Chương 11 : Ký ức của Kuroko

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Kuroko bị ép chặt trên tường, hai mắt mê man. Có trời mới biết bị kéo đi nhanh như vậy khiến cậu có bao nhiêu choáng váng! Hơn nữa...

"Aomine-kun, làm ơn buông ra, rất đau." Ngữ khí thực bình tĩnh, thái độ thực thong dong.

Chẳng lẽ Aomine-kun muốn cùng cậu so khí lực sao? Ah... Phần thắng cậu tuyệt đối không dám mơ tới.

"Kuroko Tetsuya!!! Cậu muốn đánh nhau sao!" Chết tiệt! Trước kia như thế nào lại không nhận ra!

Biểu tình chậm chạp lười nhác cùng âm điệu thản nhiên của Tetsu, quả thực có thể làm người ta tức chết!

"Không, tớ đánh không lại Aomine-kun." Kuroko luôn tự nhận mình rất thành thực, cho nên lúc này chính là phi thường thẳng thắn thừa nhận thất bại của bản thân.

Chẳng qua, hậu quả để lại chính là — Aomine vốn đang nổi trận lôi đình, hiện tại đã chính thức bùng nổ.

"Hey! Cái gì mà đánh không lại?! Nếu có thể đánh thắng, cậu thật sự muốn chúng ta đánh một trận sao! Hả?!"

Tetsu! Cậu —— ngu ngốc! Ngu ngốc! Ngu ngốc!

"............?"

Kuroko mê man ngẩng mặt, hoàn toàn không hiểu nổi. Tên kia rõ ràng chiếm hết thế thượng phong, vì cái gì mà tức giận như vậy? Kỳ quái!

"Muốn đánh nhau, rõ ràng là lời Aomine-kun nói ra. Thỉnh cho phép tôi trịnh trọng từ chối cậu."

Một thiếu niên tốt đẹp gương mẫu, vận dụng bạo lực là không đúng.

"Cậu..........."

Dùng hết toàn lực vung nắm đấm, lại bị phần da thịt tiếp xúc với bức tường ẩn ẩn truyền đến đau đớn, Aomine rốt cục cảm nhận được......

Đáng thương bạo lực thiếu niên a~ Không có chỗ phát tiết thực là làm cho người ta bi phẫn ~

"Haizz................. Đối với tên ngốc cậu, tôi tức giận cũng không biết phải làm cái gì bây giờ..."

Buông ra tiểu ngốc nghếch đầu đầy dấu chấm hỏi, Aomine dùng sức lực còn thừa lại hung hăng vò vò mái tóc xanh mềm của người kia.

—– Tetsu ngốc, ngay cả tôi vì cái gì mà tức giận cũng không biết... Thực làm cho người ta phát điên.

"Ở trường mới thế nào, sẽ không lại bị người ta bắt nạt đi?" Quên đi quên đi ~ Tức giận với Tetsu, kết quả cuối cùng sẽ là tức đến da mặt trắng bệch mà chết. Rất khó coi. Bởi vì người này, IQ vốn dĩ không cao, EQ cư nhiên so với cảm giác tồn tại lại còn thấp hơn...

"Không bị bắt nạt." Kuroko rụt cổ lại ý đồ khôi phục kiểu tóc ban đầu trước khi bị nhu loạn.

"Hơn nữa, vì cái gì mà nói "lại"? Tớ trước giờ chưa từng bị ai bắt nạt." Vẻ mặt mê man mê man ~

"Phốc..... Ha ha. Quả nhiên rất ngốc ~"

Lúc còn ở Teiko luôn luôn bị mấy người đội hai đội ba khi dễ, vậy mà chính mình hoàn toàn không có phát hiện?

Bất quá, dựa theo tính tình của Tetsu, cho dù phát hiện cũng sẽ không để ý đến...

Cho nên "Thế hệ Kỳ tích" bọn họ hàng ngày, ngoài vắt kiệt sức mình hoàn thành công việc huấn luyện của đội trưởng đại nhân ác quỷ, còn phải theo chiếu cố tiểu ngốc manh ha ha này.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro