hề. – Phụng Anh dừng lại, quay người đối diện với Uyên. Cô biết Uyên đang vì thẹn mà giận mình, không ngờ Uyên say mà vẫn không quên những gì mình nói và làm tối hôm qua.

– Cậu đừng có giả vờ giả vịt nữa. – Uyên giận dữ đá đổ cái xô nước khiến cho không gian yên ắng trong đêm vang lên một âm thanh chói tai. – Chẳng phải cậu rất sung sướng khi anh ấy thích cậu hay sao? Rõ ràng cậu biết tớ thích anh ấy ngay từ đầu, tớ quen anh ấy trước cậu bao nhiêu lâu, vậy mà cậu còn cố tình giành tình cảm của anh ấy. Trước giờ có bao nhiêu người thích cậu như thế, sao cậu không chọn ai mà lại chọn anh ấy? Cậu xinh đẹp, cậu giỏi giang, cậu là hoa khôi của trường, có bao nhiêu người xuất sắc và giàu có theo đuổi cậu, tại sao cứ phải là anh ấy?

Uyên vừa nói vừa bắt đầu khóc nấc lên khiến cho Phụng Anh càng bối rối, tâm trí loạn thành một mảnh. Giữa đêm thế này mà đánh thức người khác dậy thì thật mất mặt. Chỉ là một chuyến thiện nguyện, vốn tất cả đều nên vui vẻ vì đã làm được việc tốt, sao cứ phải xảy ra những chuyện rắc rối vớ vẩn như thế này chứ?

– Không. Tớ không thích Hoàng Anh. – Phụng Anh đứng trong bóng tối nên Uyên không nhìn rõ mặt cô lúc này ra sao, chỉ nghe cô đáp đầy dứt khoát.

– Nhưng anh ấy thích cậu. Tại sao cậu cứ phải tỏ ra đáng yêu để anh ấy để ý đến cậu chứ? Cậu biết tớ thích anh ấy, đáng lẽ cậu phải... ọe...

Uyên đang nói thì lập tức ôm lấy miệng, sau đó vội vàng chạy ra mé sân giếng, nơi có hàng rào chắn, lập tức chúi đầu về trước, sau đó tiếp tục hộc ra một bãi nhầy nhầy. Mùi hôi hám lại một lần nữa xộc lên.

Phụng Anh cũng không quan tâm những điều Uyên vừa nói, một phần vì Uyên còn chưa dứt khỏi cơn say, một phần vì cô cũng hiểu tâm trạng của Uyên lúc này đúng là vô cùng bức bối nên mới tỏ ra tức giận như thế, cô vội vàng bơm lên một ít nước vào trong thùng nhôm nhỏ, sau đó đi tới, giơ xô nước ra trước mặt Uyên, nói gần như ra lệnh:

– Chìa tay ra, rửa tay đi rồi vục nước mà súc miệng.

Chỉ là Phụng Anh không thể nào lường được cơn giận của Uyên lúc này. Chỉ thấy Uyên vùng đứng dậy, sau đó đẩy mạnh tay vào ngực cô, miệng hét lên:

– Đã bảo cút ra cơ mà, cậu không thấy mình quá phiền phức rồi sao?

Sau đó, chỉ kịp nghe Phụng Anh hét 'A' lên một tiếng dài, vì đứng quá gần mép sân giếng nên cả người mất thăng bằng ngã thẳng vào hàng rào được làm bằng tre nứa, nhưng do làm đã lâu, lại cắm ở nơi đất thường xuyên ẩm ướt nên chỉ thấy hàng rào gãy rạp về phía trước theo cú ngã nhào của Phụng Anh. Tiếng la thất thanh đột nhiên tắt hẳn trong đêm khiến cho Uyên cảm thấy bóng tối quanh mình trở nên vô cùng ghê rợn. Phải mất hơn chục giây sau đó, Uyên mới chính xác nhận thức được điều gì đang diễn ra. Cô đưa mắt nhìn hàng rào tre đã gãy, nhìn theo vết lăn xuống núi do cơ thể Phụng Anh để lại, mặt cô càng trở nên không còn chút máu nào. Vô số ý nghĩ tràn qua não khiến cho Uyên nhất thời luống cuống tay chân, không biết phải làm như thế nào.

"Mình giết người rồi. Mình đã giết cậu ấy rồi!"

Trong lòng Uyên la toáng lên như thế, nhưng miệng lại như bị dính chặt vào, không có cách nào kêu cứu được.

***

Lâu lắm rồi, Hoàng Anh mới trải qua một đêm mệt mỏi như thế, mệt mỏi vì cùng lúc phải tiếp nhận quá nhiều thông tin gây shock, và nữa là mệt mỏi vì buộc chính bản thân mình phải cân nhắc, lựa chọn.

Anh không còn nghi ngờ gì về cảm giác của bản thân với Phụng Anh nữa. Mặc dù gặp cô chưa lâu, nhưng từ giây phút đầu tiên khi nhìn thấy gương mặt nghiêng nghiêng đầy u buồn của cô bên khung cửa sổ, thần trí anh đã lập tức bị lạc vào thế giới đầy màu tím của đóa hoa kiêu hãnh ấy rồi. Gần đây, khi biết cô có một cuộc sống đầy sôi động với những chuyến đi dài bất tận, anh lại càng cảm thấy đằng sau đấy là một con người rất cô đơn. Cô đơn vì phải sống với hai gương mặt khác nhau nhưng lại không có lấy một người tri kỷ.

Thích thì thích vậy, nhưng để tiến tới xa hơn vẫn cần có những cơ sở thực tiễn, nếu cứ mù quáng nghe theo trái tim mà tới với nhau, rồi có khi cả hai lại cùng khổ. Nếu Phụng Anh không nói rằng cô đã có một đứa con, có lẽ đêm anh cũng chẳng ngại ngần gạt hết quá khứ của cô để kéo cô lại. Chỉ là anh không thể làm điều đó, vì đã có những suy nghĩ len lỏi vào trong trái tim anh. Anh có thể chấp nhận nuôi đứa trẻ ấy, nhưng liệu bố mẹ anh, họ hàng nhà anh, những người luôn đề cao về nền nếp gia phong, liệu có thể chấp nhận cho anh lấy một cô gái có đầy những lầm lỡ trong quá khứ như thế? Anh có thể bất chấp ý kiến của họ để cưới cô, nhưng rồi cô có thật sự được hạnh phúc và vui vẻ khi bị mọi người dị nghị về quá khứ cả đời hay không? Anh chẳng còn ở cái tuổi nông nổi ngày xưa với suy nghĩ 'yêu thôi rồi bỏ' hay 'tình yêu là trên hết', với anh, trên nhất vẫn là bố mẹ. Anh là con trai duy nhất trong nhà, là trưởng nam của dòng họ, dù anh đã trưởng thành, đã có đủ khả năng để sống độc lập, nhưng chuyện hạnh phúc chung thân cũng không phải anh quyết định là được.

Hoàng Anh tự dìm mình trong cái biển suy nghĩ đó đến quá nửa đêm, lại thêm không quen nằm nền đất vừa cứng vừa lạnh nên phải gần 2h sáng anh mới ngủ được. Vừa chợp mắt được một lúc thì đột nhiên anh giật mình tỉnh dậy khi nghe thấy một tiếng 'choeng' cực lớn phát ra trong màn đêm tĩnh mịch. Anh nằm im, nghiêng tai lắng nghe, trong lòng thầm đoán xem vừa rồi là âm thanh gì mà có vẻ gần như thế? Không phải nửa đêm có trộm rình mò gì rồi không cẩn thận gây ra tiếng kêu chứ?

Rồi anh nghe có tiếng người nói, là giọng con gái, tiếng nói đầy thổn thức như đang khóc, lúc rõ lúc không. Hoàng Anh tự hỏi, liệu có phải có cô nào nửa đêm thất tình nên chạy ra ngoài ngồi khóc không, hay cô gái nào đang cãi nhau với người yêu qua điện thoại, hay nửa đêm có ma nữ rừng xanh hiện về quẫy nhiễu mọi người? Nghĩ tới đây, không hiểu sao khắp người Hoàng Anh, dù nằm trong chăn ấm vẫn nổi lên một lớp da gà.

Nhưng rồi ngay sau đó, khi anh còn đang cố gắng nghe xem người bên ngoài đang nói gì, lại đột nhiên nghe thấy một tiếng la thất thanh lớn, sau đó mọi thứ trở nên im bặt, kể cả tiếng khóc kia cũng vậy. Hoàng Anh bật dậy, một cảm giác sốt ruột tự nhiên ập tới khiến anh không thể nào nằm im được nữa. Ở bên kia, Thào cũng bật dậy gần như cùng lúc, có lẽ cũng đã nghe thấy tiếng kêu kia. Đêm qua sau khi dọn dẹp bên nhà văn hóa xong thì Thào cũng trở về đây ngủ cùng mọi người bởi nhà anh ở quá xa, mà sáng hôm sau mọi người vẫn còn tiếp tục công việc phát quà cho các em học sinh ở trường cấp I và cấp II nữa.

– Hình như ai đó bị ngã rồi anh. – Thào vén chăn, đứng dậy nhanh như cắt và đi ra cửa.

Hoàng Anh cũng mặc áo lên và chạy theo. Lần theo tiếng kêu phát ra từ phía đầu hồi bên kia, hai người nhanh chóng đi về phía đó. Thào dùng đèn pin soi, lập tức phát hiện ra Uyên vẫn đang đứng chôn chân tại chỗ, răng va vào nhau lập cập, cả người cũng run rẩy, ánh mắt như kẻ mất hồn.

– Uyên, em sao thế? Sao nửa đêm lại ra đây làm gì? Định dọa ma mọi người à?

Hoàng Anh thấy Uyên đứng đó không nói không rằng cứ như bị ma nhập thì hết hồn, vội vàng chạy tới hỏi. Nghe thấy tiếng anh, đôi mắt sợ hãi của Uyên lập tức có thêm một tầng nước, dường như trước đó bị ngăn trở trong hốc mắt không thể nào trào ra được. Cô lập tức ôm chầm lấy anh cứ thế khóc ô ô lên, Hoàng Anh chỉ cảm thấy cả người cô lạnh toát như khối băng, cũng không biết đã ở ngoài trời bao lâu rồi?

Thào cầm đèn pin soi xung quanh xem xét, tưởng có dã thú hay cái gì dọa cho Uyên thành ra ngơ ngẩn như thế, khi thấy chiếc thùng nhôm nằm chỏng chơ bên vệ cỏ sát mép sân giếng, rồi hàng rào bằng tre nứa cũng gãy rạp về phía sau, anh cau mày suy nghĩ, sau đó cau mày hỏi:

– Sao thế này? Em vừa thấy gì vậy?

– Anh ơi... em... em vừa giết người... em sợ lắm... em hại chết cậu ấy rồi... – Uyên nói trong tiếng nấc, cả người vẫn không ngừng run rẩy.

– Cái gì? – Hoàng lập tức đẩy cô ra, lấy hai tay giữ chặt lấy vai cô để cô đứng thẳng nhìn vào mình, nhưng hai chân Uyên đã mềm nhũn ra rồi nên lại lập tức khụy xuống, mặc kệ nền sân giếng đầy nước và lạnh tới cỡ nào.

Thào lại rọi đèn về phía hàng rào bị đổ, thấy một vùng cỏ cách đó không xa cũng đổ rạp xuống, nghiêng về phía sườn đồi bên dưới, giống như một vết trượt dài của ai đó gây ra. Nhớ lại những lời Uyên vừa nói trong lúc hoảng hốt, Thào lập quay lại, giọng đã lạnh hơn một chút, nói:

– Hình như có ai đó ngã xuống dưới.

– Uyên... – Hoàng gào lên, một dự cảm rất không lành xâm chiếm toàn bộ đầu óc anh, khiến cho cả người anh cũng run lên theo. – Uyên, tỉnh lại ngay, có ai ngã xuống phải không?

Uyên không đáp, chỉ gật đầu mấy cái, rồi lại khóc òa lên.

– Là ai? Có phải... có phải Phụng Anh không? – Từ những lời Uyên nói, thêm vào đó là cảm giác nóng ruột không rõ nguyên nhân của mình, Hoàng Anh 'cậu ấy' trong lời cô nói khi nãy rất có thể chính là Phụng Anh.

– Chết rồi. Đây là đồi trọc, trên sườn đồi chỉ toàn đất với đá hộc và cây bụi thôi... Nếu không may va vào đá thì... – Thào thốt lên, sau đó lập tức tiến lên, cầm đèn rọi xuống dưới theo đường cỏ bị nghiên ngả, nhưng chỉ thấy bên dưới tối đen, hoàn toàn không thấy gì cả.

Hoàng Anh lập tức đẩy Uyên ra, để cô sụp xuống nền sân giếng, bản thân anh thì lao về phía Thào đang đứng, định theo đường cỏ đi xuống:

– Anh điên à? Buổi tối đi không cẩn thận thì chính anh cũng sẽ bị ngã đấy. Để em xuống. Anh vào gọi mọi người dậy đi, gọi cả chị Nụ và chị Hoa dậy nữa, họ có đèn pin. Chúng ta cần thêm người giúp.

Nụ và Hoa là hai cô giáo người miền xuôi, lên đây dạy học cũng đã vài năm rồi. Họ ở lại trường, ngủ ở một căn phòng tập thể nhỏ trong dãy nhà Hiệu bộ ở giữa. Hôm nay hai cô giáo cũng tham gia vào bữa liên hoan giao lưu và về muộn hơn vì ở lại dọn dẹp. Nghe thấy Thào nói vậy, Hoàng Anh liếc nhìn Uyên đang ngồi thẫn thờ dưới nền sân giếng lạnh, vẫn không có ý định muốn đứng lên, anh bèn nói:

– Tôi đỡ cô ấy vào phòng trước, cậu đi mượn đèn và gọi thêm đám con trai dậy đi.

– Cũng được. – Thào nhét đèn pin vào tay anh rồi phóng vọt đi.

Hoàng Anh đưa mắt nhìn về phía vết cỏ đổ rạp, sau đó ngồi xuống cạnh Uyên, lay nhẹ vai cô, nói:

– Em vào gọi chị Hạnh và các bạn dậy đi.

Uyên lắc đầu từ chối một cách mệt mỏi.

– Định ngồi ăn vạ đến bao giờ? – Hoàng tức giận quát lên khiến Uyên giật nảy mình, ngước nhìn anh bằng đôi mắt đầy vẻ hoảng loạn. – Bạn em còn nằm dưới kia mà em vẫn muốn ngồi đây à? Không giúp được gì thì đi vào trong nhà, ngồi đây ốm lạnh rồi không ai chịu trách nhiệm được cho em đâu.

Nói xong, Hoàng Anh vụt đứng dậy, rồi gần như không suy nghĩ gì thêm, anh tiến về phía mép sườn đồi dốc, cứ thế quay lưng ra ngoài rồi chầm chậm bò ngược xuống. Uyên chỉ kịp gào lên một câu: "Không, anh Hoàng...", sau đó Hoàng Anh đã hoàn toàn biến mất dưới sườn núi, chỉ còn có ánh đèn pin thỉnh thoảng hắt lên.

Hoàng Anh đi xuống rất nhanh, gần như lại tụt xuống chứ không phải bò nữa. May có những bụi cỏ cao giúp anh có thể bám vào và chân có điểm tựa nên không bị trôi tuột xuống. Sườn đồi này rất dốc, lại không có cây lớn, chỉ toàn bụi cỏ lớn nên chỉ cần sảy chân hoặc bám phải một bụi cỏ không bám rễ sâu là rất dễ bị ngã xuống. Một tay quờ loạn vào các bụi cỏ ướt đẫm sương, có lúc quơ phải cả những bụi gai, cỏ xước, tay Hoàng Anh nhanh chóng bị gai găm tơ tướp, chảy cả máu, một tay anh cầm đèn pin soi xung quanh những chỗ mình đi qua nhưng vẫn không thấy Phụng Anh đâu cả. Thậm chí anh còn gào khản cả tiếng nhưng không có người đáp lại. Chỉ hơn mười phút, Hoàng Anh đã tụt xuống dưới được một quãng xa, phải hơn 50m, nhưng tuyệt nhiên vẫn không thấy một dấu hiệu khả quan nào cả. Anh đi chậm hơn, soi đèn kỹ vào từng bụi cỏ, dù là một bụi cỏ nhỏ cũng không bỏ qua. Trái tim anh gần như tuyệt vọng khi tiếng của mình tiến vào màn đêm rồi cứ thế mất hút, không hề nhận được một tín hiệu đáp trả.

Ở bên trên, hình như cũng có người bắt đầu đi xuống, vì anh thấy ánh đèn pin lóe lên qua những bụi cỏ mọc phía trước mặt. Thậm chí, dường như anh còn nghe thấy tiếng người ở phía trên đang gọi mình. Nhưng Hoàng Anh vẫn một đường đi xuống. Anh rọi đèn nhìn về phía sau, chỉ thấy mình sắp tới một đoạn dốc thoai thoải, ít cỏ cao và mặt đất bằng phẳng hơn. Không có đường, Hoàng Anh cứ đặt bừa chân lên bất cứ điểm tựa nào mà anh cảm thấy an toàn, bàn tay anh đã không còn một chút cảm giác đau nào nữa vì đã hòa toàn tê cóng, chỉ bám víu lấy từng bụi cỏ cây như một bản năng. Đầu óc anh không ngừng khẩn cầu cho sự an toàn của Phụng Anh.

Xuống thêm một chút nữa, vừa rọi đèn về phía bên trái, Hoàng Anh căng mắt tìm kiếm, rồi bất ngờ phát hiện thấy một thân hình đang nằm yên, một cánh tay còn bám chặt vào bụi cỏ ngay trên đầu, dường như đã bất tỉnh. Chiếc áo khoác màu da bò kia đúng là chiếc áo mà cô đã cho Hạnh mượn lúc sáng.

Hoàng Anh mừng như điên, vội vàng nhào sang, không cẩn thận bị trượt chân tuột xuống tới mấy mét. Anh dùng miệng giữ đèn, sau đó dùng cả hai tay bò lên, tiến về phía anh vừa phát hiện ra Phụng Anh. Chỗ Phụng Anh nằm cách đường anh trượt xuống chỉ tầm năm mét, đỡ dốc hơn, lại có một bụi cỏ rậm rạp và dày chắn lại nên cô mới không bị theo đà lăn xuống nữa. Vừa chạm được vào Phụng Anh, Hoàng Anh lập tức đặt đèn xuống, sờ lên mũi cô, cảm nhận được từng hơi thở còn ấm của cô thì lập tức thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Anh không dám đặt tay lên mặt cô vì bàn tay anh cũng bẩn thỉu và còn đang chảy máu nữa, lại cũng lạnh như băng. Anh nâng đầu cô dậy, cố gắng ôm thật chặt để truyền cho cô một chút hơi ấm, cũng không quên sờ nắn khắp người cô xem có chỗ nào không ổn hay không?

– Phụng Anh... em sao rồi? Trả lời anh đi.

Anh cất tiếng gọi. 

Có lẽ do kiệt sức mà tạm ngất đi nên khi Hoàng Anh gọi tới câu thứ ba, lại khẽ lay người cô thì Phụng Anh hơi cựa mình. Sau đó, cô mở mắt ra, mặc dù xung quanh tối om, ánh đèn pin đặt dưới chân không thể hắt lên được mặt anh, nhưng cô vẫn nhận ra anh qua giọng nói vừa đánh thức mình dậy.

Cô chỉ cảm giác cả người mình đau ê ẩm, chân tay thì lạnh toát, không biết cô đã nằm thế này bao lâu rồi. Phụng Anh nghĩ cũng chỉ mới thiếp đi một lúc mà thôi, khi từ phía dưới bò lên đây, không hiểu sao bây giờ chân tay đã tê cứng cả lại như thế. Cô nhớ lại những gì đã xảy ra với mình, sau đó lại cố động đậy một chút, một cơn đau truyền tới từ dưới chân khiến cô không kìm được mà rên lên một tiếng. Hoàng Anh gọi cô mãi không được nên vô cùng hoang mang, lập tức bị tiếng kêu đau đớn của cô làm cho bừng tỉnh khỏi cơn hoảng loạn. Anh lại cúi xuống, hỏi:

– Em tỉnh rồi à?

– Sao anh lại ở đây? – Cô ngạc nhiên, lúc rơi xuống cô còn tưởng đời mình thế là xong rồi.

– Không phải anh đi tìm em sao. Em thấy thế nào rồi? Có đau chỗ nào không? Đầu có bị va đập vào đâu không?

– Em cũng không nhớ nữa. Nãy em có lăn xuống đến bãi đá dưới kia thì dừng lại được, hình như lúc đó chân có đập mạnh vào đá. Sau đó... em cố gắng bò lại lên trên này. Tới đến chỗ này thì mệt quá nên... ngủ quên mất.

Hoàng Anh trợn mắt, lúc nào rồi mà cô còn nói đùa là "ngủ quên" được? Làm sao cô có thể biết được là tim anh đã gần như muốn bắn ra khỏi lồng ngực khi biết cô ngã xuống dưới này. Nếu lúc này còn sức thì anh đã đưa cô lên ngay lập tức rồi, nhưng anh biết anh không thể cõng cô trở lên với khả năng của mình, như thế rất không an toàn cho cả hai. Vì vậy anh muốn đợi mọi người xuống rồi cùng đưa cô lên.

– Con gái bọn em có thể bớt rắc rối một chút được không? Nửa đêm còn kéo nhau ra ngoài cãi nhau cái gì hả? – Anh thở dài một cách bất lực, hỏi.

– Bọn em có cãi nhau đâu. Cậu ấy cũng không phải cố tình mà. – Phụng Anh lắc đầu giải thích.

– Lần sau mặc kệ đi, thân ai người ấy lo. Em có biết anh đã sợ tới mức nào không?

– Em mới là người ngã, người sợ phải là em chứ.

– Nói nhảm. Anh cứ tưởng chuyện của chúng ta đã kết thúc. Nhưng anh tính nhầm rồi, anh nhận ra anh không mạnh mẽ được như thế. Cứ có chuyện liên quan tới em là anh không giữ nổi bình tĩnh nữa, anh không còn là chính anh nữa.

Thấy cô lặng thinh, anh lại tiếp:

– Về chuyện hồi tối em nói với anh, sao không chịu nghe anh trả lời mà em đã bỏ đi? Em cứ trách đàn ông bọn anh chót lưỡi đầu môi, nhưng lại không nghĩ rằng chỉ có chính mình là bị ám ảnh và mặc cảm bởi quá khứ! Vì bọn em cứ nghĩ mãi về quá khứ, nên đàn ông bọn anh mới không thể không bận tâm, không thể không ghen tuông, không thể không điên cuồng. Cuộc đời là một cuốn vở dày, sao em cứ nhất thiết phải dừng mãi ở một trang và rồi ước ao có thể dùng tẩy để tẩy xóa những vết chì trên ấy đi? Sao em không nghĩ rằng em hoàn toàn có quyền lật sang trang mới, làm một tờ giấy trắng tinh lại từ đầu. Quên hết quá khứ đi em. Anh ở đây, em lúc này với anh là một tờ giấy trắng, chưa từng vấy một vết nhơ nào cả. Hiểu không đồ ngốc?

– Chẳng phải đàn ông còn đáng thương hơn sao? Bọn em nghĩ mãi về những tổn thương trong quá khứ rồi đau khổ. Còn đàn ông các anh thì lại cứ nhớ mãi về những yêu thương xưa cũ rồi khiến cho cả mình và người ở hiện tại của mình đau khổ. – Phụng Anh cười nhẹ.

– Em lúc nào cũng bướng bỉnh và chỉ biết cãi lại người khác là sao? Sao không chịu yếu đuối một chút đi, hay là giả vờ yếu đuối cũng được, để cho người khác còn cảm thấy có hy vọng được che chở cho em nữa chứ? Còn nữa... em có con cũng chẳng sao, con em anh sẽ nuôi.

Phụng Anh mở to mắt nhìn Hoàng Anh, sau đó buột mồm định giải thích:

– Nhưng...

– Đừng cãi lại anh nữa. Chẳng lẽ em định không chịu trách nhiệm sao?

– Trách nhiệm gì? – Phụng Anh vẫn nằm im trong vòng tay anh, cô cảm thấy hơi ấm từ người anh truyền sang mình, cảm thấy cả hơi thở gấp gáp của anh, cảm thấy cả thân thể đang run rẩy vì mệt của anh, và cảm thấy cả hơi thở nóng hổi của anh nữa.

– Trách nhiệm vì đã làm anh yêu em tới mức không thể dừng lại được nữa. – Hoàng Anh nhìn thẳng vào cô, trong bóng tối mịt mờ, chỉ có ánh sáng từ chiếc đèn pin lăn lóc gần đó, anh chợt thấy dường như mắt cô ươn ướt.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xinlỗi