Q1- Chương 14: Mùa thu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lost mười lăm không rõ tổng số vợ và tình nhân, tổng cộng sinh được mười chín đứa con, tuy nhiên đây chỉ là con số mơ hồ, công chúa và vương tử có tên tổng cộng mười người, chỉ năm người có ghi chép cụ thể về cuộc đời, còn chín người đến cái tên tỉ mỉ còn không rõ ràng.

Tần Phi Thường dựa theo tuổi từ lớn nhất xem xuống, sàng lọc ranăm người có thông tin kỹ càng tỉ mỉ.

Cô đã quen sàng lọc tin tức, sách vở chất đống bên người nhanh chóng gia tăng. Trong tay vốn là nghiên cứu về Lost thứ mười sáu, Lost mười sáu là con trai thứ chín của Lost mười lăm, khi chết mới 22 tuổi.

Nếu như vậy, đại khái có thể trực tiếp đi tìm từ mấy đứa con sau đó của Lost mười lăm. Chỉ tiếc giai đoạn đó chính quyền đặc biệt hỗn loạn, đến lịch sử ghi lại cũng chỉ lung tung ứng phó, đặc biệt không để tâm.

Với Tần Phi Thường xem ra, đây cũng không thể gọi là lịch sử đứng đắn ghi lại, mà là chút diễm tình sử và bi kịch sử hoàng thất lung tung rối loạn. Cô chỉ chải chuốt rõ ràng các loại quan hệ của cả gia đình lộn xộn này đã cảm thấy không đơn giản. Như cô là nhân tài có thể nhớ kỹ toàn bộ quan hệ trong Tần gia như vậy còn cảm thấy rắc rối phức tạp.

Nhưng cô vẫn từ những bằng chứng ghi lại không tỉ mỉ cùng một ít chi tiết vụn vặt bước đầu phỏng đoán ra thân phận vị "công chúa quái thai" kia.

Hắn rất có khả năng là đứa con nhỏ nhất của Lost mười lăm, tên tuổi, ngày sinh ngày mất cũng chưa ghi lại, nhưng một quyển thư tịch kỷ lục về Lost mười lăm từng viết lúc tuổi già ông ta thích nhất con trai nhỏ, bởi vì đứa bé này là do một tình nhân xinh đẹp nhất của ông ta sinh ra, lớn lên đặc biệt xinh đẹp.

Cô lấy ra từ ngữ mấu chốt là xinh đẹp này.

So với các hôn quân mà lịch sử từng ghi lại, Lost mười lăm tới lúc tuổi già liền bắt đầu các loại xây dựng, rầm rộ kiến tạo hành cung vân vân, còn một hơi xây chín hành cung cực lớn, mang theo một đám tình nhân của ông ta vào ở.

Bởi vì những hành cung đó kiến tạo không lâu, còn vào lúc vương triều diệt vong, bị quân phản loạn đốt hết, chỉ còn lại một bộ phận hành cùng mùa hạ được bảo tồn tới nay, sau đó lại trải qua chiến hỏa dài đến trăm năm, bởi vậy chúng ở nơi nào, cụ thể hình dáng ra sao đều không ghi lại.

Hiện giờ mọi người cũng chỉ có thể từ một ít thơ ca và ghi chép ngắn gọn lưu truyền tới nay, cùng với di tích hành cung mùa hạ, suy đoán được những hành cung đó từ trước hoa mỹ thế nào.

Tần Phi Thường cảm thấy, việc này đã vô cùng rõ ràng, cái thế giới bọn họ bị kéo vào, tuyệt đối chính là hành cung nào đó mà Lost mười lăm kiến tạo.

Kế tiếp chính là phải sàng lọc chín tòa hành cung đã biến mất trong lịch sử, xem tòa nào là chỗ cô muốn tìm.

Nơi này không hổ là thư viện được coi là có nhiều tầng nhất, những nghiên cứu lịch sử và thư tịch hoàng thất cũng không thiếu, đến thư tịch nghiên cứu chín tòa hành cung cũng rất nhiều, bớt cho cô không ít việc.

Mị lực của lịch sử giống như là mỹ nhân mang khăn che mặt, không ai chính mắt gặp được, bởi vậy không rõ lắm rốt cuộc nhan sắc mỹ nhân thể nào, phỏng đoán cũng càng không giống nhau, tính thêm vào ít nhất hơn 30 địa điểm hư hư thực thực là di chỉ hành cung.

Trước mắt được chứng thực là di chỉ có sáu cái, còn ba cái không có kết luận.

Nhưng có một chương về Lost mười sáu ghi lại khiến cho Tần Phi Thường để ý.

Lost mười sáu kế vị sau đó không lâu, đi một chuyển đến hành cung nào đó, bởi vì cha hắn thiên vị đứa con ở hành cung đó làm cho hắn không hài lòng, cho nên hắn ở hành cung đó đã xảy ra một ít cãi cọ không thoải mái cùng em trai mình.

Tuy rằng vẫn cứ là suy đoán, nhưng cô cảm thấy rất có khả năng đứa em ở nơi này chính là tiểu vương tử điên khùng kia.

Ghi lại cũng không kỹ càng tỉ mỉ, chỉ có một câu tương đối có giá trị, Lost mười sáu ngồi thuyền lớn đi đến.

Nếu yêu cầu đi thuyền, vậy chẳng lẽ là ở trên đảo?

Cô vừa suy xét kỹ càng tỉ mỉ tìm kiếm một chút tin tức phương diện này, bỗng nhiên cảm giác trước mắt mơ hồ. Cảm giác quen thuộc này, lại đến thời gian tiến vào phế tích lâu đài cổ.

Tần Phi Thường quyết đoán đem sách theo cùng, ngồi ở trước kệ sách bên cửa sổ, nhắm mắt lại.

Căn cứ tình huống phía trước, đi một chuyển nếu không bao lâu, trở về có thể xem tiếp.

___

Đại sảnh, xác chết chồng chất còn chưa bắt đầu hư thối, như là thi thể trong trò chơi chưa đổi mới, nhưng cho cảm giác mạnh vượt xa so với trò chơi.

Tham dự cái "Trò chơi" này, hơn 50 người trẻ tuổi, có người bắt đầu chết lặng, có người bắt đầu điên mất.

Chỉ có Tần Phi Thường, nhìn thoáng qua trên người mình, lại một lần nữa theo bản năng bắt đầu tìm kiểm bóng dáng Ecgberht.

Không tìm được.

Ecgberht không ở nơi này.

Thoáng ngẫm lại, Tần Phi Thường hiểu ra. Kẻ điên này so với cô nghĩ còn thông minh quyết đoán hơn, còn tưởng rằng hắn muốn tiếp tục dây dưa một hai lần với cô mới có thể suy nghĩ cẩn thận đó.

Không tới quấn lấy cô cũng tốt, vừa vặn lần này đi ra ngoài tìm được không ít tư liệu hữu dụng, cô có thể ở chỗ này nghiệm chứng suy đoán của mình.

"Từ từ, Lorraine!"

Nam thanh niên Lyon còn tính là anh tuấn mang theo vài người đi đến bên cô, nhìn chằm chằm cô nuốt nuốt nước miếng. Nhìn hầu kết hắn động đậy, Tần Phi Thường hiểu rõ, có thể là lần trước hắn bị vong linh bám vào người, bị cô dùng dây lưng vặn gãy đầu, rơi lại chút ám ảnh.

"Chúng ta mấy người ở trong hiện thực đã gặp mặt, hy vọng cô cũng có thể gia nhập với chúng ta, tôi cảm thấy mặt đối mặt nói chuyện càng thuận tiện." Lyon cách cô ba bước nói.

Tần Phi Thường dứt khoát nói: "Được, trở về phát địa chỉ cho cậu."

Nhìn cô một mình rời đi, một cô gái trong đó thấp giọng nói: "Cảm giác cô ấy giống như người du hành, lạnh lùng lại tàn khốc, thật là lợi hại."

Mấy người còn lại nhìn cô ấy, cô gái chống nạnh nhìn lại: "Chẳng lẽ không phải sao, đặc biệt là lúc giết người, quả thực giống như sát thủ, nhưng bề ngoài cô ấy một chút cũng không giống sát thủ, tương phản như vậy quá soái!"

Một cậu trai khác nói thầm: "Có cái gì lợi hại, bảo tiêu nhà tôi cũng có thể làm được."

Cô gái trợn trắng mắt: "Bảo tiêu nhà cậu lợi hại, cậu lại không lợi hại, có bản lĩnh để bảo tiêu của cậu đến đây bảo hộ cậu đi"

Lyon ngắt lời bọn họ: "Lúc trước chúng ta ở bên ngoài đã nói phải động thủ với nhau, ai trước?"

Nhất thời trầm mặc. Bọn họ ở trong đời sống hiện thực cùng chạm mặt, gia thế đều không khác nhau lắm, cũng có kiêu ngạo của mình, lúc ấy một đám cũng không chịu thua, mười phần kiên cường tỏ vẻ vừa tiến vào thế giới kỳ quái này liền tự sát, không động được tay thì có thể để người khác hỗ trợ giết chết, nhưng đến lúc này đều có chút lúng túng.

Qua một lát, một cô gái vẫn luôn không ra tiếng nhỏ giọng nói: "Nếu không, chúng ta vẫn nên đi tìm Lorraine đi, lần trước cô ấy cũng không làm tôi đau lắm."

"Không được!" Cô gái lúc trước khen Lorraine ngẩng đầu lên, " Cô ấy có thể làm được, chúng ta cũng có thể, đã nói phải dựa vào chính chúng ta!"

"Vậy cô trước đi."

Cầm dao ra, cô gái khoa tay múa chân một chút ở trên cổ mình, làm thế nào cũng không hạ thủ được, dưới ánh mắt những người còn lại, cô ấy miễn cưỡng tìm cho mình một chút mặt mũi: "Tôi cảm thấy, cái dao nhỏ này khả năng không giết chết được tôi, nếu không chúng ta đi tìm xem có dao lớn hơn một chút hay không?"

Lyon thở ra một hơi, "Thôi, tôi thấy chúng ta vẫn nên nhảy lầu tập thể đi, như vậy khả năng sẽ tốt hơn một chút."

Bọn họ đều là thiếu gia tiểu thư bình thường, chưa từng động thủ giết người, thế này so với bọn hắn tưởng tượng còn khó hơn quá nhiều.

Đoàn người đi vào nơi cao nhất trên gác chuông, thật vất vả cậu kéo tôi, tôi kéo cậu lên đến nơi, ngẩng đầu thấy một bóng người đứng ở trên gác chuông cao nhất, dẫm lên mặt nghiêng của tháp nhọn, một tay túm lấy tháp nhọn, nhìn ra phương xa.

"Lorraine? Sao cô lại ở đây, cô cũng tới...... nhảy lầu sao?"

Đứng ở bên cạnh trông về phía xa, Tần Phi Thường buông tay ra, từ mặt nghiêng của tháp nhọn nhìn xuống dưới, "Không có, tôi đi lên nhìn xem. Tôi xem xong rồi, mọi người đi lên đi."

Nhường cho bọn họ vị trí nhảy lầu.

Lên cũng đã lên đây, cho dù có người hối hận, lúc này cũng không thể lui về phía sau, vài người đứng ở bên cạnh, cứ như vậy nhìn thoáng xuống phía dưới, tức khắc có người khóc ra.

" Tôi..... Tôi sợ độ cao!"

Thấy bọn họ đứng nửa ngày cũng chưa động, giống một loạt bồ câu, Tần Phi Thường hỏi: " Muốn tôi giúp đỡ sao?"

Thanh âm mang theo tiếng khóc nức nở nói: "Không, chúng tôi có thể!"

Được rồi, Tần Phi Thường bắt lấy cầu thang, trực tiếp đi xuống. Cô bò lên chỗ cao nhất này là vì muốn nhìn rõ nơi này có phải hòn đảo nhỏ hay không, nhưng đi lên cô mới phát hiện, cô chỉ có thể thấy quần thể kiến trúc lâu đài rộng lớn, nơi xa hơn bao phủ một tầng sương trắng, nhìn không rõ lắm.

Có lẽ, chỗ cao không nhìn rõ, chỉ có đi đến bên rìa mới có thể thấy rõ ràng.

Tần Phi Thường đi rồi, mấy người đứng ở bên nhau, vẫn cứng đờ lung lay sắp đổ, không dám nhảy xuống.

"Không dám nhảy...... Muốn tôi giúp đỡ không?" Lời nói giống Tần Phi Thường vừa rồi, nhưng thanh âm này, cơ hồ lập tức khiến cho mấy người phản xạ có điều kiện mà sợ hãi.

Là kẻ điên kia!

Nói đến cũng kỳ quái, Ecgberht từng giết bọn họ, Lorraine cũng từng giết bọn họ, nhưng bọn họ nhìn thấy Lorraine lại có cảm giác an toàn, nhìn thấy Ecgberht liền biến thành sợ hãi nói không nên lời.

Một nam sinh thấy Ecgberht đứng ở phía sau, thậm chí sợ tới mức không cần nghĩ ngợi chạy về phía trước, cậu ta đại khái đã quên mình đứng ở đâu, vừa chạy liền ngã xuống.

Phía dưới thoáng chốc tràn ra một đóa hoa đẫm máu.

Còn lại mấy người trên mặt phát xanh, bọn họ muốn lui ra sau, nhưng lại phát hiện không động đậy được. Ecgberht chậm rãi đi lên trước, tiếng bước chân cộp cộp giống như cái chết tới gần.

Lyon cảm giác được sau lưng có một trận gió, bên cạnh thêm một Ecgberht đứng ở bên, cũng không nhìn bọn họ, trong tay cầm cây gậy chống đã từng thọc chết bọn họ, mặc một thân áo sơ mi quần dài mới toanh, đứng ở bên cạnh lan can dựa người vô cùng tinh tế, nửa thân mình đều ở không trung, phảng phất tùy thời sẽ ngã xuống.

Cho rằng hắn sẽ đẩy hết bọn họ xuống, Lyon đợi nửa ngày, chờ đến tim đã bị gió lạnh thổi qua cũng không thấy hắn có động tác. Bắt đầu nhìn chằm chằm sợi dây cột tóc của hắn phát ngốc.

Có lẽ là cậu ta nhìn lâu lắm, Ecgberht rốt cuộc quay đầu nhìn cậu ta một cái. Sau đó động tác tùy ý mà vươn cây gậy nhẹ nhàng đẩy sau lưng cậu ta.

Lyon cảm giác thân thể mình nhẹ bẫng, cả người rơi xuống, cách gương mặt đáng sợ kia càng ngày càng xa.

Đóa hoa đỏ thứ hai tràn ra ở phía dưới. Ecgberht nhìn một màn "Nở hoa" này, biểu tình càng thêm vô vị. Hắn dùng gậy chống đẩy mấy người đang đứng tại chỗ xuống hết.

Cuối cùng cũng chỉ dư lại một mình hắn.

Ánh mặt trời kim sắc từ tầng mây rơi xuống, chiếu lên người, vẫn là một cảm giác lạnh lùng.

Hắn nhìn sương trắng nơi xa, gần chỗ phế tích hoang vu, bỗng nhiên cũng từ chỗ cao nhảy xuống, rơi xuống một nửa, cả người biến mất vô hình.

Tần Phi Thường đi ở bên kiến trúc đã sập một nửa, cô cảm thấy lúc này đây phế tích lâu đài cổ so với vài lần trước càng an tĩnh hơn nhiều. Lúc trước mặc dù cô đi đến đâu cũng có thể nghe thấy chút tiếng động, như là có sâu bọ bò xung quanh, lại như là cây cối bị gió thổi động. Nhưng lần này, những thanh âm rất nhỏ đó đều biến mất, chỉ có tĩnh mịch vô biên.

An tĩnh như vậy không giống bình thường, Tần Phi Thường có ảo giác mình đang đi lạc trong một bức tranh. Quá yên lặng.

Cô đi đến ven đường, nhìn chằm chằm những bụi hoa hồng không chỗ nào không có đó, bỗng nhiên duỗi tay hái một đóa.

Trong nháy mắt, hoa hồng nhìn như tầm thường chợt động đậy, chúng nhìn chằm chằm cô, lộ ra con mắt ở nhụy hoa. Đóa hoa cô cầm ở trong tay cũng vậy, trong mắt ục ục chuyển động.

Tần Phi Thường tự ngẫm một lát, đây chẳng lẽ là..... theo dõi?

"Ecgberht nếu anh đang xem..." Tần Phi Thường dừng một lát, "Cha anh là Lost đời thứ mười lăm, anh là con trai nhỏ nhất của ông ấy, nơi này là hành cung ông ấy kiến tạo, đúng không."

Vốn nên là câu nghi vấn, bởi vì cô chắc chắn, liền biến thành câu khẳng định.

Ecgberht không xuất hiện, con mắt trong đóa hoa hồng trên tay cô hóa thành một giọt máu loãng, từ từ rơi xuống.

Được rồi, nhìn dáng vẻ hắn không muốn xuất hiện, cũng không muốn nói chuyện với cô.

Tần Phi Thường ném hoa trong tay xuống, tiếp tục đi về hướng lúc trước mình muốn đi, không xuất hiện thì đừng xuất hiện nữa đi, cô còn phải vội vàng thăm dò quanh mảnh phế tích này.

Hoa rơi trên mặt đất bị một chiếc giày dẫm lên, chớp mắt khô héo. Ecgberht cầm gậy chống, dẫm lên con đường Tần Phi Thường vừa đi, không xa không gần đi theo phía sau cô.

Khung cảnh anh đi phía sau chị.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro