Chương 42

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiếp tục với hiệp đấu trước —————-

Tiết mục dọa người của bạn học Kuroko quả thực khiến cho người ta đau tim. Club bóng rổ Touou hoàn toàn rối loạn.

Ah, không hẳn, là nhất thời rối loạn thôi ~

Một đội bóng đã trải qua hàng trăm trận đấu, tuy rằng ban đầu quả thật là bị Kuroko dọa sợ, nhưng không lâu sau đã phản ứng lại, đem suy nghĩ từ chỗ khoa học viễn tưởng xuyên không huyền huyễn trở về mục tiêu thiết thực hơn – làm thế nào mới phá giải được màn sương mù này?

╮[ ̄▽ ̄"]╭ Câu chuyện này cũng không phải võng du, sân bóng rổ tập trung ánh mắt hàng vạn người làm sao có thể phát sinh ra sự kiện ma quái thần thánh gì chứ!

Này quả thật là đam mỹ thể thao đồng nghiệp đi!

Này tuyệt đối không phải huyền huyễn tiên hiệp võng du đồng nghiệp đi!

(*Cho những bạn ít đọc tiểu thuyết Trung Quốc: đam mỹ, huyền huyễn, tiên hiệp, võng du... đều là các thể loại truyện, đồng nghiệp văn cũng tức là đồng nhân, là cái thể loại các bạn đang đọc đây ~)

Khu Touou còn đang dày đặc rối rắm trong câu đố Kuroko tung ra, nhưng phòng nghỉ Seirin kỳ thật cũng không bình tĩnh.

Quản lý Riko khẩn trương nắm chặt hai tay, chăm chăm nhìn về Kuroko dị thường chói mắt trên sân bóng, thần sắc rối loạn.

Tuy rằng tình hình hiện tại có vẻ tốt cho Seirin, nhưng mà 'người uống nước, ấm lạnh tự biết'. Chỉ có bọn họ mới hiểu được, Kuroko đến tột cùng là đang làm cái gì, Kuroko đang vì đội bóng mà hy sinh cái gì........

———————– Hồi tưởng thời gian trước khi bắt đầu hiệp ba, trong phòng nghỉ của Seirin __________

"Tuy rằng đã tính trước, nhưng Touou hiển nhiên so với dự đoán của chúng ta càng mạnh hơn...." Riko thở dài. "Hiệp tiếp theo nếu thiếu Kuroko, tình huống chỉ sợ sẽ càng thêm khó khăn. Nhưng nếu Kuroko ở lại, hiệu quả của『misdirection』 căn bản không thể kiên trì đến cùng, nếu làm không tốt, sẽ lại biến thành trạng thái bị Touou phong tỏa kiềm chặt như hiệp trước."

"Một khi đã như vậy, thì đình chỉ luôn đi." Kuroko nhợt nhạt nhấp một ngụm nước. Cho dù gặp phải tuyệt cảnh như thế, thanh âm vẫn như trước không nhanh không chậm, tựa hồ không ý thức được lời mình vừa thốt ra là cỡ nào kinh người.

"Kuroko! Cậu........." Không phải là bị Aomine đả kích đến điên rồi đi? — nửa câu sau của mọi người nghẹn lại trong cổ họng.

"『Misdirection』 nói một cách đơn giản, chính là lợi dụng tất cả điều kiện có thể, không cho đối phương tập trung tầm mắt trên người mình, có thể đạt đến hiệu quả 'bị bỏ qua' tạm thời. Kỳ thực, điểm này cũng có thể lợi dụng ngược lại."

Màu lam nhàn nhạt trong mắt Kuroko chậm rãi trở nên thâm thúy, đồng tử xinh đẹp lóe ra tinh quang, làm cho người ta không thể dời đi tầm mắt.

"Nói cách khác, hiệp tiếp theo, tôi sẽ đảo ngươc Misdirection, không phải tránh tầm mắt của mọi người nữa, mà là để cho tôi trở thành tiêu điểm hấp dẫn ánh mắt toàn trường!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro