Q1- Chương 25: Hoàng tử cưỡi ngựa

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giống như gặp quỷ cô nhìn chằm chằm di động nằm cách đó không xa, trên mặt Meisan tràn đầy sự hoảng sợ.

Cô lại gặp ác mộng?

Nếu không vì sao lại nghe được giọng nói của Ecgberht, lời nguyền rủa và ác mộng không phải đều đã kết thúc sao?!

Bỗng nhiên, tiếng chuông vang lên, thân thể Meisan run lên, theo bản năng ôm lấy một cái gối ôm bên cạnh.

Cô cắn môi không dám chạm vào di động, nhưng di động lại tự động kết nối!!!

Tiếng Ecgberht ôn nhu ngọt ngào từ đầu bên kia điện thoại rõ ràng truyền đến.

"Ta đây đi tìm cô, chờ ta."

"Aaaaaa!"

Nghe trong điện thoại tiếng Meisan hét lên, Tần Phi Thường từ trên giường ngồi dậy, bình tĩnh tiếp nhận di động đã bị Ecgberht ngắt. Cô lấy quần áo đi thay, đột nhiên eo bị người từ phía sau ôm lấy.

"Cô ta không phải bạn bè tốt của em sao, đã bị dọa thành như vậy, sao em còn mặc kệ?"

Tần Phi Thường trong chốc lát cho rằng mình là tra nam đã có vợ còn đi ngoại tình cùng người phụ nữ khác bị vợ mình phát hiện.

Cô giữ nút thắt nói: "Anh là bóng ma tâm lý của bọn họ, hiện giờ tiếp xúc nhiều coi như trị liệu cho bọn họ."

Chuyện này đối với bọn họ mà nói, có lẽ vẫn là chuyện tốt.

Cô căn cứ vào đoạn ký ức lúc trước nhìn thấy ở chỗ Ecgberht, trong khoảng thời gian này yên lặng tra tìm rất nhiều tư liệu, đã điều tra xong lai lịch các gia tộc bị nguyền rủa, đã đoán được ngọn nguồn của lời nguyền rủa.

Trang viên hoa hồng trên đảo Tomani năm đó bị một đại quý tộc tranh quyền khác hủy diệt, quân đội và các tiểu quý tộc thuộc hạ của ông ta tới đảo Tomani đốt giết đánh cướp, giết chết mọi người ở trên đảo lúc ấy, đoạt đi châu báo, nhưng những người này không thể toàn mạng mà quay trở về.

Trong số bọn họ có rất nhiều người đột nhiên lâm vào điên cuồng, tàn sát lẫn nhau, lúc đầu trên đảo có một ngàn người, cuối cùng may mắn sống sót lên thuyền chạy đi chỉ còn lại không đến một nửa.

Về sau những người may mắn còn sống đó phần lớn đều giấu tên, giữ kín như bưng về hòn đảo Tomani này, không bao giờ nhắc tới nữa, cũng bởi vậy đảo Tomani yên lặng ngủ quên trong lịch sử.

Đời sau của bọn họ dựa vào châu báo của cải từ trên đảo mang đi lập nghiệp, sau vài trăm năm tứ tán đi các nơi, từng người phát triển.

Hơn 300 năm qua đi, những gia tộc từng đi lên đảo Tomani tham dự tàn sát, chỉ còn lại hơn 50.

Không biết Ecgberht là cố ý hay là năng lực có hạn, mỗi một lần khiến người ta tiến vào thế giới lâu đài cổ, hắn đều rút ra chỉ một người có huyết mạch của các gia tộc đó, mới có thể làm những gia tộc đó kéo dài đến nay.

Tần Phi Thường từ sớm liền đoán được, dù rời đảo Tomani, Ecgberht cũng sẽ không bỏ qua những người này. Nhưng hắn giống như chán ghét trò chơi giết người đơn giản thô bạo, mới làm cho bọn họ có cơ hội ăn mừng.

Cho nên cô nói, bị Ecgberht tìm tới cửa cũng không phải chuyện xấu gì, ít nhất hiện tại hắn đã không tàn nhẫn như trên đảo nói giết người liền phải giết người.

Rời khỏi ảnh hưởng của oán khí, của tử khí và vong linh trên đảo sinh thành qua năm tháng, cô cho rằng hiện tại Ecgberht chỉ cần không chịu kích thích lớn, trên cơ bản sẽ không đại khai sát giới, những người trẻ tuổi này cũng sẽ không nguy hiểm đến sinh mệnh.

Bị hắn tra tấn một thời gian coi như rèn luyện trong xã hội, không có gì xấu.

Mọi người đều là bạn bè, cùng gánh vác tra tấn từ lời nguyền rủa cũng không có bất kì vấn đề gì.

Mặt khác, trong khoảng thời gian này Tần Phi Thường thường xuyên được đám người trẻ tuổi đó quan tâm quá mức, thái độ của bọn họ có chút quá nhiệt tình. Cô cũng không hy vọng những người trẻ tuổi này coi mình trở thành nơi ký thác tâm linh, là tín ngưỡng để ỷ lại, vậy cũng không phải trạng thái tâm lí khỏe mạnh bình thường.

Để cho Ecgberht giúp bọn họ tiến hành trị liệu đi.

Tóm lại một câu: Cho bọn họ đi tra tấn nhau, đừng ảnh hưởng cô làm việc.

Ít nhiều một cuộc điện thoại của Meisan đã dẫn được Ecgberht đi, Tần Phi Thường lại có thêm vài ngày lao vào công việc. Hiệu suất làm việc của cô vô cùng cao, lại có kinh nghiệm phong phú, bởi vậy chớp mắt ở trên một tòa cao ốc thương nghiệp mở một công ty game đầu tiên của mình.

Bởi vì công việc bận rộn, gần đây cô đều ngủ ở công ty, trong nhất thời quên mất còn có sự tồn tại của Ecgberht.

Ngày nọ, công việc rốt cuộc đã làm xong, vào buổi trà chiều cô mời nhân viên công ty cùng tham gia, đang ngồi ở bên cửa sổ hưởng thụ thời gian rảnh rỗi khó có được, bỗng nhiên có nhân viên ngơ ngác nhìn ra ngoài cửa sổ, kêu một tiếng.

"A, thật soái!"

"Cái gì thật soái..."

"Oaaaa? thật soái!"

Đều là mấy người trẻ tuổi, nghe vậy toàn bộ chạy đến bên cửa sổ nhìn xuống, những người này đều bị chen chúc đến dán mình lên kính.

Tần Phi Thường đột nhiên sinh ra một loại dự cảm không ổn, cô cầm ly cà phê cũng nhìn xuống dưới lầu. Chỉ thấy trên đường phố rộng lớn, có một con ngựa trắng chạy như bay đến, trên đó có ngồi một thiếu niên mặc trang phục cưỡi ngựa.

Ecgberht mặc một thân kỵ trang tiêu chuẩn của tiểu vương tử, cưỡi con ngựa trắng rêu rao mà tới đây như vậy. Tư thế đương nhiên phảng phất như đang rong ruổi ở trại nuôi ngựa nào đó, mà không phải trên đường người đến người đi.

Mấy ngày không gặp, lại lần nữa thay đổi phong cách, lần lên sân khấu này so với trào lưu hip-hop lần trước càng làm cho Tần Phi Thường chấn động. Cô thiếu chút nữa phun cà phê trong miệng ra, nhưng kiên cường nhịn xuống, chỉ có cà phê không nhịn được từ khóe miệng một đường chảy xuống. Cũng may mọi người còn lại đều vội vàng ngắm mỹ nam thiếu niên, không ai chú ý tới điểm thất thố này.

Yên lặng lau khóe miệng, Tần Phi Thường nghe được nhân viên trẻ tuổi bên cạnh không ngừng kích động kêu thật soái, buông ly cà phê rất bình tĩnh mà chỉ ra: "Anh ta cưỡi ngựa trên phố, hắn là trái với quy định an toàn giao thông."

Một cô gái trẻ vội vàng cầm di động quay chụp video, đang buồn rầu vì hình ảnh không hiểu sao bị vặn vẹo, nghe cô nói lời này, theo bản năng tìm lý do cho mỹ thiếu niên cưỡi ngựa phía dưới, "Người đẹp như vậy, chắc là minh tinh rồi, có thể đang chụp ảnh trên phố?"

Cô ấy thuận miệng nói, lại vội vàng lắc lắc di động, ra sức lẩm bẩm sao lại chụp không ra.

"Hơn nữa nơi này trên đường lại không có ai, cưỡi ngựa cũng không có việc gì." Một nhân viên khác nói.

Đường phố phía dưới cũng không phải phố chính náo nhiệt, bên này nhiều nhất chỉ là cao ốc văn phòng, ven đường người đi lại phần lớn là làm việc quanh đây, hiện tại họ cũng đều đứng lại nhìn mỹ nam thiếu niên cưỡi ngựa đi qua, phát ra tán thưởng một chút cũng không rụt rè.

Thế giới này mọi người mê đắm nhan sắc so với thế giới trước của cô còn cuồng nhiệt hơn nhiều, về tình cảm cũng không thích hàm súc.

Nghe các nhân viên cùng ca ngợi ngắn, Tần Phi Thường đè lại cái trán, giây tiếp theo bỗng nhiên giật mình.

Ecgberht đến nơi này, khẳng định là tới tìm cô. Cô nhanh chóng nhìn về phía văn phòng bên cạnh, nghiêm túc nói: "Nhanh chóng cất hết đồ vật dễ vỡ, vật phẩm đắt tiền để vào trong ngăn kéo, văn kiện đều bảo tồn sao lưu đi!"

Mọi người đang vội vàng ngắm bạch mã vương tử, nhân viên đều không hiểu được gì: "Hả?"

Được Tần Phi Thường yêu cầu, văn phòng một trận binh hoang mã loạn. Vừa mới chuẩn bị sẵn sàng, cửa kính đã bị đẩy ra, Ecgberht dẫm giày đi vào.

Còn may, hắn tốt xấu không dắt ngựa cùng đi lên, Tần Phi Thường nghĩ.

Thấy tận mặt Ecgberht, hơn mười nhân viên bị công việc cường độ cao tra tấn đến hai mắt vô thần đều đột nhiên ánh mắt lóe sáng, trời ạ, bị nhan sắc giá trị bậc này bạo kích, chịu không nổi!

Cảm giác thiếu niên tinh tế trong suốt ở trên người hắn có một loại khí chất khác càng thêm độc đáo dung hợp bên nhau, khí chất bất phàm thêm gương mặt bất phàm

Có mỹ nhân như hoa tươi sống sinh động, còn Ecgberht lại như là hoa cỏ tinh mỹ đọng trong khung ảnh lồng kính ở một dang vẻ xinh đẹp nhất, cảnh đẹp ý vui, có thể mê hoặc người.

Mặc kệ mọi người trong văn phòng khe khẽ nói nhỏ và kích động, Ecgberht lướt qua những người còn lại tới trước mặt Tần Phi Thường, trực tiếp cho cô một cái hôn.

Mọi người vây xem trừng lớn đôi mắt, túm chặt người bên cạnh: " Quaooo!!!"

Là bạn trai! Là bạn trai của sếp!

Không hổ là sếp lợi hại nhất, có thể có bạn trai đẹp trai ngời ngời như vậy! Thật hâm mộ quaoo!

Tần Phi Thường nghe được tiếng di động chụp ảnh tanh tách không ngừng, nghĩ thầm bọn họ rõ ràng đã thử chụp nhưng không ra ảnh, sao vẫn còn chụp.

Một cái hôn xong buông cô ra, Ecgberht dựa vào bàn làm việc, bàn tay mềm mại xinh đẹp đặt ở trên máy tính của cô: "Ta đã trở về."

"Ừ." Tần Phi Thường lấy gương nhìn mình bị hôn hết một chút son môi, lại nhìn Ecgberht, môi hắn trời sinh đã đỏ, chút son dính ở trên môi hắn thậm chí đều không so nổi màu môi hắn vốn quá diễm sắc.

Ecgberht chú ý tới ánh mắt cô, liếm liếm môi, biểu tình hồn nhiên lại thuần khiết, nếu không biết sẽ cho rằng hắn là vương tử tiểu ngốc bạch ngọt. "Sao không hỏi xem mấy ngày nay ta thế nào?"

Tần Phi Thường nhìn một thân trang phục của hắn, "Anh nhìn qua cũng không tồi."

Cô sớm đã nghe Meisan khoe trại nuôi ngựa trong nhà, vẫn luôn muốn mời cô tới chơi, hiện giờ nhìn dáng vẻ Ecgberht, hẳn là ở đó chơi cũng không tệ, đến ngựa của người ta cũng dắt về.

Nghe bọn họ đối thoại, các nhân viên sắc mặt vặn vẹo. Sếp đối với bạn trai quá lạnh lùng rồi! Quả thực không phải người thường, có một bạn trai cực phẩm như vậy, dỗ hắn, hôn hắn! Phản ứng này là cái gì, đoạn tình tuyệt ái? Không được để cho tôi tới!

"Ngựa đưa trở về đi, trong nhà không có trại nuôi ngựa cho anh chứa."

Nghe sếp nói như vậy, mọi người lại là một trận biểu tình mất khống chế.

Mua! Mua trại nuôi ngựa! Cái gì cũng mua!

Ước chừng là nghe được tiếng lòng của bọn họ, sếp nhìn sang. Tuy rằng sếp tuổi không lớn, nhưng vào công ty không bao lâu các nhân viên đã bắt đầu bị thuyết phục bởi đầu óc và thủ đoạn của sếp, giờ phút này bị ánh mắt cô lãnh đạm nhìn sang, nháy mắt đều im phăng phắc, chột dạ mà ngồi trở lại vị trí, dựng lên lô tài liệu làm bộ bận rộn công việc.

"Cùng đi cưỡi ngựa thì sao?" Ecgberht hỏi.

"Không, tôi không có thời gian, anh có thể tự đi, hoặc là tôi cho người chơi cùng anh." Tần Phi Thường bắt đầu suy xét 50 người trong phòng nói chuyện kia, tiếp theo chọn ai chơi cùng hắn.

Tươi cười trên mặt Ecgberht biến mất, hắn nhìn chằm chằm Tần Phi Thường trong chốc lát, không nói một tiếng quay đầu chạy bỏ đi.

Các nhân viên: "....."

Đây là tức giận?!

Thấy mỹ nam thiếu niên đi rồi, sếp còn vững vàng ngồi ở chỗ ngồi, dường như không có việc gì tiếp tục làm việc, có nhân viên nhịn không được hỏi: "Sếp, bạn trai chị có phải tức giận rồi không, chị không dỗ anh ấy?"

Tần Phi Thường nhìn màn hình máy tính, trong mắt có ý cười không dễ phát hiện, "Không cần."

Tâm địa cứng quá! Các nhân viên trong lòng cảm thán, vạn phần thương xót tiểu mỹ nam vừa rồi.

Bọn họ cũng không biết, giao diện máy tính của sếp lạnh lùng hiện tại không phải công việc, mà là website mua sắm. Cô đang tìm tòi, là vòng đá quý buộc tóc và dây cột tóc.

Con người chính là kỳ quái như vậy, vẫn luôn ôn nhu đối đãi ngược lại không có cảm giác gì, còn luôn lạnh nhạt nếu ngẫu nhiên biểu hiện ra một chút ôn nhu cùng để ý, lại rất hấp dẫn người khác.

Sớm từ lúc ở lâu đài cổ, phát hiện mình thử tùy tay đưa dây cột tóc ra vẫn được Ecgberht dùng, cô liền hiểu hơn là nên đối đãi hắn như thế nào.

Nhìn như thờ ơ, không để ý, nhưng kỳ thật cô từng cẩn thận nghiên cứu quan sát Ecgberht, ngày đêm suy tư hành động của hắn, phân tích tâm lý của hắn, cũng bắt chước cách sống cùng hắn ở chung. Một nhân vật phiền toái như vậy, muốn hàng phục hắn cô cũng phải hao hết tâm tư, hiện giờ mới có hiệu quả.

Một mặt dung túng và một mặt cường ngạnh đều không được, như gần như xa mới thích hợp nhất với hắn.

Chẳng qua, Tần Phi Thường có chút ghét bỏ mà nhìn cái diện mạo mua sắm này. Website mua sắm kém xa so với thế giới kia của cô, sử dụng vô cùng bất tiện, chờ tiền đầu tư thu hồi được về, công ty bắt đầu có lợi nhuận, cô phải chuẩn bị tiến quân vào hạng mục mua sắm online

Cô rất thích làm việc, so với Ecgberht, công việc còn đơn giản hơn rất nhiều.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro