Chương 23 : Comeback

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Nguyện vọng lớn nhất của bệnh nhân chính là được khỏe mạnh, những lời này Kuroko rốt cục sâu sắc lý giải được............

Có thể đến trường thật là hạnh phúc a~ Ngồi ở trường trung học Seirin khu phòng năm nhất lớp B, nhìn bóng lưng quen mắt vô cùng của Kagami-kun, Kuroko quả thực có một loại cảm giác hạnh phúc như vừa được tái sinh..... Trẻ em miền núi được đi học, đại khái cũng là cảm giác này đi........ [Này, không phải quá khoa trương rồi sao~]

"Hô........" Giữa lúc Kuroko đang gật gù buồn ngủ, Kagami bàn trên đột nhiên khoa trương động động thắt lưng lười biếng, nhỏ giọng than thở.

"Haizz. Thật vất vả mới khôi phục thân thể, đang muốn vui vẻ chơi bóng một hồi mà ~ Đi học cái gì chứ, đúng là lãng phí thời gian ~"

"Đúng vậy, tớ rất đồng cảm." Kuroko cảm động tiếp lời. Mấy ngày nay sinh bệnh, thân thể đã muốn gỉ sét ra rồi ~

"Ách......" Kagami cứng ngắc ba phút, Kuroko nghi hoặc vươn tay chọc chọc

"Wahhhhhhhh! Có quỷ ~~~~~" — Kagami-kin tiếng kêu thảm thiết vang vọng cả bầu trời Seirin.

╮[ ̄▽ ̄"]╭ Một phút sau, Kagami cùng Kuroko, mỗi người một xô nước đứng ở cửa chịu phạt.......

"Đều phải trách Kagami-kun bỗng nhiên kêu to." Kuroko vẻ mặt bình tĩnh oán giận.

"Chết tiệt! Còn không phải do cậu đột nhiên lên tiếng tôi mới bị dọa đến! Rõ ràng lặn mất tăm một tuần, bỗng nhiên không nói một tiếng liền xuất hiện, là ai mà chẳng bị dọa!" Kagami rít lên. "Cậu chắc chắn là cố ý!"

"Không phải là biến mất. Tớ nhớ rõ mình đã xin phép." Cảm thấy có chút mỏi tay, Kuroko quyết đoán đem xô nước bỏ xuống sàn.

"Hây ~ Cho dù có xin phép thì cũng đã đánh nhau rồi, đừng nói là cậu cái gì cũng không biết.........." Kagami cũng lén lút đem xô nước bỏ xuống sàn tranh thủ nhàn hạ một chút, nhưng.........

"Kagami Taiga! Không được lười biếng!" Một viên phấn bay đến, tốc độ cùng vị trí hạ cánh so với Midorima Shintarou chuyên gia ném bóng ba điểm còn chuẩn xác hơn, vừa vặn trúng giữa gáy Kagami.

"Hứ!" Kagami không cam lòng trừng mắt liếc Kuroko hai tay trống trơn, "Kỹ năng tàng hình của cậu thật là tốt a~ Ngủ trong giờ học cũng không bị phạt, gian lận thi cử cũng thực thuận lợi ~"

"Chuyện này không quan trọng, Kagami-kun vừa nãy nói có 'đánh nhau' là sao?"

"Quả nhiên là không biết sao." Kagami buồn bực gãi đầu thở dài, "Tôi hôm đó vắng mặt, tình huống cụ thể cũng không rõ lắm. Nhưng nghe nói Kise, Midorima, còn có Aomine hình như đến đây trác móc gì đó. Thực khó chịu. Các senpai mấy ngày gần đây đều không dậy nổi tinh thần."

Mái tóc xanh rũ xuống. Kuroko cau mày tức giận: Sớm biết sinh bệnh sẽ gây ra khuấy động lớn thế này, thà rằng chết cũng sẽ không sinh bệnh lần nữa.

—— ta là [ tiểu Kuroko chọc họa thực không yên ] phân cách tuyến ——

Oa ~ Không khí đội bóng rổ hôm nay thực cổ quái ~

Kuroko-chan bị ánh mắt mọi người dính lấy dọa cho sợ hãi, yếu ớt chà chà xát xát cánh tay: mùa đông năm nay đến không phải là quá sớm rồi sao...? Lạnh quá ~

Page 2 of 2
"Kuroko!" Koganei đột nhiên kêu to, dọa Kuroko trực tiếp đem bóng trong tay đập xuống chân........

"Kuroko! Có còn cảm thấy khó chịu chỗ nào không?"

"Thân thể còn chưa hồi phục hẳn, đừng miễn cưỡng chính mình!"

"Có chỗ nào không khỏe, nhất định phỉa ngoan ngoãn nói cho các senpai biết, không được cố gắng quá!"

Nháy mắt bị một dàn các senpai bao quanh ấm áp quan tâm, Kuroko Tetsuya cẩn thận quan sát xung quanh, không khỏi mê man chớp chớp mắt. Trên mái tóc màu lam bay bay vô số dấu chấm hỏi.

"Uhm, cái này... Có chuyện gì vậy.........?"

Vốn là một trong suốt-chan luôn luôn bị bỏ qua, nháy mắt liền biến thành nơi tập trung tầm mắt của mọi người....... Hiệu ứng này, thật giống như nghệ sĩ XXX nổi tiếng thế giới đi dạo trên đường phố vậy ~

Tóm lại, đối với tình cảnh hiện giờ của chính mình, Kuroko chỉ có thể tổng kết trong hai từ — kinh dị!

Mỗ Kuro ngốc manh bị kinh sợ: thiên hạ a~ sau lại ngày càng phát triển theo cái xu hướng làm người ta phức tạp thế này.......

Sau huấn luyện, mọi chuyện đại khái có thể tính là thực thuận lợi đi.....

[= ̄ω ̄=]

Trừ bỏ mọi người thường xuyên khẩn trương lôi kéo chính mình hỏi đông hỏi tây. Trừ bỏ lúc chơi bóng rổ các đội viên phòng thủ luôn cách mình bốn mét căn bản không dám đến gần. Trừ bỏ thường xuyên bị các senpai cưỡng chế hộ tống đến phòng nghỉ ép nghỉ ngơi bên ngoài....... Mọi thứ đều thực bình thường ~

[Này Kuroko! Rốt cục có chỗ nào bình thường!]

Cuối cùng, Kuroko chơi bóng chưa đủ, chỉ có thể đợi cho mọi người về hết, lén lút trở lại sân bóng, tiếp tục luyện tập kĩ năng mới vừa nghĩ ra trong lúc dưỡng bệnh.

Giống như kẻ trộm mà đến tập luyện, cậu rốt cục là cái loại cầu thủ gì a~

———— ta là [ tiểu Kuroko bất trị ] phân cách tuyến ———-

"Hộc...... Hah...hah..." Quả nhiên vẫn không được, giống như còn thiếu cái gì đó........

Kuroko ôm quả bóng rổ bị ma sát nhiều lần đến trơn bóng dừng lại, chậm rãi bình ổn hô hấp, cẩn thận ở trong lòng tính toán cân nhắc.

"Không được nha, thân thể còn chưa khỏe hẳn liền như vậy liều mạng tập luyện, sẽ làm mọi người lo lắng ~"

Giọng nam trầm ổn bỗng nhiên truyền đến từ phía sau làm Kuroko giật mình hoảng sợ, bóng rổ trong tay rơi xuống, lăn đến dưới chân nam tử cao lớn.

"....... Là ai?" Hình như đã gặp qua ở đâu đó.

"Tôi?" Nam sinh cao lớn cúi xuống, nhấc lên quả bóng xoay xoay trên đầu ngón tay.

"Tôi là Kiyoshi Teppei, có thể coi như là senpai của cậu........."

"Kiyoshi-senpai............"

Đúng rồi, gần đây có nghe các senpai nói qua, Kiyoshi-senpai bị thương nằm viện năm ngoái sắp trở về.

"Cậu hẳn là Kuroko ~" Kiyoshi không ngại thái độ lãnh đạm của kouhai, vẫn tâm tình tốt tiến lại gần.

"Tôi có nghe bọn họ nhắc qua cậu, là một chuyên gia chuyền bóng. Chính là trừ bỏ chuyền bóng, cái gì cũng không biết."

Dường như cảm thấy Kuroko tâm trạng không được tốt lắm, Kiyoshi bắt đầu lải nhải lẩm bẩm không ngừng, đại khái cũng như là senpai cổ vũ cho kouhai. Tuy rằng không có nội dung trọng điểm đáng chú ý, nhưng không thể không nói........ Nghe hắn lải nhải một trận, tâm tình Kuroko cũng thoải mái không ít...

Chẳng lẽ là người thông minh quá lâu, cho nên mới cần một người ngu ngốc đến trung hòa một chút sao? *chảy hắc tuyến*

Kuroko yên lặng thở dài, lại nhìn Kiyoshi bề ngoài khôn khéo nhưng trên thực tế lại là loại người ruột để ngoài da cực kì bất cẩn, trong lòng như có cái gì đó vừa biến mất.

Kiyoshi Teppei thực là một người dễ chịu. Chỉ là có chút... thoát tuyến*.

(*thoát tuyến: ngoài hành tinh)

Mà không. Có lẽ cũng không phải chỉ có một chút......

"Kurochin còn muốn tập tới khi nào a, tớ rất đói bụng ~ Nếu không ngoan ngoãn về nhà tớ liền ăn Kurochin nha ~"

Thanh âm lười biếng, biểu tình lười biếng, thân ảnh cao lớn tựa cửa lười biếng, làm cho hai người bên trong nháy mắt cứng ngắc.

Kuroko chột dạ đá chân cọ cọ xuống sàn ý đồ giảm cảm giác tồn tại của mình xuống thành không khí.

"Murasakibara-kun sao lại tới đây..."

Không ổn rồi, trước lúc ra khỏi nhà đã hứa với Akashi-kun , giờ lại bị bắt quả tang......

"Đương nhiên phải đến ~ Akashi đặc biệt yêu cầu tớ đưa Kurochin trở về. Quanh nhà chúng tớ căn bản không bắt được xe, Kurochin chẳng lẽ muốn đi bộ về sao?" Hoàn toàn không nhìn đến sắc mặt cổ quái của Kiyoshi Teppei, Murasakibara tiếp tục tiến về phía Kuroko đang cân nhắc đường lui, một tay ôm lấy eo nhỏ của tiểu bất điểm nhẹ nhàng vác lên vai.

"Được rồi được rồi ~ Kurochin bị bắt rồi, ngoan ngoãn theo tớ về nhà đi thôi, không được phản kháng không được cãi lại! Cẩn thận tớ một ngón tay nghiền nát Kurochin nha ~"

"Ah! Đợi đã, đợi một chút, tớ muốn về nhà mình."

Kuroko không cam lòng ở trên vai Murasakibara giãy giụa. Dựa vào cái gì a! Rõ ràng đều là nam sinh cùng tuổi, mà chính mình lại để cho người ta thoải mái khiêng đi! Ta cũng sẽ cao lớn, tuyệt đối so với Murasakibara-kun còn cao hơn nhiều lần! Rồi ở trên cao nhìn xuống cậu!

"Không được, tính tự giác của Kurochin quá kém, cần giám sát." Lại lần nữa không thèm nhìn đến Teppei muốn nói lại thôi, Murasakibara một tay vác Kuroko tay kia xách ba ô ngông nghênh tiêu sái ra khỏi sân bóng rổ, không có chút cảm giác chột dạ khi bắt cóc ace của trường người ta.

"Đừng chọc cho tớ tức giận, bằng không tớ sẽ đem chuyện liều mạng tập luyện của Kurochin nói cho Akachin biết nha ~"

".............. Làm ơn thả tớ xuống dưới."

"Không muốn ~ lỡ như Kurochin lại tàng hình thì làm sao bây giờ ~"

"............. Murasakibara-kun, 'Misdirection' chỉ là một loại kĩ xảo đánh lạc hướng, không phải kĩ năng tàng hình."

"Rộp rộp roạp roạp ~ rộp roạp ~"

"Murasakibara-kun! Đừng đem tóc người khác biến thành snack!"

Hai người tư thế rối rắm ly khai, Kiyoshi Teppei bơ vơ ở lại sân bóng rổ đã có chút thương cảm chính mình.

Murasakibara Atsushi, quả nhiên đã không nhớ rõ mình rồi......

________________

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Ta chỉ là muốn nói, đại khái có lẽ hoặc là tóm lại có khả năng Miêu mỗ sắp phải đi vào............ WC.

=.=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro