Q1- Chương 13: Suy đoán

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Phi Thường tỉnh lại, từ trên giường ngồi dậy, lẳng lặng nhìn bóng đêm bên ngoài một lát.

Bình phục đau đớn còn quanh quẩn ở dây thần kinh đại não xong, cô nhấc chân đạp lên mặt đất, bưng ly trà nóng đứng bên cửa sổ.

Từ trước cuộc sống của cô cô cơ hồ chỉ có công việc, ngẫu nhiên lúc làm việc cảm thấy mỏi mệt, cô sẽ bưng một chén trà nóng đứng ở bên cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài tòa nhà Tần thị có một hồ nước, ban ngày sóng nước lấp lánh ánh sáng, nhưng cô quen nhất chính là đêm khuya yên tĩnh mặt nước đen nhánh âm trầm, ngẫu nhiên có ánh trăng đêm mới có một vòng sáng màu trắng in bóng trên mặt nước.

Cảnh tượng như vậy về sau rốt cuộc cũng nhìn không thấy nữa, bất quá cô có thể suy xét về sau sẽ xây một tòa nhà làm văn phòng, phía dưới đào cái hồ cũng không tệ. Cảnh sắc muốn nhìn cuối cùng cũng vẫn có cách để nhìn.

Uống xong một chén trà nóng, Tần Phi Thường đi vào phòng tắm rửa.

Căn cứ tổng kết thời gian hai lần trước, lần tiếp theo phỏng chừng nhanh nhất cũng phải chờ đến buổi sáng ngày mai, đêm nay cô có thể hơi thả lỏng một chút.

Lúc cởi quần áo, dải lụa trong túi rớt ra, Tần Phi Thường nhìn nó, nhặt lên để lên giá bên cạnh.

Ở thế giới này mang đồ vật sang, cũng sẽ không biến mất, làm thí nghiệm rất nhiều lần Tần Phi Thường đã xác định, thế giới bên kia chỉ là cái "Thế giới trong đầu", lời nguyền rủa đó hoàn toàn chỉ tác dụng với tinh thần.

Tuy rằng thế giới kia hết thảy đều quá mức chân thật, nhưng Tần Phi Thường vẫn cứ định nghĩa nó là "Giả dối", chỉ còn không rõ đến tột cùng là cái cơ chế gì tạo ra nó.

Chỉ cần là thứ giả dối thì cô sẽ không sợ hãi. Toàn bộ cảm giác, dù là thống khổ hay là vui thích đều do đại não làm chủ, không muốn điên cuồng trong giả dối, chờ đến lúc cô cũng không thể chịu nối thì sẽ thử thôi miên khống chế đại não mình.

Đứng ở trong dòng nước ấm, cảm giác nước ấm chảy đầy toàn thân, tuy rằng trên người hoàn toàn không có vết thương, nhưng khi cọ rửa qua cổ, cánh tay, đùi, vẫn cứ không tự giác mà cảm thấy run rẩy.

Kẻ điên không hổ là kẻ điên, muốn nhìn cô khóc lóc xin tha, cái gì cũng dám chơi, đáng tiếc đại bộ phận tinh thần của cô đều đặt lên khống chế cảm giác đau, nếu nói phối hợp...... phỏng chừng hắn không hưởng thụ được.

Nhắm mắt lại duỗi tay an ủi thân thể, bình tĩnh trở lại rồi, tằm rửa sạch sẽ, mặc xong quần áo, mang mắt kính lên, lại là người phụ nữ hơi vẻ lạnh nhạt. Dù thân thể này mới mười tám, mười chín tuổi, còn có thể được gọi là thiếu nữ, nhưng con người bên trong hoàn toàn trái ngược, khí chất cũng hoàn toàn bất đồng, dù cho ai thấy cô, đều sẽ không cảm thấy cô thích hợp với xưng hô là thiếu nữ.

Ngồi vào trước máy tính, phòng nói chuyện lại một lần ầm ĩ lên, Tần Phi Thường tùy tiện nhìn nhìn, liền không quản bọn họ quỷ khóc sói gào nữa. Cô nhớ lại hết thảy những cảnh đã thấy ở đại sảnh nhỏ đó, ngón tay khẽ nhúc nhích, ở trên máy tính tìm kiếm bức tranh sơn dầu.

Lịch sử của thế giới này không phải là lịch sử cô biết, con người hỗn loạn, sinh sống đa dạng. Cô đi vào thế giới này chưa bao lâu, cũng không hiểu rõ về lịch sử, nhưng lần này đi đến thế giới kia, ở đại sảnh nhỏ nhìn thấy mấy bức tranh sơn dầu, khiến cô phát hiện một điều mới mẻ.

Cô tìm tòi trên một ít trang web giám định và thưởng thức tranh sơn dầu, rốt cuộc tìm được thứ mình muốn tìm. Thông qua so sánh cẩn thận, cô xác định tranh sơn dầu đó là của một họa sĩ.

Lario Moran Victor, nhà họa sĩ hoàng gia trứ danh hơn ba trăm năm trước, tác phẩm bảo tồn hậu thể tống cộng 79 bức.

Tác phẩm hội họa của ông ấy có đặc điểm lớn nhất chính là bút pháp tinh tế và quang ảnh, đặc biệt thích vẽ cảnh vật, trên mạng còn có thể tìm được tác phẩm, có 60 bức cảnh vật. Là một nhà nghệ thuật sau khi phong cách hội họa ổn định trên cơ bản sẽ không còn phát sinh thay đổi quá lớn, đặc điểm mười phần rõ ràng, làm người ta vừa xem liền nhận ra ngay.

Tần Phi Thường xem qua những bức cảnh vật, xác định những tác phẩm tranh sơn dầu nhìn thấy ở lâu đài cổ hoa lệ ban đêm đó, khẳng định là của ông ấy.

Nếu căn cứ thời kỳ họa gia Victor này hoạt động và thành danh để tính toán, trên cơ bản cô có thể xác định thời gian tòa lâu đài cổ tồn tại ít nhất vào 300 năm trước. Đương nhiên cũng không loại trừ những bức tranh đó là sau khi Victor chết mới có được.

Xem xong tranh cảnh vật, Tần Phi Thường lại đem số ít mấy bức tranh nhân vật sắp hàng ở trước mặt. Victor vẽ nhân vật nhiều là chân dung vương thất quý tộc thời đó.

Gia tộc Roman Lost thứ mười bốn, Lost thứ mười lăm cùng với vương hậu Sophia, khi bọn họ còn nhỏ, thời kỳ thanh niên cùng với thời kỳ trung niên.

Ghi nhớ tên bọn họ, lại tìm tòi cuộc đời bọn họ. trên mạng chỉ có thể tìm được tin tức có hạn, đại khái là vương triều Lost trải qua mười sáu đời, Lost mười sáu tại vị gần hai năm, đã bị quân phản loạn từ trong vương cung kéo ra, cuối cùng bị chém đầu ở cổng lớn vương cung.

Thời kỳ thống trị của gia tộc Roman kéo dài 400 năm kết thúc như vậy, kế tiếp chính là hơn một trăm năm hỗn chiến, cùng với cách Mạng dân chủ cận đại.

Có thể nói, gia tộc Lost chính là mạt duệ của vương triều cuối cùng.

Đang tra tìm các loại tin tức, Andy phát tin nhắn tới.

[ Andy : Tôi cảm thấy cổ rất đau, có phải tôi bị để lại di chứng gì không? Chỉ xem câu chữ cũng có thể cảm giác được hắn lắp bắp và sợ hãi cái chết.]

Tần Phi Thường cảm thấy thời gian rất quý giá, vốn không muốn để ý tới hắn, nhưng nghe trên lầu lần thứ hai vang lên tiếng khóc của Lonso, cô lại cảm thấy trẻ trâu Andy này còn tính là không tồi, vì thế trả lời hắn.

[ Lorraine: không có di chứng, cổ đau là bởi vì ngồi trước máy tính quá lâu, cậu có thể nghỉ ngơi một chút. ]

[ Andy : Tôi không dám ngủ, tôi cảm giác vừa ngủ là sẽ đi đến cái thế giới đáng sợ kia! ]

[ Lorraine : Vậy làm việc, tiếp tục sàng lọc tin tức, muốn gỡ bỏ nguyền rủa thì càng cần nhiều tin tức. ]

Kế tiếp không thèm để ý tới hắn, cô ngược lại bắt đầu tìm tòi các loại phong cách kiến trúc lưu hành 300 năm trước.

Thời kì cuối vương triều Lost, chính trị hỗn loạn, lại là thời kỳ văn hóa cường thịnh, khi đó mặc dù quần áo trang sức hay là kiến trúc đều có khuynh hướng hoa lệ phức tạp, đặc biệt thích cửa kính trang trí hoa văn màu thật lớn.

Nhà thờ, gác chuông còn có công trình và lâu đài trứ danh từ 300 năm trước di lưu đến nay. Toàn bộ hình ảnh có thể tìm được, Tần Phi Thường đều nhìn kỹ.

Cô dựa vào trên ghế, nhìn những hình ảnh phức tạp đó, trên mắt kính lập loè ánh sáng từ màn hình máy tính.

Tra tìm đến hình ảnh nào đó, Tần Phi Thường dừng động tác một chút, phóng to lên xem.

Đó là một kiến trúc có đắp tượng trên đỉnh, Thần Mặt Trời và Thần Mặt Trăng, mười hai vị thần tự nhiên, xung quanh vờn quanh tuấn mã ôn thuần, như là hành tẩu ở trong mây.

Phong cách kiến trúc như vậy, Tần Phi Thường nhớ rõ lần đầu tiên mình tiến vào phế tích lâu đài cổ đã từng gặp cùng loại.

Lúc ấy cô liền cảm thấy có ý nghĩa gì đó, còn nhìn nhiều vài lần. Cái kiến trúc trên đỉnh đó không điêu khắc Thần Mặt Trời, nhưng có tuấn mã và thần minh, chỉ tiếc hư hao quá nhiều, cô cũng không có cơ hội vào ban đêm đến xem lúc chúng nó hoàn hảo.

Nhìn hơi thở thời đại xưa cũ cùng kiến trúc trang trí đặc sắc này, Tần Phi Thường cơ hồ có thể xác định được, lâu đài cổ nguyền rủa đó sớm nhất tồn tại vào 300 năm trước, nơi đó rất có khả năng là dựa vào với một nơi tồn tại chân thật.

Cô muốn tìm ra nơi đó.

Nói cách khác, mỗi ngày đều phải trải qua một hồi lăn lộn như vậy, thật sự ảnh hưởng đến công việc. Đến bây giờ còn chưa thể hoàn toàn khai triển kế hoạch công tác của mình, đều là bởi vì cái lời nguyền rủa phiền toái này.

Tra tìm tư liệu quá nhiều quá hỗn loạn, Tần Phi Thường đến rạng sáng mới nghỉ ngơi một lát. Cô đã quen, uống cà phê khôi phục tinh thần. Lúc ăn bữa sáng, di động thu được một thông báo về chương trình học.

Cô mới nhớ ra Lorraine là sinh viên, mấy ngày hôm trước xin nghỉ ngắn hạn, hôm nay kỳ nghỉ kết thúc, cô nên đi học.

Sớm đã tốt nghiệp đại học từ nhiều năm, Tần Phi Thường cầm di động suy xét ba giây đồng hồ, tra xét đến đại học của Lorraine, quyết định đứng dậy đi trường học.

Cô cũng không phải muốn đi học, cô muốn đi cái đại học được xưng là có nhiều tầng thứ nhất tra tìm tư liệu.

Trên mạng có thể tìm được tư liệu rốt cuộc cũng không hoàn thiện, tối hôm qua cô liền phát hiện rất nhiều việc mình muốn biết đều không tra được. Bình thường đại học nổi danh thế này có rất nhiều tàng thư, lịch sử vân vân, khẳng định có thể tìm được càng nhiều tư liệu kỹ càng tỉ mỉ.

Dù bên cạnh đều là cảnh sắc và người xa lạ, Tần Phi Thường cũng không có bất kì sợ hãi nào. Cô mang tiền và di động, tra tìm bản đồ, chọn lộ tuyến đi đến trường học.

Ánh mặt trời xán lạn, đi ở bên trong khuôn viên vườn trường, bên cạnh toàn là sinh viên trẻ vô ưu vô lự cãi nhau ầm ĩ, bọn họ hoặc là buồn rầu vì học tập, hoặc là buồn rầu vì tình yêu, ngay cả sầu lo cũng có vẻ may mắn như vậy.

Tần Phi Thường theo thói quen mà quan sát hoàn cảnh và người xung quanh, cách nhìn chăm chú không mang theo cảm xúc này làm cô có vẻ lạnh nhạt cách người ngàn dặm.

Đám nam sinh trẻ đi ngang qua chú ý tới cô, bị cô hấp dẫn ánh mắt, dứt khoát đi lên hỏi cô có hứng thú kết bạn hay không. Nhiệt tình như vậy Tần Phi Thường chưa từng trải qua, trong lúc cô đi học, căn bản không có bạn nam dám tiếp cận cô.

Đối mặt với người quá ưu tú, đại đa số đều sẽ tự cảm thấy xấu hổ, huống chi cô còn một gương mặt không dễ tiếp cận. Người thích cô không biết có hay không, năm đó bạn học chán ghét cô thật ra có rất nhiều.

Ở chỗ này, những nam sinh tuổi trẻ xao động đó không có gì băn khoăn, một đợt tiếp một đợt mà tới gần.

Tần Phi Thường lúc mười mấy tuổi cũng chưa từng xao động một lần, hiện tại càng sẽ không bị đám trẻ ranh hấp tấp bộp chộp này hấp dẫn, lại phải nói tiếp, nhan sắc giá trị của bọn họ đến một nửa của Ecgberht cũng không đạt được, cho nên cô chỉ cảm thấy không kiên nhẫn.

"Lorraine ? Cậu là Lorraine? Cậu...... mấy ngày không thấy, hình như trở nên thật kì lạ." Thật vất vả đi đến trước thư viện, gặp một bạn học quen biết Lorraine.

Nếu so sánh nhan sắc của Ecgberht là mười điểm toàn vẹn, trên đường gặp được các nam sinh tuổi trẻ phần lớn được ba đến năm điểm, nam sinh cùng cô chào hỏi này được bảy điêm.

Từ thái độ và động tác của cậu ấy, hẳn là cũng không quen thuộc với Lorraine, không cần ứng phó. Tần Phi Thường gật gật đầu, không có ý tứ nói chuyện phiếm, lướt qua cậu ấy liền muốn tiến vào thư viện.

"Chờ đã, Lorraine, lập tức phải vào học rồi, cậu không đi học sao?" Nam sinh không biết xuất phát từ tâm tư gì, lại nhắc nhở cô một câu.

Tần Phi Thường: "Tôi còn có việc, tạm biệt."

Thấy cô thật sự không dừng lại đã đi qua rồi, đến lời cũng chưa nhiều một câu, nam sinh kinh ngạc vô cùng. Cậu ta là nhân vật ưu tú lần này, bởi vì diện mạo xuất sắc, bên cạnh có rất nhiều người ái mộ, Lorraine cũng là một trong số đó. Cậu ta biết rõ, nhưng ngày thường không chú ý nhiều cô gái hướng nội co rúm này.

Nhưng mà xin nghỉ xong trở về, cô gái thường xuyên dùng ánh mắt ái mộ nhìn cậu ta sao lại hoàn toàn thay đổi?

Tần Phi Thường dọc đường đi không bị bất kì kẻ nào gặp phải quấy rầy, ở thư viện cô tìm được giá sách mình muốn tìm, vừa xem chính là nửa ngày.

Ở chỗ này, quả nhiên có nhiều tư liệu kỹ càng tỉ mỉ liên quan tới gia tộc Lost.

Trọng điểm của cô ở đoạn thời gian trước sau 300 năm kia, vừa lúc là Lost thứ mười lăm tại vị. Vị này trước sau cưới bảy người vợ, sinh hạ mười chín đứa con.

Tần Phi Thường chủ yếu nghiên cứu quan hệ, tuổi, cuộc đời của cả gia đình này.

Cô hoài nghi Ecgberht có quan hệ với gia tộc Lost, nếu mà hỏi vì sao...... cả người hắn cho cô cảm giác tựa như một tiểu vương tử nhốt trong lâu đài.

Hoặc là nói công chúa thì càng thêm chuẩn xác.

Nếu không phải là một vương thất tốt, thì sẽ không dưỡng ra một công chúa tính khí thiếu đòn như vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro