Q1- Chương 3: Vũ hội âm nhạc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Phi Thường đi vào đại sảnh lúc trước. Quả nhiên, không ít người đều ở chỗ này. Màn đêm sắp buông xuống, chỗ đông người đương nhiên càng làm cho người ta có cảm giác an toàn, cho nên những người lúc trước tách ra đi xem khắp nơi, phần lớn đều đã trở lại.

Ở trong hoàn cảnh này, người sợ hãi nhiều, người cảm thấy hưng phấn cũng không ít.

"Lâu đài lớn như vậy quá ít thấy, đến lâu đài nhà bá tước hồi trước tôi từng đến cũng không lớn đến thế này, nhà tôi tuy cũng có hai lâu đài, bất quá đều nhỏ hơn."

Cậu trai tuổi trẻ cao ngạo mang theo vài người từ lầu hai đi xuống, trong miệng thao thao bất tuyệt, "Hai lâu đài nhà tôi ở Elmer, tiền sửa chữa mỗi năm cũng có thể đủ xây lại một lâu đài, lâu đài bị hư hao như cái này, kỳ thật không có giá trị quá lớn".

Một đại tiểu thư mặc váy hàng hiệu cầm theo túi xách nạm đá ngồi ở trên cái ghế rách được dọn dẹp ra, vốn bởi vì hoàn cảnh quỷ dị này mà tâm tình bấn loạn, lại nghe đồ ngốc đó khoe khoang, lập tức cho một ánh mắt xem thường, cố ý lớn tiếng nói: "Có loại nhà giàu mới nổi nghe cũng chưa từng nghe đến, trong nhà có hai đồng tiền đã cho rằng ghê gớm, một bá tước thì tính cái gì, trong nhà mới có hai tòa lâu đài cũng không biết xấu hổ lấy ra nói, mất mặt."

Mắt thấy một hồi khắc khẩu là không thể tránh, những người còn lại lực chú ý hoặc nhiều hoặc ít đều bị kéo sang bên kia. Tần Phi Thường khiêm tốn mà vòng qua những người này, đi đến một góc, yên lặng suy tư chờ đợi.

Về nơi này, về lời nguyền rủa, những tin tức cô biết đều quá ít, phân tích không ra cái gì, hiện tại chỉ có thể chờ đợi, chờ đợi chuyện phát sinh tiếp. Nguyền rủa đưa nhiều người tới nơi này như vậy, cũng không có khả năng là để bọn họ tới tham quan.

Trong một hồi khắc khẩu vô vị, trời đã tối.

Một khắc lúc thái dương hoàn toàn chìm xuống, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng chuông. Tiếng chuông này hồn hậu dài lâu, đột nhiên vang lên, làm không ít người sợ tới mức nhảy dựng lên, lập tức ngừng cãi nhau.

Tần Phi Thường nhớ rõ, lúc mình đi lại khắp nơi nhìn thấy nơi xa có một tòa gác chuông, tiếng chuông này hẳn chính là từ nơi đó phát ra.

Tối tăm bao phủ đến mức không nhìn rõ kiến trúc tàn phá trong nhà, lúc tiếng chuông tan hết dư vị, bỗng phát sinh biến hóa kỳ diệu.

Sàn nhà dưới chân trở nên bóng loáng sạch sẽ, các bức bích hoạ bốn phía trên vách tường rút đi vẻ ảm đạm, trở nên rực rỡ tươi sáng, hai lớp mành cửa sổ lớn màu đỏ sậm được tua kim sắc kéo lên, cầu thang gỗ đi lên lầu hai, tay vịn và lan can bằng gỗ dày nặng lóe lên màu sắc bóng loáng, đèn treo thủy tinh lộng lẫy sáng ngời, rực rỡ hơn. Ngay cả bàn ăn kia ngay tại chỗ cũng nhìn thấy được đều hoàn toàn thay đổi hình dáng mới mẻ.

Trên bàn ăn sạch sẽ hoa lệ đặt đầy hoa tươi cùng đồ ăn mùi thơm tràn ngập, chờ đợi chủ nhân đế thưởng thức.

Mọi người bất tri bất giác chen vào một chỗ tìm kiếm cảm giác an toàn. Tần Phi Thường không đi tới, cô chợ nghĩ đến cái gì đó, bước nhanh ra bên ngoài. Tại đây trong vài phút thời gian ngắn ngủi, lâu đài cổ giống như phế tích toả sáng ra sức sống, trở thành một tòa kiến trúc xa hoa lộng lẫy trong bóng đêm mộng ảo.

Tiến vào đêm tối, lâu đài cổ hoàn hoàn toàn toàn biến thành một bộ dáng khác, nó đang sống lại!!!

Trong đại sảnh không ai nói chuyện, bọn họ chờ đợi thật lâu cũng không thể chờ được biến hóa khác, tâm tình dần dần thả lỏng. Trước mặt đèn đuốc sáng trưng, hết thảy xa hoa vô cùng, quá mê hoặc, những người đã sợ hãi cả ngày lại đói bụng cả ngày, lực chú ý chậm rãi bị phân tán

Ban đầu cũng không có ai dám động đến chung quanh, cho đến lúc một cô gái có gan lớn sờ sờ hoa trên bàn, hô nhỏ: "Đây là hoa thật!".

Những người trẻ tuổi khác cũng không chịu nổi, sờ mó khắp nơi.

Chính lúc này, toàn bộ những người còn ở đại sảnh nhìn thấy một cô gái xinh đẹp mặc váy ngủ, khoác áo lông, trang điểm kỳ quái đi tới bàn ăn đặt đầy đồ ăn, lập tức ngồi xuống vị trí đầu tiên.

Người ấy giống như là chủ nhân nơi này, vô cùng tự nhiên mà ngồi xuống, bắt đầu thưởng thức bữa tối của mình.

Thịt bò cắt ra từng miếng mang theo nước sốt màu đỏ, dính ở trên cánh môi mềm mại. Người đó buông dao nĩa, nhìn lại những ánh mắt đang đồng loạt nhìn chằm chằm vào mình, kỳ quái lại khờ dại hỏi: "Sao các người không ăn?".

Nghe thanh âm của hắn, những người lúc trước bởi vì diện mạo mà coi hắn như thiếu nữ, lúc này mới phát hiện hắn là nam.

"Xinh đẹp như vậy mà lại là nam."

"Vừa rồi sao không chú ý tới hắn, nhan sắc cũng quá đẹp rồi!"

"Nơi này kỳ quái như vậy, làm sao cậu dám ăn mấy thứ này?". Một cô gái xinh đẹp hồn nhiên khác nhìn hắn ra tiếng tốt bụng nhắc nhở.

"Nhưng mà, đồ ăn rất bình thường, ăn ngon." Hắn điềm tĩnh mà cười, biểu tình hoàn toàn vô hại, chân thành tha thiết, "Không tin các người thử xem."

Hắn chỉ tự mình dùng động tác thong thả mà ăn. Tuy rằng mặc quần áo kỳ quái, nhưng tư thế dùng đồ ăn đặc biệt tao nhã lịch sự, làm người ta vừa nhìn liền cảm thấy hắn xuất thân cao quý, mười phần có giáo dưỡng lễ phép.

Được hắn dẫn dắt, mấy người trẻ tuổi đã sớm cảm thấy đói khát khó nhịn cũng thuận thế từ bỏ cảnh giác, sôi nổi ngồi xuống bắt đầu ăn.

Con người đều có tâm lý nghe theo đám đông, một khi có người dẫn đầu, còn lại tám chín phần mười đều sẽ làm theo, rất nhanh cơ hồ hơn nửa số người đều vây tới bên bàn. Ghế không đủ xếp ở bên cạnh bàn ăn, người sớm chiếm được ghế còn đắc chí.

Các tiểu bảo bối này chưa trải qua đói khát, được nuông chiều từ bé, làm sao nhịn được đồ ăn mỹ vị dụ hoặc, mà ăn những đồ ăn đó xong, bọn họ thực nhanh trở nên thả lỏng, bắt đầu cảm thấy nơi này cũng không có đáng sợ như vậy.

Thiếu niên xinh đẹp mặc váy ngủ ngồi ở chỗ ngồi đầu tiên, tư thái trước sau ưu nhã, không nhanh không chậm mà nhai nuốt đồ ăn trong miệng, thản nhiên nhìn những người khác một cái, trong mắt tràn đầy sung sướng.

Bị thái độ của hắn ảnh hưởng, mấy người trẻ tuổi ra vẻ cao quý cũng bắt đầu thong thả ung dung ăn uống, còn riêng rót rượu mời hắn.

Trường hợp bình thản giống như yến hội chính là cảnh tượng sau khi Tần Phi Thường từ bên ngoài trở về nhìn thấy. Ánh mắt cô xoay quanh những người ở đây đang ăn uống, chú ý tới thiếu niên mặc áo lông của mình.

Hắn thấy cô đã trở lại, lộ ra một nụ cười, mời cô :" Mọi người đều đang ăn bữa tối, cô cũng ăn cùng đi."

Tần Phi Thường không nhìn thêm những đồ ăn phát ra mùi hương và những người đang tranh đoạt, đi lên trước hỏi thiếu niên: "Là ai ăn mấy thứ này đầu tiên?"

Thiếu niên tựa hồ không rõ vì sao cô muốn hỏi vấn đề này, vẫn trả lời: "Là ta."

Tần Phi Thường ánh mắt nhìn hắn trở nên càng thêm sâu thẳm, "Vì sao cậu muốn ăn?"

"Ta đói bụng, cho nên ăn, không thể ăn sao?" Thiếu niên lông mi thật dài chớp chớp mắt vô tội nhìn cô, lúc hắn đang chăm chú nhìn người khác, như là động vật nhỏ thuần túy nào đó, không rành thế sự, tràn ngập sự tín nhiệm với con người.

Đối mặt một khuôn mặt cùng đôi mắt như vậy, chỉ sợ không có ai sinh ra ác cảm với hắn, nhưng Tần Phi Thường đối diện hắn một lát, mày không tự giác nhíu lại. Cô cầm lấy một cái khăn ăn trên bàn, ngữ khí lãnh đạm mà thấp giọng nói: "Cậu ra đây."

Nói xong liền đi, cũng mặc kệ thiếu niên có thể đuổi kịp hay không. Cô dùng khăn ăn lau ngón tay, đứng ở ngoài cửa đợi một lát, thiếu niên đi ra.

Tần Phi Thường ngồi xuống, vẫy tay với hắn. Bị cô bình tĩnh nhìn chăm chú, thiếu niên đưa tay cho cô, kết quả chính là bị cô đột nhiên kéo qua, đầu gối cô đánh vào bụng hắn, mà tay cô không chút khách khí móc vào trong miệng hắn, đè lại yết hầu hắn đây là động tác thúc giục nôn ra.

Nếu là người bình thường, lập tức sẽ nôn ra, ít nhất cũng sẽ xuất hiện tình huống nôn khan. Nhưng thiếu niên không có bất kì phản ứng gì, hắn chậm rãi xoay đầu, tóc dài rồi tung che trên khuôn mặt, trong miệng còn bị bắt ngậm ngón tay cô, đôi mắt xinh đẹp rõ ràng đang hỏi cô đang làm cái gì?

Tiếp xúc với ánh mắt này, trong nháy mắt Tần Phi Thường cảm thấy thật không thoải mái, giống như là nhìn thấy giữa bông hoa hồng mở một đôi mắt đáng sợ.

Cô bất động thanh sắc lấy ra ngón tay từ đôi môi thiếu niên đỏ bừng giống như cánh hoa, dùng khăn ăn xoa xoa nước miếng bên trên, nói: "Tôi cảm thấy đồ ăn có vấn đề, cho nên muốn làm cậu phun ra mà thôi."

Hắn không phun ra, điểm này thực phù hợp với suy đoán vừa rồi của cô. Thiếu niên này quả nhiên không phải người thường.

"Hóa ra là như thế, là cô đang muốn giúp tôi sao." Thiếu niên nghe cô giải thích xong, ghé sát vào đầu gối cô, vén tóc che khuất khuôn mặt lên, nở một nụ cười vui vẻ, "Chỉ là, tôi phun không ra."

Tần Phi Thường sử dụng động tác nhẹ nhàng đẩy hắn ra, "Phun không ra thì thôi, dù sao ăn cũng ăn rồi, kế tiếp bản thân cậu phải cẩn thận hơn."

Thiếu niên lại giống như sinh ra tin cậy với cô, "Ta đây không ăn nữa, ta đi theo cô."

Tần Phi Thường: "Cậu đi vào trong đại sảnh đi, bên kia đông người, cậu ở đó càng an toàn hơn."

Thiếu niên: "So với bọn họ cô càng quan tâm ta, ta muốn ở cùng cô."

Tần Phi Thường: "Nếu như vậy, chúng ta cùng nhau ở đại sảnh."

Một lần nữa trở lại đại sảnh, bên trong không khí càng thêm an nhàn, mọi người ăn no đã coi chỗ này như một nơi giải trí, tốp năm tốp ba ngồi cùng nhau nói chuyện phiếm, bằng mắt thường có thể thấy được là đang thả lỏng, thậm chí còn có người cảm thấy nhàm chán, đề nghị chơi trò chơi.

Tần Phi Thường không có biểu cảm gì, trong lòng lại suy nghĩ những người trẻ tuổi kia chưa từng trải qua sóng gió, thật như là một đám dê con, nhìn không thấy nguy hiểm che giấu, dễ dàng bị an toàn trước mắt đánh lừa. Ai trong số họ so với tiểu vương tử bên người cô đây đều ngây thơ hơn nhiều.

Chú ý tới hai người bọn họ đang ngồi, mấy "Người thông minh" đi lên cùng bọn họ nói chuyện. Tần Phi Thường mắt lạnh nhìn đại thiếu gia và đại tiểu thư lên giọng ý đồ bắt chuyện cùng thiếu niên, hỏi thăm xuất thân và tình huống gia đình của hắn.

Bọn họ còn coi nơi này trở thành chỗ để kết giao sao? Tất cả đều đang lòng vòng hỏi thăm chút chuyện vô dụng.

Thiếu niên câu được câu không mà nói chuyện cùng bọn họ, hứng thú rất ít, Tần Phi Thường một cũng không nói, làm những người tới đây muốn kết bạn cũng không kiên trì bao lâu liền hậm hực bỏ đi. Những người trẻ tuổi này sống trong nhung lụa, phần lớn kiêu ngạo, không có cách nào hạ thấp cái tôi, bọn họ chỉ thích được nịnh nọt mà không phải đi nịnh hót người khác.

Sau đó, cái góc này trừ Tần Phi Thường và thiếu niên đã không còn những người khác lui tới.

Đột nhiên thiếu niên cảm thấy hứng thú nên chủ động quay qua hỏi cô: "Vì sao cô vẫn luôn không nói chuyện với ta?"

Tần Phi Thường ngắn gọn trả lời: "Tôi mệt mỏi."

Thân thể này vốn dĩ suy yếu thiếu máu, đột nhiên đi vào nơi này, cô lại đi dạo lâu như vậy, còn không muốn ăn đồ ăn ở đây. Thời gian dài trước sau đều phòng bị cảnh giác như vậy, đương nhiên sẽ cảm thấy mệt.

"Vậy cô tên là gì?" Thiếu niên ngồi nghiêm chỉnh khi nghiêng người nói chuyện, cần cổ nhỏ dài ưu nhã, thanh âm càng giống như nhạc cụ động lòng người.

Tần Phi Thường thoáng đánh lên tinh thần ứng phó thiếu niên quỷ dị này, cô nói ra tên thân thể này, " Lorraine, cậu thì sao?"

Thiếu niên: "Ta...... Ecgberht."

Thiếu niên tên là Ecgberht này, nói ra tên của mình rồi, đột ngột hỏi: "Quá an tĩnh, cô cảm thấy ban đêm lâu đài nên có thứ gì?"

Tần Phi Thường chăm chú nhìn khuôn mặt hắn, suy xét một lát, chậm rãi nói: "Âm nhạc."

"Đúng vậy, âm nhạc cùng vũ hội!" Ecgberht đôi mắt sáng ngời.

Đại sảnh yến hội không hề dự triệu vang lên âm nhạc du dương. Tiếng nhạc không biết từ đâu ra, cả đám dê con an nhàn cả kinh kêu lên.

Cạch cạch, cửa bị mở ra.

Cộp, cộp, cộp, cộp, là tiếng bước chân hai người.

Phảng phất có hai người không nhìn thấy từ ngoài cửa đi vào, bọn họ chỉ có thể nghe được tiếng bước chân càng ngày càng gần, cuối cùng dừng ở trong đám người.

"A! Chân của tôi, tay của tôi! Đột nhiên không thể khống chế!"

"Sao tôi đột nhiên đứng lên, cứu mạng, thứ gì!"

Trong đám người một nam một nữ đứng lên, thân thể bọn họ bày ra tư thể ưu nhã nhất, đồng thời trên mặt mang theo biểu tình sợ hãi nhất, cùng với âm nhạc đi tới giữa sảnh yến hội.

Bọn họ khiêu vũ trong tiếng nhạc, cô gái xoay tròn tuyệt đẹp, khóc đến sắp hỏng mất, nam sinh thân sĩ mà giơ tay đỡ eo cô ấy, vì giảm bớt sợ hãi mà miệng không ngừng mở to.

Nhưng ý chí và thân thể bọn họ chia lìa, trường hợp buồn cười mang theo quỷ dị. Tất cả mọi người rời xa bọn họ, không dám tiếp cận.

Trong một động tác nam sĩ nâng cổ nữ sĩ, đột nhiên, tay cậu trai kia dùng sức một cái, răng rắc một tiếng, vặn gãy cổ cô gái, cô gái tức khắc dừng tiếng khóc, chỉ còn một chút hô hô tàn vang trong cổ họng.

Cô ấy đã chết. Cô ấy trừng lớn con mắt, thân thể vẫn cứ đang nhẹ nhàng khiêu vũ.

Không thể khống chế tay mình giết chết một người, cậu trai không ngừng mắng cùng sắc mặt trắng bệch dừng toàn bộ thanh âm.

Thẳng đến khi cậu ta ôm thi thể lại xoay vài vòng, mới đột nhiên phản ứng lại, kêu sợ hãi một tiếng, "Á! không "

Cậu ta khóc quá thương tâm, quá sợ hãi, vì thế giây tiếp theo, cô gái đã chết động tác thâm tình chân thành mà ôm lấy cổ cậu ta. Lại là một tiếng răng rắc, cậu trai cũng an tĩnh xuống.

Một đôi bạn nhảy cổ vặn vẹo, an tĩnh mà ở trong tiếng nhạc nhảy xong điệu khác còn lại, lúc âm nhạc kết thúc, nháy mắt thân thể gục trên mặt đất.

"A!"

"Aaa a !"

Tiếng thét chói tai vang vọng toàn bộ sảnh yến hội. Chính mắt nhìn thấy cái chết, những người trẻ tuổi kia cuối cùng cũng ý thức được cái thế giới cổ quái này không an toàn, hơn nữa còn tràn ngập ác ý đối với bọn họ.

Tần Phi Thường nghiêng đầu, thấy thiếu niên Ecgberht bên cạnh giống con nai con, giọng điệu vui sướng : " Bọn họ nhảy giỏi như các giáo viên vũ công của ta vậy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro