Chương 13 : Kuroko tá túc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kuroko bị hương thơm mỹ thực kích thích tỉnh dậy, ôm chăn mơ mơ màng màng dụi mắt, thuận tay lau lau nước miếng.

"Đây là đâu.........?" Không phải ngôi nhà theo phong cách Nhật Bản truyền thống điển hình của mình, trông giống như là chung cư cao cấp...

Kuroko hoang mang vò vò mái tóc sớm đã thành kiểu đầu siêu Xayda, bắt đầu nhớ lại — là ai đã mang mình về?

"Là Kise-kun?" Trên bàn cách đó không xa còn có ảnh chụp đội chính tuyển bóng rổ Teiko sáu người...

Hơn nữa, bên cửa sổ còn có một chồng album ảnh của Kise-kun xếp rất gọn gàng...

Trầm mặc —————–

Trừ khi là mắt có vấn đề, nếu không, ngoại trừ Kise-kun kỳ diệu cổ quái, Thế hệ Kỳ tích bọn họ còn lại khẳng định tuyệt đối không ai mua mấy cái này.

"A........" Chờ một chút, nếu là Midorima-kun thì cũng có khả năng, cậu ta không phải yêu thầm Kise-kun sao ~

╮[ ̄▽ ̄"]╭

Lắc lư lắc lư tiêu sái ra khỏi phòng ngủ, Kurokocchi ôm theo gối ôm gà con màu lam lớn nhất, mềm nhất trên giường Kise đi ra ngoài. Vô luận như thế nào cũng luyến tiếc buông tay.... Ah~ Thật mềm ~

Cái mũi nhỏ động động, Kuroko lần theo mùi hương cất bước, cuối cùng dừng lại trước cửa phòng bếp ngáo ngơ thăm dò.

"Oa a!"

Bạn Kise đang xếp đĩa ăn bị sốc rồi ~, ách.... Khụ khụ, hoặc nói là bị dọa một trận không nhẹ cũng không sai.....

"Kurokocchi thực sự ngủ tốt như vậy, thật giống tiểu trư nha ~" "Phòng bếp khói cùng dầu mỡ không tốt, Kurokocchi đến phòng khách xem ti vi nha, bữa tối đã sắp xong rồi ~"

"Kise-kun nhìn qua rất giống hiền thê lương mẫu, cư nhiên ngay cả nấu ăn cũng rất am hiểu." Kuroko ôm chiếc gối gà con mập mạp còn hơn mình ngồi xổm trước cửa bếp, kiên định quan sát Kise nấu nướng như nhìn vào mục tiêu vĩ đại. Thật sự giống như tiểu sủng vật chờ chủ nhân cho ăn ~ rất nhu thuận, không làm ồn, cũng không phá phách, càng không sợ cô đơn ~

Kise một bên rán trứng một bên âm thầm bật ngón tay cái: nuôi một Kurokocchi không những không tốn tiền mà còn rất có lãi!

"Kurokocchi cũng biết nấu ăn sao?"

"A...... Nếu là luộc trứng, tớ tự tin sẽ không thua bất kỳ ai."

"Phốc ha ha ~ Ra vậy ~ Tức là không biết kết hợp gia vị, cho nên chỉ biết luộc trứng ~"

"Kise-kun, cậu là đang cười nhạo tớ sao!"

"Không có không có ~ Tớ chỉ là đang đối với tài trù nghệ của Kurokocchi biểu đạt tán thưởng tự đáy lòng mà thôi ~"

"............." Mặt bánh bao hung hăng nguyền rủa người nào đó nấu cơm không đổ muối! [Uy! Hắn không phải đang làm cơm cho ngươi ăn sao!]

"Kise-kun quả nhiên là đủ tư cách hiền thê lương mẫu!"– Đây chính là không có ăn thì không có sức. Kuroko ôm bụng trống rỗng ra sức hít hít mùi thơm nức của đồ ăn, cảm giác hai chân đã muốn đứng không vững... Cậu bị mỹ thực của Kise-kun hoàn toàn mê hoặc rồi ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro