Chương 53

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Trận đấu đã xong, Seirin thắng, ma vương điện hạ Murasakibara cũng chính thức phát giận ~

"Hừ!" Hai đội vừa bắt tay xong, Murasakibara thở hổn hển, hung hăng dậm chân đi qua trước mặt Kuroko.

"Murasakibara-kun, chẳng lẽ cậu đang tức giận ?" Kuroko kéo góc áo bạn nhỏ Murasakibara rõ ràng đang không được tự nhiên, nhẹ nhàng lay lay ~~

"Kurochin, đừng nói chuyện với tớ, tớ sẽ phát giận!" Murasakibara phồng má hung hăng trừng.

"............" Xin hỏi, cậu hiện tại không phải là đang tức giận sao...... *hắc tuyến cuồn cuộn*

"Tuy rằng tớ đã là người trưởng thành, nhưng ai thua bóng cũng đều sẽ không vui!" Murasakibara đúng lý hợp tình từ trên cao nhìn xuống Kuroko, rất có bộ dáng 'Tôi rất rộng lượng, tôi nhường nhịn cậu, tôi căn bản không muốn chấp nhặt với cậu'.

"............" Trưởng thành cái gì...... Murasakibara-kun, thỉnh phun kẹo mút trong miệng cậu ra rồi hãy nói!

"Đừng tưởng rằng bán manh là có thể lừa tớ bỏ qua cho cậu! Cho dù Kurochin dùng vẻ mặt đáng yêu như vậy nhìn tớ, tớ cũng sẽ không tha thứ đâu!"

"............" (﹁"﹁) Đáng yêu cái em gái cậu! Ông đây là đế vương xưng bá sân bóng! *Bối cảnh hổ gầm*

(= ̄ˇ ̄=) tiểu Kuroko nhanh tỉnh lại đi, mơ mộng hão huyền sẽ không có lối thoát, cậu nhất định là phải là vạn năm thụ! Cho dù thỉnh thoảng phúc hắc cũng không thể thay đổi bản chất nhuyễn thụ của cậu!

"Uhm...... Nếu Kurochin thật sự chờ mong tớ tha thứ như vậy, thì........"

Không được không được ~ Kurochin mềm mại ngẩng đầu, đôi mắt lam ngập nước, biểu tình nghiêm túc nhìn hắn, quả thật là......

Quá đáng yêu! Đáng yêu lên trời xuống đất! Đáng yêu đến mức máu chảy thành sông! Đáng yêu làm ta ngã xuống đất không dậy nổi a a a!!!!! *che mặt*

Kuroko khóe miệng hơi run rẩy, vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi nhìn về phía Murasakibara đột nhiên mọc ra một đống bong bóng hồng phấn loạn xạ.

"Murasakibara-kun, nói trọng điểm."

Chẳng lẽ hôm nay lúc ra cửa người này lại ăn cái gì khó tiêu? *sờ cằm*

"Được rồi, nếu là Kurochin ~ Chỉ cần Kurochin đồng ý đi ăn bánh ngọt với tớ, tớ liền đại nhân đại lượng tha thứ cậu!"

"............" Murasakibara-kun, ý của cậu chẳng lẽ là, cậu thua dưới tay tớ còn muốn mời tớ ăn bánh ngọt sao? *hắc tuyến*

o(╯□╰)o Thượng Đế a, thật không thể tin được!

Nghe nói cha của Murasakibara-kun là thương nhân kinh doanh thực phẩm cấp boss đi? Sao lại sinh ra đứa con coi tiền như giấy thế này đâu? Di truyền học quả nhiên thâm ảo! Làm cha của một tên coi đồ ăn như mạng, ông ấy hẳn là rất khổ não... Tấm lòng người cha sâu như biển a!

"Đi mà đi mà ~ hai chúng ta cùng đi ăn, hai người thôi, không cần mấy tên kia! Đi mà ~~"

Này này này! Murasakibara-kun cậu không phải là đang giận tớ sao! Xin đừng quấn cái thân xác to lớn của cậu quanh người tớ! Rất nặng! Là thủ phạm đầu đảng hại tớ không thể cao lên, cậu chẳng lẽ không có chút áy náy nào sao!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro