Q1- Chương 26: Tiến độ kế hoạch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Meisan dựa lưng vào ngăn tủ ngồi giữa căn phòng thay đồ, quần áo đầy ắp xa hoa tráng lệ của mình. So với vẻ rạng ngời vui vẻ nhan sắc e lệ lúc trước thì hiện tại dù có tô son đánh má hồng thì cô ấy cũng không che dấu được vẻ mặt tái nhợt và kinh sợ của mình.

Ngày đó, tận mắt chứng kiến Ecgberht xuất hiện ở trước mặt, Meisan thiếu chút nữa khóc toáng lên. Ác mộng một lần nữa quay trở lại, mà chỉ có một mình cô thì đến phản kháng cũng không dám.

Mấy ngày nay, Ecgberht cũng không làm gì cô, nhưng chỉ cần thấy gương mặt hắn xuất hiện ở trước mắt, Meisan đều cảm đau khổ cùng cực

Thật vất vả hôm nay Ecgberht cũng chịu rời đi, Meisan không chút nghĩ ngợi liền trốn vào chỗ sâu nhất trong tủ quần áo run rẩy tay chân gọi điện cho Lyon. Ecgberht không cho phép cô liên lạc với những người khác, nhưng cô thật sự quá hoảng, không gọi được cho Lorraine cô chỉ có thể gọi cho Lyon.

Điện thoại vừa kết nối, Meisan lập tức nói cho Lyon nghe về chuyện của Ecgberht, thanh âm Lyon vô cùng nặng nề, "Tôi đã biết, lúc trước Ecgberht ở chỗ tôi mấy ngày."

Hai bên đều trầm mặc, Meisan che miệng mà khóc một trận, "Làm sao bây giờ, chúng ta phải làm sao bây giờ, tại sao hắn lại xuất hiện ở chỗ này?".

Lyon: "Tôi hoài nghi, hắn đi theo cùng Lorraine trở về từ hòn đảo kia, lúc đầu tôi gặp hắn chính là ở trong căn nhà của Lorraine."

Meisan kích động lên, " Anh nói hắn còn khống chế Lorraine sao? Lorraine cũng bị hắn tra tấn uy hiếp!"

Lyon: " Không, từ lúc ban đầu Lorraine đã không sợ hắn, hiện tại rất có thể cô ấy bị Ecgberht dùng nhan sắc mê hoặc, cùng phe với hắn. Nếu không chính là vì để thoát khỏi sự đeo bám của Ecgberht, cô ấy cố ý khiến hắn tới tìm chúng ta tra tấn."

Nói đến đây, ngữ khí Lyon trở nên đau đớn, kịch liệt phẫn nộ.

"Anh điên à!" Meisan so với cậu càng phẫn nộ hơn, dừng khóc há miệng liền mắng Lyon, "Anh hoài nghi Lorraine làm gì, cô ấy giống như chúng ta, chẳng lẽ cố ấy có thể chống lại Ecgberht được sao? Tôi chắc chắn cô ấy cũng bị Ecgberht đeo bám. Thời gian này chúng ta đều quá sơ ý cho rằng sẽ không có chuyện gì nữa nên liền ăn mừng, chỉ có Lorraine cái gì không nói năng gì, cũng không liên lạc với chúng ta, tôi còn tưởng rằng cô ấy không muốn làm bạn với chúng ta nữa. Giờ ngẫm lại, khẳng định khi đó Ecgberht đang ở chỗ cô ấy, cô ấy vì muốn bảo vệ sự an toàn của chúng ta nên mới không muốn cho chúng ta tới tìm!"

Cô càng nói càng hăng hái, bất tri bất giác liền quên hết sợ hãi, "Lorraine so với chúng ta lợi hại hơn rất nhiều, đầu óc lại thông minh, nếu cô ấy muốn hại chúng ta, chúng ta hẳn đã sớm chết hết rồi. Nếu không có cô ấy, tôi đã sớm vào viện tâm thần, anh còn hoài nghi cô ấy sao, anh có đầu óc không Lyon?"

Bị mắng một trận như thế, Lyon nghẹn họng, trên khuôn mặt mấy ngày nay đều là vẻ nặng nề u uất bây giờ lại có hơi chút xấu hổ mà ho khan vài tiếng, "Này, tôi chỉ là hoài nghi mà thôi, cũng không quan trọng, điều quan trọng bây giờ là chúng ta phải giải quyết Ecgberht như thế nào".

Vừa nói đến đây Meisan liền lúng túng, "Chúng ta sao có thể xử lý hắn, lỡ bị hắn phát hiện, chúng ta thật sự xong đời rồi."

Lyon cười lạnh: "Vì sao không thể, nơi đây không phải lâu đài cổ đó của hắn!".

Khác với Meisan đơn thuần chỉ là sợ hãi, trong lòng Lyon còn có sự phẫn nộ không nói nên lời, cậu luôn nhịn không được nhớ tới ngày hôm đó thấy Ecgberht xuất hiện từ trong nhà Lorraine, dáng vẻ hai người họ sánh vai nhau đứng chung một chỗ, còn có lời Ecgberht cảnh cáo cậu như thế, cậu cảm thấy mình đang bị phản bội.

"Cô nghe lời tôi nói, mấy ngày hôm trước tôi đã đi tìm vu sư Rhodes, ông nói cho tôi biết lúc trước quả thật ông cảm giác được Lorraine mang theo thứ gì đó có hơi thở tà ác từ trên đảo trở về. Khi đó ông ấy đã suy nghĩ cách giải quyết cái thứ ác quỷ đó, hiện tại tôi đã tìm được hai linh môi và pháp sư rất lợi hại, đang trên đường trở về, chờ đến lúc đó..."

Meisan nghe nghe, hai mắt sáng rực lên, thật sự có thể giải quyết được hắn sao? Ecgberht ở lâu đài cổ đó lợi hại đến thế nào thì đã sao, hiện giờ hắn đã không ở trên hòn đảo đó nữa.

Cô cầm điện thoại vội vàng đi ra khỏi phòng thay quần áo, "Tôi sẽ đi gặp anh, còn nữa, tin tức này chúng ta có thể lặng lẽ thông báo cho Lorraine, để cô ấy phối hợp với chúng ta được không?"

"Không được!" Lyon lập tức phản đối, nhớ tới lúc nãy Meisan bảo vệ Lorraine, cậu không thể nói ra lo sợ Lorraine sẽ nói kế hoạch cho Ecgberht biết, mà lại thay đổi cách nói," Nếu Lorraine cũng bị Ecgberht uy hiếp, chúng ta bảo cô ấy hợp tác với chúng ta chính là làm cô ấy lâm vào nguy hiểm. Lần này chúng ta không nói, để chúng ta tự giải quyết chuyện này, đồng thời cứu cô ấy luôn!"

"Được... Được rồi." Meisan do dự mà trả lời, cô đi xuống lầu, mới vừa ngẩng đầu liền thấy Ecgberht đứng dựa vào cửa, nhất thời tay cô run lên, di động rơi xuống.

Trước khi di động rơi trên mặt đất, một bàn tay xinh đẹp thon thả đã đón được, Ecgberht đứng ở cửa, nháy mắt liền tới trước mặt Meisan, hắn cầm di động đã bị ngắt vẫy vẫy trước mặt Meisan cười cười thấp giọng hỏi, " Sắc mặt của cô sao lại sợ hãi như vậy?."

Có phải hắn đã nghe thấy rồi không? Meisan chột dạ, lòng bàn tay run rẩy ướt đẫm mồ hôi, nhưng ngoài dự đoán, Ecgberht chỉ ý vị thâm sâu mà nhướng mày nhìn di động của cô, nhàm chán trả về cho cô.

"À đúng rồi, ngựa của cô, ta cho người đem về rồi, ta đi đây."

Có trả ngựa hay không Meisan không để ý tới, nghe hắn nói hắn muốn đi, Meisan mới thả lỏng tâm tình, nhưng sau đó cô lại buồn rầu một trận, Ecgberht đi rồi, muốn đi đâu? Không phải là quay về tra tấn Lorraine nữa chứ?

Cô rối rắm đi quanh vòng, lại không biết mình có thể làm cái gì, đang ở trên sofa đứng ngồi không yên, hầu gái cầm một hộp quà tiến vào phòng.

"Cho tôi? Là ai gửi tới?" Meisan mở hộp quà ra, bên trong là một chiếc vòng cổ Forest, đá quý màu xanh lục được khảm trên vòng bạc, tươi mát đáng yêu.

Kiểu vòng cổ này có tên gọi là dũng khí.

Cô nhớ rõ lúc trước chỉ nói chuyện phiếm với Lorraine có thuận miệng nói đến vòng cổ này, cho nên đây là Lorraine tặng cho cô, Dũng khí, cô ấy là đang ám chỉ mình phải lấy hết can đảm đối mặt với mọi chuyện sao?

Meisan chớp mắt trong lòng dâng lên cảm giác được cổ vũ mạnh mẽ.

___

Tần Phi Thường đưa quà tặng nhỏ cho Meisan, thật ra là vì muốn an ủi cô ấy, bị Ecgberht dọa mất vía một trận, đưa chút quà để an ủi tâm hồn cô ấy là điều cần thiết, dù sao cũng là đối tác của cô. Thuộc về quan hệ kinh tế cần xử lý thật tốt, cô ở phương diện này rất là chú ý.

(An Tĩnh: chị Tần Phi Thường như là anh chồng giàu có phải đi tặng quà xin lỗi người ta vì cô vợ ham chơi quậy phá của mình vậy.)

Người mặt ngoài lạnh lùng chỉ biết yêu công việc, nhưng chỉ biết công việc mà không có EQ thì rất khó có được sự nghiệp lớn. Tần Phi Thường bỏ qua bước xã giao vô dụng, càng thêm nhạy bén xử lý tốt các vấn đề, dù là công việc hay tình cảm.

Năm đó học lớp tâm lý học, cô cũng học không kém.

Cầm món quà mua cho Ecgberht trong tay, tính toán thời gian một chút, Tần Phi Thường hiếm có khi hoàn thành công việc trước thời gian đặt ra, được tan làm sớm.

Cô về đến nhà, không ngoài dự liệu, Ecgberht đang ở nhà chơi trò chơi. Lúc cô bước vào cửa, Ecgberht nhìn cũng không thèm liếc nhìn cô một cái.

Tức giận là chuyện bình thường, với hoàn cảnh từ nhỏ lớn lên với thân phận vương tử của hắn, cô vẫn luôn thờ ơ với hắn, xua đuổi hắn, hắn chịu được mới là không bình thường.

Tần Phi Thường cũng không để ý đến hắn, cô khó có được một hứng thú tự mình xuống bếp trổ tài làm một bữa cơm. Đồ ăn ở thế giới này so với thế giới trước kia của cô không giống nhau, ít nhất Ecgberht chưa từng nhìn thấy những món ăn cô nấu.

Người con gái này ngày thường luôn lạnh nhạt, chỉ có khi làm chuyện này mới có thể biểu lộ ra vài phần khác thường, cô mặc quần áo thoải mái đứng trong phòng bếp, cầm dao cầm đũa, đột nhiên là có hơi thở cuộc sống. Hơn nữa ở phòng làm việc cô luôn ngăn nắp đâu ra đấy, thế nhưng khi nấu ăn lại có chút mới lạ.

Vô thức, ánh mắt Ecgberht liền lia tới sau lưng Tần Phi Thường, nhân vật trò chơi trên di động đã sớm nghẻo từ lâu.

Hắn dứt khoát ném di động xuống, chống cằm nhìn chăm chú thân ảnh Tần Phi Thường bận tới bận lui trong phòng bếp.

"Lại đây ăn cơm." Cô bưng đồ ăn lên bàn, Tần Phi Thường cẩn thận rửa sạch tay, cũng không quay đầu lại mà nói.

Trong phòng chỉ có hai người, lời này đương nhiên là nói với Ecgberht. Cô không nghe thấy động tĩnh gì, nhưng khi quay đầu lại thấy Ecgberht lúc trước còn ngồi trên sofa hiện giờ đã yên lặng không một tiếng động ngồi trước bàn ăn, tò mò vô cùng chọc chọc đồ ăn.

"Em còn biết nấu ăn?"

"Tôi còn biết rất nhiều thứ."

"Ví dụ như?"

"Như đàn dương cầm."

Ecgberht chống đầu, "Vậy chờ lát nữa em đàn cho ta nghe."

Tần Phi Thường uống một ngụm nước đáp ứng, "Được."

Cô nhanh chóng đồng ý dứt khoát như vậy, làm Ecgberht hơi bất ngờ, trong quá trình ăn cơm hắn vài lần nghiên cứu nhìn chằm chằm cô, nhưng cũng chưa nhìn ra cái gì lạ thường.

Thấy Ecgberht nhìn mình như vậy, Tần Phi Thường liền cảm thấy hình như là mình đang bị một con mèo cảnh giác nghi hoặc, trời sinh tính tình nhạy bén làm hắn cảm thấy có vấn đề, lòng hiếu kỳ đó lại làm hắn một chân dẫm vào bẫy rập.

Cô vững vàng bưng chén, ăn xong rồi, liền chủ động đi phòng đàn dưới lầu của bà chủ nhà đánh đàn cho Ecgberht nghe.

Ecgberht dựa vào cửa sổ cạnh đó, nhìn Tần Phi Thường động tác điêu luyện chơi đàn, hơi kinh ngạc. Lúc trước cô chưa bao giờ thể hiện mình có hiểu biết về phương diện âm nhạc, nhưng nhìn cô chơi đàn thanh thoát, kỹ thuật của cô thật sự không tồi.

Hôm nay cô mặc một chiếc váy tới đầu gối, cổ hơi rộng rũ xuống, nhìn từ phía sau cô sống lưng thẳng và cần cổ trắng nõn có độ cong mềm mại động lòng người. Cô biểu diễn rất nhập tâm, tựa hồ quên mất còn có Ecgberht đứng ở phía sau.

Ecgberht nghe trong chốc lát, bỗng nhiên bước lên phía trước khom lưng từ đằng sau ôm trọn lấy eo Tần Phi Thường, hắn vùi mặt vào cổ cô hít hà một hơi thật sâu, hai tay từ bên hông cô luồn vào trong chiếc váy chậm rãi từ từ vuốt ve lên trên trước ngực cô nhào nắn rồi siết chặt.

Tần Phi Thường ở tư thế này đàn xong một khúc nhạc, sau đó cô đứng lên, đè lại cái tay không yên phận trước ngực mình, nói " Đi về "

Đây là một đêm kiều diễm ướt át tươi đẹp, trong phòng ngủ tràn ngập hương hoa hồng ngọt ngào. Trên chiếc giường màu trắng ấy, có hai cơ thể quấn lấy nhau. Tần Phi Thường dán môi ở bên cổ Ecgberht, chạm mũi vào hầu kết hắn, nơi đó cô đã từng hung hăng cắn vào nhiều lần, cơ hồ muốn cắn nát nơi đó ra. Cô nhớ rõ lúc máu hắn phun trên mặt cô, còn nghe thấy tiếng hắn cười khẽ.

Điên cuồng lại gợi cảm.

Từ điên cuồng, trở nên ôn thuần, cần mấy giai đoạn?

Ở trong lòng Tần Phi Thường, có một sơ đồ kế hoạch kỹ càng tỉ mỉ, còn có một biểu đồ tiến độ. Lúc thái độ của Ecgberht đối với cô đã đạt tới kế hoạch, tiến độ đạt tiêu chuẩn, là lúc có thể bắt đầu giai đoạn tiếp theo.

Hiện tại chính là thời điểm nên tiến thêm một bước nữa.

___

Ngày hôm sau Tần Phi Thường vẫn thức dậy rất sớm, cô thay một bộ quần áo phù hợp với lứa tuổi thân thể này, mà không phải loại trang phục công sở đi làm.

"Hôm nay tôi muốn đến trường học." Tần Phi Thường ngồi ở trước gương, xuyên qua gương nhìn Ecgberht, tùy ý hỏi, " Anh có muốn đi không? "

Lúc trước quá nhiều công việc, cô quên mất thân thể này còn đang học đại học, sau đó giáo viên của cô gọi đến, Tần Phi Thường mới nhớ ra việc này, đến trường học giao tiếp với giáo viên, chỉ cần thõa mãn điều kiện thấp nhất yêu cầu một tuần đến trường một lần đi học là có thể đạt yêu cầu, nhưng mỗi tháng và thi giữa kỳ, cuối kỳ đều cần nằm trong top ba của trường.

Tần Phi Thường không có hứng thú với việc học đại học hiện tại, nghiên cứu xong thời khóa biểu, kết hợp với kế hoạch làm việc, lựa chọn thời gian học tập thích hợp nhất, coi như một tuần nghỉ ngơi một lần.

"Em muốn tôi đi cùng?" Ecgberht từ trên giường bước xuống.

Tần Phi Thường mở một cái hộp, lấy ra một sợi dây cột tóc màu hoa hồng, buộc tóc ra sau đầu.

Ecgberht đi đến từ phía sau cô nhìn xem, giơ tay rút dây cột tóc của cô ra, vòng ở trên tay thưởng thức, cũng ngồi xuống bên cạnh cô. Tần Phi Thường không thèm chấp nhất, lại mở một cái hộp khác, lấy ra một sợi dây buộc tóc đính đá quý, dịu dàng cột lên tóc Ecgberht.

Tóc hắn dài thướt tha, xúc cảm rất tuyệt. Tần Phi Thường thu tay, lấy vòng buộc tóc màu đen ngày thường vẫn dùng cột lên tóc mình, đứng dậy rời đi.

Ecgberht thần sắc vi diệu mà vuốt ve sợi dây đá quý trên đầu mình, lại nhìn sợi dây trên tay, bỗng nhiên trong lòng hẫng đi một nhịp.

Ngày thường căn bản cô không thèm để chuyện gì, chưa từng mua dây cột tóc linh tinh, vừa rồi là cố ý đem ra ngay trước mặt hắn cho hắn xem. Đây là cô cố ý mua cho hắn.

"Em tặng ta?" Ecgberht đã đoán được, trực tiếp hỏi cô.

Hắn thấy Tần Phi Thường dừng bước chân lại, nghiêng đầu nhìn qua, bỗng nhiên lộ ra một nụ cười. Nụ cười không lạnh nhạt, thậm chí có hơi tươi đẹp, đáng tiếc là là lướt qua nhanh.

Ecgberht lấy lại tinh thần, siết chặt sợi dây buộc tóc một chút.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro