Chương 12 : Giấc ngủ của Kuroko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Không phải thường nói, mỗi khi nhân vật chính đau buồn thất vọng, trời nhất định sẽ bi thương đổ mưa sao?

Tại sao cậu rõ ràng khổ sở như vậy, mà ông trời vẫn cứ mãi một màu xanh như thế...

.

Kuroko vội vã rời khỏi sân bóng rổ Teiko, lang thang vô định trên đường, cả người bao phủ một tầng cô độc lạnh lẽo.

Trước kia chưa từng nhận ra, ta lại là loại người sợ hãi cô đơn đến thế.

Cho dù thường xuyên bị người ta bỏ sót, nhưng khi ở Teiko cũng vậy, ở Seirin cũng vậy, bên người vĩnh viễn đều là vô cùng náo nhiệt...

Bình thường dù là một mình đi trên phố, cũng theo thói quen tùy tay lật một quyển sách để dời đi lực chú ý.

Hôm nay lại quên mang theo rồi... Khó trách lại cảm thấy cô đơn như vậy...

[ [﹁"﹁] Kuroko, cậu chắc không phải là do Aomine sao?]

Bất quá, nói đi nói lại... Nơi này là chỗ nào a?

Kuroko đứng tại chỗ nhìn xung quanh ba lần, thủy chung không thể xác định được, mình vừa nãy nhắm mắt mà đi, kết quả đã lạc đến cái nơi nào. Bất quá...

A... Kiến trúc chỗ này nhìn có chút quen mắt, hẳn là đã từng tới trước đây đi?

"Oa a a a ~ Kurokocchi ~~~~~~~~~~~" Ôm ~[づ ̄ 3 ̄]づ

Thanh âm như vậy, ngữ khí như vậy, động tác như vậy...... Ngoại trừ Kise-kun, trên đời này tuyệt đối không có người thứ hai.

Kuroko bỗng nhiên bị người ta ôm lấy, sau đó bị quay tại chỗ liên tục ba vòng, đầu óc xoay mòng mòng, lại thiếu chút nữa bị người ta đè chặt.

"Kise-kun, cậu nặng quá." Không khác gì ngọn núi vậy. Kise-kun rõ ràng tập tính giống như cẩu cẩu gặp người liền quấn lấy, vì cái gì lại lớn thành cái loại cẩu hùng đè chết người thế này đâu...

"Kurokocchi ~ Sao cậu lại ở đây ~" Kise-kun bị người ta không tiếng động oán thầm, cơ bản một chút cũng không cảm nhận được liền tiếp tục xiết chặt lấy búp bê vải màu xanh mềm mại vô lực phản kháng trong lòng, hoa hồng cùng bong bóng rực rỡ bay bay.

Cọ cọ ~ "Kurokocchi nhất định rất nhớ tớ, cho nên mới chạy tới chỗ tớ chụp hình đi ~"

Nha ~~ hạnh phúc quá đi mất ~ Kurokocchi trước kia rõ ràng mời thế nào cũng không chịu tới, thật là tiểu hài tử khẩu thị tâm phi ~

"Không , chỉ là lạc đường mà thôi, Kise-kun, cậu nghĩ quá nhiều rồi."

Cuối cùng cũng nhớ ra, nơi này không phải studio Kise-kun làm người mẫu sao. Lúc trước từng nhìn thấy qua màn hình di động, hơn nữa còn xuất hiện trong bộ sách ảnh mới nhất của Kise-kun (bị cưỡng chế ép nhận).

Khó trách cảm thấy quen mắt như vậy, mà lại không thể nhớ ra đã thấy ở nơi nào...

"Thôi ~ Kurokocchi xấu hổ sao ~ Được rồi được rồi ~ Tớ biết mà ~" Cọ cọ ~

"Ba!" Đem móng vuốt đẩy gương mặt phóng đại trước mắt mình ra xa, "Kise-kun, làm ơn chỉ đường cho tớ tới nhà ga gần nhất."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro