Chương 14 : Kuroko nghi hoặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kết quả cuối cùng: Kuroko vẫn là không thể sớm rời giường......

Giữa lúc còn đang mơ mơ màng màng hai mắt mờ sương, mỗ lam đã bị Kise cõng lên phi ra khỏi nhà.

Điều duy nhất đáng khâm phục là, cho dù trong trạng thái vô thức, Kuroko vẫn có thể thuận lời hoàn thành mặc quần áo rửa mặt đánh răng ăn cơm – một loạt động tắc yêu cầu tập trung cao độ. Đương nhiên trong lúc đó không thể thiếu Kise-kun vô tư hiệp trợ ~

Cho nên mới nói....... Kuroko ngu ngốc này! Một chút cảnh giác cũng không có!

Ngươi ung dung thưởng thức bữa sáng, không biết đã bị người ta ăn đi bao nhiêu đậu hũ a a a!

———– Miêu mỗ phẫn nộ lật bàn!

Kise-kun cũng không để ý cái bàn nhà mình bị hủy, đối với hành vi vô trách nhiệm của tác giả vui vẻ chân thành biểu đạt mười hai vạn lần cảm kích.....

Loại chuyện tốt này vô luận đến bao nhiêu lần cũng không ngại phiền a—–

——————————-

Dưới ánh mắt quỷ dị của Yukio senpai đáng kính, Kuroko nằm trên lưng Kise rốt cục khôi phục ý thức, cả người lay động nhoáng một cái liền chạy đi...

Hộc hộc hộc ~ Thật là dọa chết người ~ Cứ như là muốn giết người hủy xác ~

.

Đến địa điểm tập hợp của Seirin, mọi người đã bắt đầu điểm danh.

"Kuroko ~ Kuroko~? Thật là, lại chạy đi đâu rồi?" Huyga khum tay thành hình ống nhòm, cẩn thận tìm kiếm Kuroko "vừa biến mất" , "Kuroko đáng yêu ~ những lúc thế này không cần tàng hình với mọi người nha ~ bằng không liền xử~"

"Em ở đây." Bình tĩnh bình tĩnh bình tĩnh ~

"Ahhhhhhhhhh!!!" Tất cả mọi người bị dọa cho hét lớn. Xét bán kính ba bước xung quanh Kuroko tuyệt đối không một sinh vật nào có mặt, liền ngay cả con kiến gặp cậu cũng phải đi đường vòng......[ Cảnh báo! Cảnh báo! Nơi này nguy hiểm thỉnh chạy đi......]

"Kuroko! Đến từ bao giờ vậy!" Kagami mỗi đêm trước trận đấu đều mất ngủ, đem hai mắt gấu mèo sưng đỏ rêu rao khắp nơi, cứ như là hành quân cả đêm vừa mới tới~

"...... Từ đầu." Hô hấp hô hấp hô hấp ~ khống chế hô hấp ~

"Nói dối!" Kagami một tay đè lại trán đẫm mồ hôi của Kuroko, một bên rống to.

"Cậu rõ ràng là đến muộn vừa mới chạy tới! Quả nhiên, thường xuyên lợi dụng khả năng đặc biệt của mình đi làm chuyện xấu!"

"Kagami-kun, tớ không có làm chuyện xấu...... Tớ cũng không có khả năng đặc biệt......" Đặc cái đầu nhà cậu!

"Đột nhiên xuất hiện, đột nhiên biến mất, cho dù đứng tại chỗ cũng không bị người phát hiện, loại này cùng kỹ năng bình thường thấy thế nào cũng quá kỳ quặc! Chẳng lẽ .... Cậu không phải là người, là hồn ma sao!"

Kagami to gan làm càn đặt tay lên mái tóc màu lam mềm mại bắt đầu nhu loạn, nhu đến nhu đi ~ nhu đến nhu đi ~

"Này này, mọi người, tìm cái gương đến chiếu Kuroko một chút đi ~ Cho cậu ta trực tiếp hiện nguyên hình nào ~ ha ha" Lời này là từ Kagami ngu ngốc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro