Chương 10 : Kuroko đại nguy cơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vòng loại giải vô địch quốc gia sắp bắt đầu.

Để chuẩn bị cho trận đấu loại đầu tiên, gần đây cả đội tiến hành huấn luyện cực kì vất vả. Kuroko ngủ gà ngủ gật, mơ màng nghe thấy còi tập hợp.

"Danh sách cầu thủ dự tuyển được công bố."

Wow, dự tuyển sao, có nhanh quá không...

Kuroko xoa xoa hai má đứng ở hàng cuối cùng, nhưng rất nhanh đã bị người ta tìm thấy rồi đẩy lên vị trí nổi bật nhất bên cạnh Kagami. Thật lòng mà nói, cậu rất không thích vị trí này. Đứng ở bên Kagami dư thừa dinh dưỡng hoàn toàn không thể bộc lộ ưu thế chiều cao của cậu.

[=.= Kuroko-kun, cái gì mà "ưu thế chiều cao", cậu thực sự có sao... Mời cậu thẳng thắn thật thà một chút đi *hắc tuyến*]

Kuroko cầm lịch thi đấu tỉ mỉ nghiên cứu.

Không tính trận giao hữu với Kaijou lần trước, đối thủ đầu tiên trong Thế hệ Kỳ tích cư nhiên lại là Midorima-kun?

Có chút khó khăn rồi đây. Đối với người này, cậu không thực sự .......

"Kuroko ~ Midorima đó là người thế nào a~"

Kuroko đang oán thầm mỗ lục đột nhiên bị một lời nói của Koganei chen vào đánh gãy. Vì thế, liền trực tiếp đem suy nghĩ sai lệch của mình nói ra trôi chảy.

"Midorima-kun? Hm... Tính tình có chút khó chịu, thích xem tử vi Oha-asha, những lúc đẩy kính mắt thì rất đẹp trai, thỉnh thoảng lại dễ xấu hổ..."

Ách... Nguy rồi, lại đem toàn bộ sự thật sâu kín nói ra... Mình cũng không phải cố ý.........

Kuroko trong lòng tự bào chữa, vô tội nói thầm, Midorima-kun, thỉnh cầu cậu tha thứ cho tớ đi.

"Oa ~ Là như vậy sao?" Mọi người sốc đến trợn mắt há mồm.

"Quả nhiên là thành viên thứ sáu trong truyền thuyết của Thế hệ Kỳ tích nha! Có thể biết những chuyện mà không ai ngờ tới như vậy!"

Club bóng rổ Seirin nháy mắt biến thành một hội bát quái vây lấy Kuroko hỏi hết cái nọ rồi cái kia liên quan đến GoM. Không thể không nói...

Akashi-kun biết được chuyện này nhất định tức đến phun hỏa...

Lao tâm khổ tứ duy trì hình tượng cao lớn kỳ vĩ xa vời của "Thế hệ Kỳ tích" trong giới bóng rổ trung học, hiện tại sắp tan biến sạch sẽ rồi...

—— ta là [ tiểu Akashi đáng thương mặt đen quá đi ] phân cách tuyến ——

Thực tế chứng minh, phỏng đoán của Kuroko chỉ là phỏng đoán xa vời.

Serin toàn lực ứng chiến, quyết đoán và nhanh chóng, đem toàn bộ đối thủ hết bẻ gãy rồi nghiền nát...

Trừ lúc bắt đầu đấu với tên ngoại quốc "Baba" của học viện Shinkyou gặp không ít phiền toái, còn lại căn bản không có gì đáng để gọi là uy hiếp đối với Seirin. ╮[ ̄▽ ̄"]╭ Cho nên Kuroko đáng thương bị đồng đội đem trói trên hàng dự bị đã buồn chán đến chết.

A ~~ Muốn lên sân chơi bóng cơ ~~~

Kuroko nội tâm bởi vì không thể ra sân mà liên tục buồn bực, tuy nhiên ở mặt ngoài vẫn là một bộ dáng bình tĩnh thong dong.

Page 2 of 3
[Bình tĩnh thong dong cái gì, kỳ thực cậu ta chính là một cái Poker face hoàn mỹ vạn năm không đổi, giấu đi tà ác mãn tính tôi luyện lâu năm!]

Bốn trận liên tiếp không được ra đấu một trận thống khoái, đã muốn làm cho Kuroko có dấu hiệu bùng nổ.

Vừa lúc một ngày chủ nhật hiếm hoi không có huấn luyện ở club, không bằng đi ra ngoài chơi bóng đi!

Nhưng mà... Tìm ai chơi bây giờ......

Kuroko tự đáy lòng vô thức nổi lên mất mát.

Nếu như chơi một mình, thì có khác gì lúc huấn luyện đâu? Không vui không vui ~~~

Nếu tìm người của Seirin...

Kuroko xoay xoay di động, phát hiện mình căn bản là đã quên lưu lại số điện thoại của mọi người.

Thất vọng nằm úp sấp trên sàn —————————-

Danh bạ không nhiều lắm, ngoài người nhà ra thì chỉ có........ Teiko.

Nguyên lại mình là loại người quái gở như vậy sao? Trước kia chưa từng phát hiện...

Kuroko ôm bóng rổ ở trên sàn nhà trơn bóng lăn qua lăn lại ~ lăn qua lăn lại ~ lăn qua lăn lại ~

Nha ~~ chán chán chán ~ muốn chơi bóng ~ làm sao bây giờ ~ làm sao bây giờ ~

Tiếp tục lăn lăn ~~~

—"Dai-chan thường xuyên trốn tập, một mình ngồi tàu điện đến chỗ đó."

Đang lăn lộn dưới sàn, Kuroko không hiểu sao trong đầu lại vang lên lời nói của Momoi.

Aomine-kun vẫn quay lại nơi đó sao...

Aomine-kun chẳng phải đã không còn thích bóng rổ sao...

Aomine-kun chẳng phải đã nói không cần có cậu làm cái bóng nữa sao...

Ánh mặt trời giữa trưa chói mắt, làm cho Kuroko khó chịu nhắm hai mắt lại.

Thực chói mắt a~

Khiến cho cậu, kẻ luôn ở trong bóng tối, mà hai mắt đã muốn rơi lệ...

.

Vậy, đi thôi!

Nếu không vận động xương cốt, thể lực sẽ càng yếu kém ~~~

———- ta là [ tiểu Kuroko 45° tan nát cõi lòng ] phân cách tuyến ———-

Lên xe buýt đi ngược hướng Seirin, cảnh vật dần trở nên quen thuộc.

Ngã tư đường từng đi qua vô số lần trước đây dường như cũng không thay đổi, nếu có thay đổi, thì chỉ là con người.

Khi ấy...........

Murasakibara-kun thường cưỡng không lại mê hoặc từ các cửa hàng, nhảy vọt vào mua ra một đống đồ ăn vặt...

Kise-kun mỗi lần đi ngang qua đều liều mạng lôi kéo mình khoe khoang tấm poster lớn dán trên tường cậu ta làm người mẫu...

Mỗi khi Midorima-kun cùng mình mâu thuẫn, sẽ vụng trộm đi mua một món đồ chơi đáng yêu để dàn hòa...

Còn có, cùng Aomine-kun đi vào cửa hàng đồ thể thao...

Page 3 of 3
Khi đó chúng ta quan hệ còn rất tốt, mỗi lần mua băng cổ tay, đều là hai người giống nhau...

Ah~ Lúc ấy Aomine-kun đã nói thế nào nhỉ?

"Tetsu, mua hai cái quá lãng phí. Cậu là cái bóng quan trọng nhất của tớ, cái này cho cậu ~"

"Tetsu, Kise ngu ngốc đó nếu thấy chúng ta dùng hai băng cổ tay giống nhau, nhất định sẽ ghen tị khóc lóc hết vài ngày ~"

"Tetsu, lần sau bump fist ăn mừng thắng lợi, phải đeo cùng một băng cổ tay giống nhau nha ~"

"Tetsu, vĩnh viễn cùng nhau chơi bóng rổ như thế này đi! Tớ! Cùng với Tetsu!"

"..."

"Tetsu, bóng rổ ngày càng nhàm chán..."

"Tetsu, hôm nay tớ không muốn đi luyện tập, cậu chơi một mình đi."

"Tetsu, tớ muốn một cái gì đó hơn thế..."

"Chiến thắng được tôi, chỉ có thể là chính tôi."

"Kuroko, bóng rổ của cậu, vĩnh viễn không thể thắng được tôi..."

Kuroko trong nháy mắt mất thăng bằng, bừng tỉnh khỏi ký ức miên man, may mắn có người bên cạnh cản lại mới không ngã sấp xuống.

"A! Không phải là Kuroko senpai sao?" Âm thanh vui mừng cùng cách xưng hô xa lạ làm cho Kuroko có chút bối rối.

"Cậu là... Watanabe-kun? Đã lâu không gặp."

Watanabe là kouhai của cậu ở Teiko, kém hơn một tuổi, tài năng bóng rổ rất xuất sắc. Sau khi sáu người bọn họ tốt nghiệp đã dễ dàng tiến vào đội chính tuyển. Không ngờ lại gặp ở nơi này...

"Quả nhiên là Kuroko senpai a~ Nghe nói senpai học ở một trường cách đây rất xa, sao lại có mặt ở Teiko?"

"A a! Em biết rồi! Anh hẳn là muốn tìm Aomine senpai phải không?"

"Aomine senpai thường xuyên trở về đây chơi bóng ~ ở sân tập vắng bên kia đó ~"

"Lại còn thực bá đạo, một mình độc chiếm cả sân bóng ~ Ngay cả huấn luyện viên cũng không can thiệp được."

"Không những thế còn nói "Muốn giành sân thì đánh bại ta đi!". Kính nhờ! Có khả năng sao! Còn không bị đánh đến thảm!"

"A a a ~ Những lúc như thế nếu có Kuroko senpai ở đó thì tốt rồi ~"

"Aomine senpai chỉ khi ở cùng Kuroko senpai mới có thể bớt nóng tính tùy tiện một chút thôi ~ Thật là ..."

Kuroko đi bên cạnh nghe Watanabe tung nước miếng thao thao bất tuyệt kể tội, trong lòng yên lặng đưa ra đánh giá —- Watanabe-kun trừ bỏ thiên phú cùng nỗ lực bóng rổ, còn có bệnh nói nhảm cùng với khả năng truyền bệnh qua nước miếng...

"Phải đi huấn luyện rồi ~ Kuroko senpai, lần sau lại nói chuyện ~~"

"Lần sau lại nói." Nói chuyện cái gì, kỳ thực không phải là chính cậu độc thoại sao?

.

Đi đến gần sân bóng rổ quen thuộc trước đây, Kuroko thường thường vô tâm vô phế đột nhiên nổi lên nhàn nhạt lo lắng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro