Chương 41

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Hiệp ba bắt đầu, Kuroko một lần nữa xuất trướng.

Kỳ thật, con người này đối với mọi người vẫn là một ẩn số đầy mâu thuẫn.

Nếu như ngươi chưa từng chú ý đến Kuroko, cậu ta trong mắt ngươi không hơn gì một cái bóng, hoàn toàn trong suốt, không lưu lại chút ấn tượng nào. Nhưng một khi ngươi chú ý đến cậu ta, nhất định sẽ thường xuyên không tự chủ được mà dùng ánh mắt tìm kiếm bóng dáng nho nhỏ màu xanh ấy.

Kuroko Tetsuya – không thể tỏa sáng, nhưng sự tồn tại lại chói mắt vô cùng.

Giống như lúc này, khi Kuroko từ phòng nghỉ lên sân bóng, ánh mắt mọi người đều tập trung lại, tùy vào mỗi biểu cảm, mỗi động tác của cậu mà dao động.

Tình lý bên trong bất khả tư nghị, rõ ràng là ngoài ý muốn, lại cho người ta cảm giác vốn nên là như thế. Đó là sự thần kì của Kuroko.

╮[ ̄▽ ̄"]╭

"Này này, đùa sao, tên kia hiệp trước đã bị Aomine đả kích đến thê thảm, vậy mà còn miễn cưỡng lên sân?"

"Nên nói là hắn quá dũng cảm rồi. Chỉ trong mười phút ngắn ngủi có thể một lần nữa tham gia thi đấu quả thực không dễ dàng ~~"

"Cho nên nói, đến để làm gì a. Chỉ mười phút liền trở nên cường đại? Căn bản là không có khả năng ~"

Trên băng ghế của Touou, các cầu thủ dự bị châu đầu ghé tai trao đổi.

Kiseki no Sedai ngồi trên khán đài, trong lòng âm thầm suy đoán.

Kuroko tuyệt đối sẽ không mang cái đầu rỗng đi trên sân bóng. Một khi đã lên, nhất định đã nghĩ ra giải pháp gì rồi..... Nhưng, đến tột cùng là có cách gì đây?

Misdirection đã mất tác dụng, Vanishing Drive bị vô hiệu hóa. Tuyệt cảnh vô vọng này, đối với Kuroko đã không còn năng lực gì mà nói, còn có thể làm gì?

=====

Kuroko quả nhiên không làm cho những người đặt kỳ vọng cao vào mình phải thất vọng.

Gần hai phút sau khi lên sân, Kuroko-chan 'đáng yêu lương thiện' liền quyết đoán hại cho Aomine một lần phạm quy........

[﹁"﹁] Kuroko, quả nhiên là phúc hắc ma vương! Cư nhiên ngay cả quỷ súc tiểu công nhà ngươi cũng dám hãm hại!

Ánh mắt Aomine có chút đăm chiêu thâm trầm. Bạn nhỏ Kuroko Tetsuya rất có ý thức tự giác đi đến nắm tay hắn kéo lên.

Thuận tay xoa xoa bả vai đau nhức bị 'con trâu mộng' nào đó hích vào, Kuroko nghiêng đầu, vẻ mặt vô tội chớp chớp mắt.

"Quả nhiên đúng như Aomine-kun đã nói, tính cách chúng ta càng ngày càng khác biệt, ngược lại trên sân bóng lại càng lúc càng hợp nhau. Aomine-kun nháy mắt có thể nhìn thấu thủ đoạn tấn công của tớ, thật là tệ quá, làm tớ cảm thấy có chút không xong."

Mọi người trầm mặc nhìn Kuroko một bộ poker face: Này! Biểu tình hiện tại của cậu, sao chẳng có vẻ gì là 'không xong' thế!?

Kuroko như trước bình tĩnh, hoàn toàn bỏ qua ánh mắt của mọi người.

"Theo như nhận xét đó, ngược lại, tớ cũng có thể nhìn thấu đường bóng của Aomine, không phải sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro