Chương 20: Buổi sáng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

  Một tiếng cạch lớn vang lên khiến cho Phụng Anh giật mình tỉnh giấc. Khi nhận ra vòng tay rắn chắc của người đàn ông kia đã ôm mình suốt đêm không buông, cô hơi nhoẻn miệng cười, sau đó ngóc đầu lên nhìn anh. Tưởng Hoàng Anh còn ngủ, không ngờ khi cô vừa ngước lên đã thấy anh mở mắt từ lúc nào, đang nhìn cô không chớp mắt. Ngoài trời đã sáng, cô nghe tiếng mưa tí tách rơi từ trên mái xuống, chứng tỏ cả đêm hẳn là mưa nặng hạt lắm. Ngoài ngõ đã có tiếng xe máy đi lại. Âm thanh của ngày mới đã dội vào căn phòng tối mờ mờ, không một chút ánh sáng hắt được vào này.

Thấy cô mở mắt, lại nhoẻn miệng cười với mình, Hoàng Anh hỏi:

– Còn đau chân lắm không?

– Không, gần sáng thì cũng đỡ rồi. – Phụng Anh lắc đầu đáp, sau đó lại hỏi. – Mấy giờ anh đi làm? Hay là ngủ thêm chút đi, đêm qua em làm anh không ngủ được đúng không?

– Lần nào đau em cũng khóc thế à? – Anh chau mày nhìn cô, trong đôi mắt hiện rõ vẻ đau lòng.

– Ừ... – Phụng Anh chỉ khẽ đáp, lại rúc đầu vào ngực anh, cũng không nói gì thêm.

Đêm qua quả thật là một đêm khổ sở với hai người. Nửa đêm, cơn đau buốt bắt đầu tấn công hai chân của Phụng Anh. Lúc đầu, cô cố cắn răng chịu đựng để không đánh thức Hoàng Anh, nhưng rồi không chịu được, cô rên lên thành những tiếng khe khẽ. Lúc Hoàng Anh tỉnh giấc thì Phụng Anh đang khóc nức nở vì đau buốt quá không chịu được. Anh hoảng sợ, vội trở dậy để xoa chân cho cô, nhưng cơn buốt ở tận bên trong, nhức từ xương khớp nên anh có xoa, có gãi thế nào cô cũng không hết đau đớn và khó chịu. Bàn chân và các ngón chân của cô sưng phồng lên như phát cước, đỏ tấy và cứng đơ. Thấy cô khóc mà anh không biết làm gì để dỗ dành hoặc khiến cô quên đi cơn đau, anh đành chỉ có thể vừa nằm xoa chân, vừa kể chuyện cho cô nghe. Có lẽ, một đêm này nói chuyện còn nhiều hơn tất cả những câu chuyện mà anh từng kể cho Trang nghe giữa lưng chừng giấc ngủ. Lòng anh rất khó chịu, không nghĩ rằng người con gái mạnh mẽ và ương bướng như Phụng Anh lại luôn khóc nức nở không dừng vào những đêm cơn đau hành hạ như thế này. Vào những lúc ấy, chắc cô phải cô đơn và mệt mỏi lắm?

– Anh không sao. – Anh vuốt nhẹ lên gò má cô, lướt qua vành mắt hơi sưng và thâm quầng của cô, sau đó ghì chặt cô vào lòng, thốt lên. – Anh xin lỗi, anh không biết làm thế nào để em hết đau cả. Hôm nay anh xin nghỉ, chiều nay sẽ đưa em đi khám chỗ bạn anh luôn. Chứ thêm một đêm em đau thế này nữa, chắc anh sẽ tức mình chết mất.

– Sao lại tức mình? – Phụng Anh lại ngóc đầu lên nhìn anh, cười tủm tỉm.

– Còn không tức sao? – Anh vừa tức vừa buồn cười, giơ ngón tay dí lên trán cô, sau đó giải thích. – Anh tức chết mình vì không thể đau thay em được ấy.

– Sến súa. – Phụng Anh bĩu môi, gối đầu lên cánh tay anh, mặt cô kề sát mặt anh, lại cười nói. – Em không nghĩ một người luôn thích chọc ngoáy người khác và đầy vẻ nghiêm túc như anh lại có lúc nói được mấy câu kiểu đó đấy.

– Hóa ra trong mắt em, anh là một thằng thích chọc ngoáy và nghiêm túc thế cơ à? – Hoàng Anh trợn mắt lên với cô.

– Hì... – Phụng Anh không tranh cãi với anh nữa, lại vùi đầu vào cổ anh và nằm im.

– Em cứ ngủ thêm đi. Chút nữa anh bắt taxi về nhà tắm rửa thay đồ, sau đó qua chỗ Mạnh lấy xe rồi mang đồ ăn sáng sang cho em. – Anh vỗ nhè nhẹ lên lưng cô.

– Anh cứ về nhà tắm rửa nghỉ ngơi đi, em không ăn sáng đâu, chắc ngủ tới trưa luôn. Trưa anh sang đây đưa em đi ăn cái gì là được. Cũng may môn thi cuối cùng của em vào thứ năm tuần này, chắc lúc ấy em đã đi lại được rồi.

– Ừ... – Hoàng Anh không nói gì, chỉ ậm ừ trong miệng, rồi lại vỗ nhè nhẹ để cô yên tâm ngủ. Cả đêm qua, anh khổ một thì cô phải khổ mười, làm sao mà không mệt cho được.

Nằm thêm được một lúc, Hoàng Anh nhẹ nhàng trở dậy, nhìn đồng hồ thì đã quá bảy giờ sáng. Anh nhìn sang, thấy Phụng Anh đã ngủ say thì mỉm cười, gạt mớ tóc lòa xòa trên trán cô sang một bên, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô. Lúc này anh chỉ ước rằng, cả đời này sẽ luôn được nhìn thấy cô ngủ bình yên như thế này, không mộng mị, không đau đớn khổ sở như một đêm vừa qua và rất nhiều đêm về trước. Anh muốn bao bọc cô cả đời, tuyệt đối không tạo cho cô bất kỳ tổn thương nào.

Hoàng Anh biết, lúc này mình chưa thực sự yêu cô 100% trái tim mình được, nhưng anh trân trọng cô, cảm phục cô, rồi tình yêu nhỏ bé này sẽ dần dần nảy nở trong trái tim anh, chiếm trọn vị trí của những thứ tình cảm cần phải lãng quên khác. Mầm cây nào cũng cần phải có thời gian và sự chăm bón mới có thể lớn lên, tình cảm của anh và Phụng Anh lúc này cũng thế. Hai người chưa hoàn toàn hướng về nhau, song chỉ cần dành niềm tin trọn vẹn như hiện tại, anh tin một ngày cái mầm cây tình yêu nhỏ bé này sẽ lớn lên và đơm hoa kết trái.

Trở về nhà, ngâm mình trong bồn tắm nước nóng để rũ bỏ hết những mệt mỏi của hai ngày đi xa, Hoàng Anh nhớ lại những gì đã xảy ra trong thời gian ngắn ngủi khi ở Tây Bắc và một đêm ở Hà Nội. Không biết do nước nóng hay do những cảm xúc mới lạ mà anh thấy cơ thể mình lâng lâng, trong một trạng thái cảm xúc hưng phấn khó diễn tả. Nó giống như trước đây, khi anh còn là một chàng sinh viên lần đầu biết yêu, bối rối và lạ lẫm với những cảm xúc lẫn lộn, chờ mong có, hy vọng có, mơ mộng cũng có,... Mà hình như con người ta, khi bắt vào một tình yêu đều có những cảm xúc mới mẻ ấy cả, chẳng liên quan gì tới việc người đó bao nhiêu tuổi hay đã trải qua bao nhiêu cuộc tình.

Hoàng Anh chợt nhớ tới Vân, cô bạn gái thứ hai của anh. Tình yêu của hai người gần như là tình yêu sét đánh, không cần phải trải qua quá nhiều thời gian tán tỉnh nhau. Cô gái ấy lớn hơn anh hai tuổi, rất trải đời, có lẽ sự chín chắn của Vân chính là điều đã hấp dẫn anh. So với những cô nàng suốt ngày chỉ nhõng nhẽo, Vân luôn tự chủ, mạnh mẽ, cái gì cũng tự làm, tự chịu, dù là sửa điện hay hỏng xe cũng không bao giờ dựa dẫm vào người bạn trai của mình. Vân rất yêu anh, cô từng nói với anh rằng: 'cái gì tới nhanh thì cũng sẽ qua nhanh, tình yêu cũng thế!'. Khi đã chìm đắm trong tình yêu, người ta chẳng nghĩ ra một lý do gì để cho rằng họ có thể xa nhau cả, dù trời có sập xuống thì đều có thể cùng nhau vượt qua. Nhưng thời gian đã chứng minh những gì Vân nói. Hai người vì tới với nhau quá vội vàng, niềm tin chưa kịp gây dựng nên chỉ cần một hiểu lầm nhỏ thì niềm tin yêu đã lung lay, rồi vỡ tan như bong bóng xà phòng. Còn anh và Phụng Anh, ngay từ lần gặp đầu tiên, cả hai dành cho nhau thứ niềm tin bền vững tới mức khó hiểu. Anh không sợ tình cảm tới quá nhanh, anh chỉ sợ niềm tin dành cho nhau không đủ, rồi sẽ lại tan vỡ. Dù yêu ít hay yêu nhiều, lúc mất nhau, người ta cũng sẽ đều đau cả. Phụng Anh đã dắt anh đi qua những cảm giác chán nản, mệt mỏi vì tình yêu cũ, anh thật sự mong rằng, cô sẽ là bến đỗ cuối cùng của anh. Có thể anh sẽ chẳng yêu cô nhiều được như anh từng yêu Linh Trang, nhưng anh sẽ trân trọng, nâng niu cô, dành cả đời để chứng minh cho cô thấy tình yêu của mình.

Rời khỏi phòng tắm, Hoàng Anh định bụng sẽ gọi điện cho Mạnh để hỏi thăm tình hình của Uyên. Anh không định gọi cho Uyên, cũng không nghĩ Uyên sẽ nghe cuộc gọi của mình, có lẽ bây giờ Uyên đang ghét anh lắm. Anh cũng hơi hối hận vì khi ở Sơn La, vì quá lo lắng cho Phụng Anh nên đã từng nói với Uyên rằng, anh không muốn Uyên lại gần Phụng Anh nữa. Lúc nghe anh nói câu đó, Uyên đã nhìn anh bằng ánh mắt vừa bàng hoàng, vừa sững sờ, lại có chút hoảng sợ, đau đớn đến thất thần. Phải, Uyên kỳ vọng ở tình cảm dành cho anh bao nhiêu thì nhận lại là bấy nhiêu hờ hững, bấy nhiêu bẽ bàng. Anh cảm thấy có lỗi khi đã nói ra những lời vô tình đó, nhưng anh cũng không thể mạo hiểm để Uyên lại gần Phụng Anh khi cô bé còn chưa nguôi cơn giận. Sự ghen tức của người phụ nữ có thể khiến một thiên thần trở thành quỷ dữ, huống chi Uyên chỉ là một cô gái có đủ thất tình lục dục, làm sao tránh thoát được những hành động nông nổi. Anh hy vọng khi cô bé đã bình tâm trở lại, tình bạn giữa Uyên và Phụng Anh sẽ lại trở lại bình thường. Anh cũng không muốn Phụng Anh vì mất đi người bạn này mà lo nghĩ. Anh hiểu, trong lòng Phụng Anh, tình bạn của hai người quý giá tới mức nào. Cô thậm chí còn bằng lòng làm theo những lời đề nghị của anh chỉ để bảo vệ mối quan hệ này.

Còn đang nghĩ ngợi lung tung thì bất ngờ Mạnh lại gọi cho anh trước. Mạnh hẹn anh ở một quán café gần trường Mỹ thuật, dường như còn muốn nói chuyện chứ không chỉ là trả xe cho anh.

Lúc anh đến, Mạnh đã ngồi đợi ở một góc, đang đưa mắt nhìn ra ngoài trời lất phất mưa qua ô cửa kính của quán. Gương mặt sau làn khói thuốc mong manh đang tỏa ra từ điếu thuốc trên tay Mạnh, không hiểu sao tự nhiên Hoàng Anh lại giật mình. Mạnh hôm nay khác quá, khác hoàn toàn với cậu sinh viên trẻ năng nổ mà anh biết, lúc này Mạnh trầm lặng như một người đàn ông đã bước qua tuổi trẻ đầy nhiệt huyết, bắt đầu bước sang tuổi thành thục nhất của cuộc đời.

Hình như Mạnh có tâm sự, và mục đích khi gọi anh ra đây chính là muốn giãi bày chăng? Hoàng Anh âm thầm nghĩ, sau đó rảo bước về phía đó.

Thấy anh tới, Mạnh dúi vội điếu thuốc vào trong gạt tàn, sau đó vội giơ tay ra bắt. Hoàng Anh cảm thấy khá kỳ cục và buồn cười, nhưng vẫn bắt tay chào lại, sau đó cười hỏi:

– Anh không nghĩ cậu biết hút thuốc đấy?

– Hôm nay là lần đầu tiên em hút thuốc. – Mạnh nhún vai, liếc mắt xuống nhìn điếu thuốc đã tắt ở trong hộp gạt tàn bằng thủy tinh rồi nhếch miệng cười một cái.

– Sao tự nhiên lại hút thuốc thế? Có tâm sự gì à? – Hoàng Anh ngạc nhiên, lập tức nói ra thắc mắc của mình.

– Sáng nay thức dậy, tự nhiên em nghĩ mình cần một vài điếu thuốc. – Mạnh lắc lắc đầu, sau đó hỏi ngược lại. – Phụng Anh thế nào rồi anh?

– Chân hơi sưng. Chắc chiều nay anh đưa cô ấy đi khám xem thế nào. – Hoàng Anh thở dài.

– Nghiêm trọng thế sao? – Mạnh tỏ ra hơi lo lắng.

– Không sao đâu. Do trời lạnh quá, lại băng bó nhiều nên chân mới sưng lên thôi. – Hoàng Anh vội giải thích, sau đó gặng hỏi. – Uyên thì sao?

Mạnh nhìn anh ngập ngừng, sau đó thở dài khe khẽ, cũng không giấu diếm chút nào, đáp:

– Em vừa đưa Uyên về nhà rồi.

– Vừa... – Hoàng Anh kinh ngạc thốt lên, nhưng sau đó lại biết ý không nói gì nữa. Một câu nói của Mạnh cũng đủ nói lên tất cả rồi.

– Em biết cậu ấy không ổn, nhưng lại không có cách nào. – Mạnh thở dài – Con gái thật cố chấp.

– Đêm qua Uyên ở với cậu sao? – Hoàng Anh chợt hiểu ra, có lẽ tâm trạng phức tạp của Mạnh lúc này là do chuyện đêm qua, có lẽ giữa hai người đã có cái gì đó.

– Cũng như anh và Phụng Anh thôi, không đúng sao? – Mạnh khẽ cười, lại lấy bao thuốc lên, rút ra một điếu và châm lửa.

Một vòng khói thuốc nhẹ bay lên.

– Nhưng bọn anh yêu nhau. – Hoàng Anh nhấn giọng khẳng định.

– Em cũng yêu Uyên. – Mạnh nhìn anh, nụ cười méo mó đầy đáng thương. – Bốn năm cậu ấy thầm yêu anh, em cũng yêu thầm cậu ấy từng ấy năm.

– Sao cậu không nói cho nó biết? – Hoàng Anh cau mày.

– Trước đây em nghĩ, nếu không nói ra, có lẽ em còn có cơ hội ở gần cậu ấy. Còn bây giờ... nói ra cũng có ích gì nữa đâu. – Mạnh lắc đầu chán nản. – Giờ trong mắt cậu ấy, em chỉ là một thằng khốn nạn không hơn không kém, một thằng chỉ biết lợi dụng lúc cậu ấy say, lúc cậu ấy yếu lòng để...

Mạnh không thể nào nói hết được câu này, cổ họng anh không hiểu vì sao chợt nghẹn lại. Một cơn đau co thắt, tức ngực ập tới khiến cho anh phải ngừng lời.

– Uyên là đứa cố chấp. Nhưng nếu cậu kiên trì với nó, chịu nhường nhịn nó, có lẽ nó sẽ mở lòng thôi... – Hoàng Anh an ủi.

Mạnh gật đầu, đợi cơn đau qua đi mới lại nói tiếp:

– Phụng Anh cũng thế. Thật may, cuối cùng cũng có anh kiên trì và mở ra cánh cửa bước vào trái tim cậu ấy.

– Thật tình anh cảm thấy ngưỡng mộ tình bạn của ba người bọn em. Anh cũng có hai đứa bạn thân nên anh rất hiểu.

– Em và Uyên chơi với nhau từ năm đầu tiên, sau đó sang năm thứ hai thì kết nạp thêm Phụng Anh vào nhóm. Phụng Anh khi ấy thật đáng thương. Từ gần cuối năm thứ nhất trở đi, cậu ấy mắc một căn bệnh giống như tự kỷ, suýt nữa thì không thể tiếp tục theo học. Chính em với Uyên là người đã tới gần và kéo cậu ấy ra khỏi cuộc sống lặng lẽ đó.

Hoàng Anh sửng sốt, không ngờ lại nghe được từ Mạnh một câu chuyện khác về Phụng Anh, nhưng thông tin này lại làm anh cảm thấy đau lòng. Không ngờ Phụng Anh đã trải qua những ngày tháng đầy khó khăn như thế, có lẽ chuyện này cũng có liên quan tới một trong những điều mà cô từng nói với anh. Còn bao nhiêu điều nữa về cô mà anh chưa được biết đây?

Ở phía đối diện, Mạnh vẫn chậm rãi nhả từng vòng khói thuốc, lại nói tiếp:

– Dường như cậu ấy đã phải trải qua một cú sốc tinh thần nào đó rất lớn, vì lúc mới vào học, ngoài việc cậu ấy rất được chú ý vì sự xinh xắn và lạnh lùng ra thì chẳng có gì khác lạ cả. Sau này, em và Uyên đã kéo cậu ấy tới những buổi sinh hoạt với câu lạc bộ Sức Trẻ, cùng cậu ấy tham gia những chuyến đi từ thiện, những hoạt động tập thể có ích. Dần dần, cậu ấy đã lấy lại được mình, và trở thành một Phụng Anh đáng tự hào của ngày hôm nay. Cậu ấy, không chỉ là hoa khôi của trường, đầy tài năng với khả năng vẽ tranh phong cảnh tuyệt đẹp và đánh đàn tranh cực kỳ hay, liên tiếp bốn học kỳ gần đây đều xếp đầu toàn khoa về thành tích học tập, lại còn là Trưởng ban đối ngoại của câu lạc bộ nữa... Cậu ấy trong lòng em chỉ là một cô bạn thân tuyệt vời, nhưng Uyên không hiểu, Uyên nghĩ rằng em có tình cảm với Phụng Anh,...

– Em muốn anh giúp em giải quyết những chuyện hiểu lầm này sao? – Hoàng Anh liếc nhìn đồng hồ, thấy đã sắp tới giờ anh phải tới nhà Phụng Anh thì vội ngắt lời Mạnh.

– Không, em không yêu cầu gì ở anh cả, em gọi cho anh vì lúc này trong lòng em rất hoang mang, chỉ muốn kể chuyện này với một ai đó. Em chỉ có hai người bạn thân là Uyên và Phụng Anh, mà cả hai người bọn họ thì chẳng có ai thích hợp để nói chuyện lúc này, nên...

– Chuyện này chỉ có người trong cuộc mới giải quyết được. Anh không lo gì ở Phụng Anh, cô ấy là người chín chắn, chỉ có Uyên thì hơi không yên tâm một chút. Con bé có kể gì với cậu chuyện ở Sơn La không?

– Không. Có chuyện gì mà bọn em không biết đúng không? – Mạnh giật mình nhìn anh, tự nhiên cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như mọi người vẫn nghĩ.

– Thôi, nếu Uyên đã không kể thì anh cũng không tiện nhiều chuyện. Chuyện này chỉ có thể giải quyết khi Uyên mở lòng ra mà thôi, cưỡng ép cũng không được gì. Sáng nay thì sao? Lúc cậu đưa cô ấy về thì tâm trạng Uyên thế nào?

– Cậu ấy không nói gì cả, không gật, cũng không lắc, càng không phản kháng những gì em yêu cầu. Cậu ấy như thế mới khiến em sợ. Giá như cậu ấy buông một câu mắng chửi thì em còn đỡ, đằng này ngay cả ánh mắt oán hận cũng không có, chỉ lạnh lùng và thờ ơ với em. – Mạnh lắc đầu chán nản, sau đó vơ lấy điếu thuốc trên bàn, đút vào túi rồi chốt lại một câu. – Nếu mâu thuẫn giữa họ chưa giải quyết được, em sợ là thời gian này em chỉ có thể lựa chọn ở cạnh Uyên mà thôi, chuyện của Phụng Anh phải nhờ đến anh rồi. Cuộc sống của cậu ấy còn nhiều chuyện đáng phải lo hơn em, giờ có anh rồi, hy vọng cậu ấy không gồng mình lên mà gánh vác một mình nữa.

– Ừ, chuyện về Uyên, nếu con bé có gì không ổn thì cậu cứ thông báo cho anh. Anh trai nó là bạn thân của anh, anh cũng coi nó như em gái của mình vậy.

– Vâng. Thế em về nhé! – Mạnh đưa chìa khóa xe cho Hoàng Anh, sau đó đứng dậy cùng anh ra ngoài lấy xe rồi chào anh và lững thững đi bộ về phía bến xe bus ở ngay gần đó.

Khi Hoàng Anh tới nhà trọ của Phụng Anh thì mới đầu giờ trưa. Các phòng trọ đã khóa cửa từ lúc anh rời đi, theo lời Phụng Anh nói thì hai phòng sinh viên đã về quê ăn Tết, vì cũng chỉ còn mười ngày nữa là công ty anh nghỉ Tết rồi, tầm này rất nhiều trường đã cho sinh viên nghỉ về quê ăn Tết sớm. Tính ra, từ ngày đầu tiên anh gặp Phụng Anh cho tới nay mới chỉ gần hai tháng, vậy mà không ngờ tình cảm đã phát triển tới mức này, thật đúng là không thể nào tưởng tượng được. Không biết nếu bố mẹ anh biết cô gái hôm nào anh dẫn về nhà nhờ đóng giả làm bạn gái giờ đã trở thành bạn gái thực của con mình thì sẽ có cảm tưởng gì nữa. Lúc anh đi có gọi Phụng Anh dậy đóng cửa, hiện tại thấy cửa chỉ khép hờ, trong phòng cũng đã bật điện sáng lên. Lúc anh mở cửa bước vào, Phụng Anh đang ngồi trên giường, xung quanh là ngổn ngang quần áo, điều ngạc nhiên là hầu hết toàn là quần áo trẻ con đủ mọi kích cỡ, cũng khá cũ rồi, không biết cô lôi ở đâu ra đống này nữa?

– Quần áo ở đâu ra đấy? – Anh ngồi xuống một bên mép giường hỏi.

– Có một chị vừa mang tới cho, nói là mấy chị trong cơ quan chị ấy gom góp ủng hộ, em tranh thủ phân loại và gấp gọn vào để cuối tuần, trước khi về quê thì mang sang chùa cho sư thầy.

– Chùa nào thế?

– Một ngôi chùa nhỏ ở bên Thanh Oai, chỉ có mình sư thầy và sáu đứa nhỏ thôi.

– Ừ, sắp xếp vào cuối tuần nhé, anh sẽ đi với em!

– Thế cũng được. Em định thi xong thì sắm ít quà Tết rồi mang sang cho các cháu luôn.

– Vậy bao giờ em về quê nghỉ Tết?

– Có lẽ là 29. – Phụng Anh ngập ngừng một lúc, sau đó cười nhẹ, đôi mắt cụp xuống nên Hoàng Anh không thể biết được tại sao nụ cười của cô lại có vẻ gượng gạo như thế.

– Sao muộn thế?

– Em tranh thủ mấy ngày giáp Tết đi vẽ tranh chữ bán.

– Em cũng biết viết thư pháp sao? – Hoàng Anh ngạc nhiên.

– Em cũng biết một chút.

– Hôm nào anh thuê em viết cho anh vài bức nhé! Anh muốn mang về quê biếu các cụ, với treo ở văn phòng một bức.

– Đợi hôm nào chân em khỏe lại, em dẫn anh đi chọn mua giấy, mực và bút nhé! – Phụng Anh nhoẻn miệng cười. – Đổi lại anh sẽ phải cùng em sắm quà Tết cho các bé ở bên chùa?

– Không thành vấn đề. – Hoàng Anh lập tức đồng ý.

Hai người vừa nói chuyện vừa cùng nhau phân loại và gấp quần áo một cách vui vẻ. Đây là lần đầu tiên Hoàng Anh làm công việc này. Quần áo của anh ở nhà cứ đều đặn được mang ra hàng giặt là xử lý nên anh chẳng bao giờ phải động tay vào gấp quần áo bao giờ. Phụng Anh chỉ cho anh cách gấp từng cái quần, cái áo đúng nếp là như thế nào.

Thỉnh thoảng, Hoàng Anh vẫn thắc mắc, tại sao một cô gái có thể khéo léo trong mọi công việc như Phụng Anh lại có thể đoảng việc nữ công gia chánh như thế. Lúc đầu ở quê anh, khi cô nói khẽ với anh rằng cô không dám vào bếp nấu cái gì vì cô hoàn toàn không biết một chút nào về bếp núc, anh còn tưởng Phụng Anh nói đùa. Không ngờ ngay sau đó Phụng Anh đã chứng minh bằng việc thay vì lấy cà rốt để Hương Anh làm nộm, cô đã lấy luôn củ cải, nhầm hành với tỏi, thậm chí rau khoai lang trồng ngoài vườn cô cũng có thể nhầm thành... rau muống, bảo ra vườn nhổ rau mùi thì cô sẽ mang vào một nắm thìa là. Sau vài lần như thế, Hoàng Anh hoàn toàn bị thuyết phục rằng thực sự cô nàng này không có một chút năng khiếu bếp núc nào. May mà khi ấy có Hương Anh nên cô chưa đến nỗi bị đẩy cho làm đầu bếp chính, chứ không nói không chừng có khi cô còn đốt luôn cả cái bếp củi nhà anh cũng nên.

Hoàng Anh không tự chủ mà phì cười một cái, anh đang tưởng tượng tới cảnh nhà sau này khi mà cả hai vợ chồng đều không biết nấu ăn, thật không biết sẽ phải xoay sở như thế nào nữa?

– Gì mà tự nhiên anh lại cười ngố thế? – Phụng Anh tròn mắt nhìn anh rồi buông lời trêu chọc.

– Không có gì. Em đói chưa, sắp xếp nhanh lên xong anh đưa em đi ăn. Đồ để chiều tối về làm tiếp cũng được.

– Còn hai bịch nữa cơ, em để ở dưới gầm giường ấy, lần trước cũng có một chị mang qua cho em, em định gom một lần rồi mới mang tất cả đi. Anh lôi nó lên cho em, mình sắp xếp cho xong rồi hãy đi. Cũng còn sớm mà.

Hoàng Anh lúi húi cúi xuống tìm hai túi quần áo ở dưới gầm giường, thấy nó nằm tít ở trong, anh phải quỳ cả hai chân xuống đầu gối rồi cố nhích vai hết cỡ vào mới kéo chúng ra được. Sau đó hai người lại tiếp tục công việc này. Đây là lần đầu tiên Hoàng Anh được cùng cô gái mình thích ngồi làm những việc tỉ mẩn và đầy ý nghĩa như thế này, nó làm anh nghĩ tới việc sau này cả hai sẽ lại cùng ngồi gấp những bộ quần áo trẻ con nhỏ xinh và chuẩn bị hằng hà sa số những vật dụng nho nhỏ để chào đón những đứa con của mình. Đó thực sự là một cảm giác hạnh phúc và rất đáng mong chờ.  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#xinlỗi