Q1- Chương 4: Vẽ tranh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trong kinh hoàng những người trẻ tuổi hỗn loạn nhào ra cửa chính, muốn thoát khỏi nơi này. Nhưng bọn họ lại nhanh chóng quay đầu về, vừa rồi cửa chính mở ra, không biết thứ gì đi vào mới làm cho hai người đó khiêu vũ giống như bị quỷ ám mà chết, tức khắc mọi người không dám tới gần cửa chính, ngược lại muốn thông qua cửa hông bên kia chạy trốn.

Bọn họ không biết thứ gì giết chết hai người kia. Duy chỉ có Tần Phi Thường biết, cô nghe Ecgberht nói rành mạch, xác định hắn chính là đầu sỏ gây tội hết thảy.

Ecgberht không giống như bọn họ bị lời nguyền rủa đưa tới nơi này, hắn vốn dĩ đã thuộc về nơi này. Mượn vài lần cơ hội cầm tay lúc trước, cô sớm đã thấy rõ ràng cổ tay của hắn không có ấn ký nguyền rủa.

Chẳng qua cô đang ngồi ở bên thiếu niên đáng sợ này, cũng không có ý muốn đứng dậy chạy trốn. Thời điểm này, nếu bởi vì sợ hãi mà hốt hoảng chạy trốn, khả năng lớn nhất chỉ có thể là nghênh đón cái chết từ hắn.

Mấy người trẻ tuổi dẫn dắt nhau chạy trốn nhanh nhất, vài người đã vào tới bên cửa hông. Cửa hông không rộng, người phía sau đều muốn vượt qua những người khác, lập tức chen chúc ở cửa.

Có người kêu: "Không được chen!"

Có người đang hét lên: "Có người chết! Lại có người chết!"

Tiếng thét càng lúc càng lớn, người đằng trước cơ hồ tức muốn hộc máu mà gào rống: "Con mẹ nó, phía sau đừng có chen nữa, phía trước không thể qua! Người phía trước đã chết rồi!"

Đám người lúc trước vốn đang liều mạng chen lên lại lui ra sau, như một tổ ong chen chúc lúc này mới mờ mịt dừng chen lấn.

Lúc bọn họ rút lui, cái cửa hông rộng mở bỗng nhiên biến mất. Chỗ đáng nhẽ là cửa biến thành một bức tường, mà bảy người lúc trước chạy trốn nhanh nhất, hiện giờ tất cả đều bị khảm ở trên tường. Thần sắc hoảng sợ trên mặt bọn họ cùng tư thái chạy trốn vội vàng đều bị lưu tại trên tường, sinh động như thật, tựa như một bức họa sinh động.

"Bọn họ, bọn họ đều...... đã chết?"

"Sao lại như vậy, sao có thể, vừa rồi đó là cửa, đằng sau là hành lang, bọn họ sao lại đi vào bên trong tường?"

"Đây là nằm mơ, đây nhất định là nằm mơ!" Có người không chịu nổi hình ảnh khủng bố này, dùng sức túm lấy cánh tay mình, cho ra mấy vết máu, cảm nhận được đau đớn chân thật thì nhịn không được khóc lớn ra tiếng.

Ecgberht ngồi ở góc trên sofa kéo kéo Tần Phi Thường, đưa cô tới phía sau đám người, nhìn gần mấy thi thể bị khảm ở trên vách tường biến thành bức tranh.

"Giáo viên dạy vẽ nói ta không am hiểu về người, chỉ hiểu vẽ cảnh vật, ta đành phải tốn rất nhiều thời gian luyện tập vẽ người."

Ecgberht dùng ngữ khí ôn nhu nhất nói ra câu đáng sợ nhất, "Bức họa này, Lorraine, cô cảm thấy vẽ đẹp sao?"

Nếu chỉ coi nó trở thành tranh, vậy đương nhiên là rất tốt, diễn tả tinh tế, cảm giác sợ hãi này còn như từ trong hình ảnh tràn ra.

Ecgberht giống một nhà bình phẩm bắt bẻ tác phẩm của mình nói: "Ta cảm thấy bức họa này, còn thiếu một chút màu sắc tươi đẹp, nếu lại thêm một chút màu đỏ sẽ càng đẹp mắt."

Một người thanh niên cao lớn đang khủng hoảng cách họ rất gần, mơ hồ nghe thấy Ecgberht dùng giọng điệu nhẹ nhàng mang theo ý cười nói một câu xong, tức khắc trở nên giận dữ.

Lúc trước hắn là người chạy nhanh nhất, thiếu chút nữa giống mấy người kia cùng nhau tiến vào vách tường, thật vất vả mới tìm được đường sống trong chỗ chết, đúng là lúc sợ hãi nhất, vậy mà tên nhãi ranh xinh đẹp đến giống con gái này thế nhưng còn ở đây nói giỡn.

"Đồ tiện nữ thối tha, rác rưởi đáng chết, mày nói cái gì!". Hắn dùng sức túm chặt quần áo Ecgberht cánh tay và mặt toát ra gân xanh phẫn nộ.

Tần Phi Thường không nỡ nhìn thẳng, "Anh buông hắn ra trước đã." Nếu không chỉ sợ anh cũng phải chết.

Trên mặt Ecgberht vẫn là ý cười, "Không được làm hỏng quần áo của ta."

Thanh niên cao lớn nhìn gương mặt hắn tươi cười không chút nào sợ hãi thì càng thêm phẫn nộ, người trong cực độ phẫn nộ và sợ hãi đều sẽ làm ra việc mất lý trí, cho nên hắn không nghe bất kì kẻ nào khuyên bảo, dứt khoát kéo quần áo trên người Ecgberht xé xuống áo lông lúc trước Tần Phi Thường khoác lên cho hắn.

Hắn ném cái áo lông xuống dưới đất lại dùng sức dẫm đạp, "Rác rưởi! Tiểu bạch kiểm! Xé quần áo của mày thì mày có thể làm gì tao?!".

Tươi cười trên mặt Ecgberht dần biến mất.

"Ta không phải đã nói không được làm hỏng quần áo của ta sao, đây là lần đầu tiên ta mặc quần áo như vậy."

Trên người hắn chỉ còn lại có cái váy ngủ kiểu cổ điển ban đầu, bên trên còn có vết rách lớn, cổ áo treo ở trên cánh tay, lộ ra bả vai trắng đến lóa mắt.

Dù ở trong hoàn cảnh nguy hiểm tứ phía như vậy, cũng có người nhìn hắn đến sững sờ.

Chỉ là, kinh diễm không thể dừng lâu ở trong mắt bọn họ, cũng đã biến thành hoảng sợ.

Bởi vì thiếu niên tinh tế mỹ lệ giống hoa hồng đột nhiên lộ ra thần sắc điên cuồng, chợt bóp chặt cổ thanh niên cao lớn, giống như cách hắn ta xé áo lông, cũng xé hắn ta thành hai mảnh, hơn nữa điên cuồng mà dẫm đạp lên xác hắn.

Hắn không phát điên giống thanh niên vừa dẫm đạp áo lông vừa mắng, nhưng hắn tối tăm âm trầm mà dẫm đạp như vậy càng làm người ta sởn tóc gáy, bởi vì dưới chân hắn đâu phải một cái áo lông.

Máu tươi bắn lên đầy người hắn, cuối cùng hắn dừng lại.

Đám người sớm đã sợ tới mức tản ra. Hắn đột nhiên bùng nổ làm người ta trở tay không kịp, rất nhiều người đến chạy trốn đều không có sức lực, chỉ cảm thấy hai chân nhũn ra, muốn nôn mửa.

Trước những ánh mắt sợ hãi đó, thiếu niên Ecgberht 0thần sắc khôi phục thành vẻ vô hại bình thường, hắn không thèm để ý mà cởi ra váy ngủ nhuộm đỏ đỏ trắng trắng trên người, dẫm lên máu tươi đầy đất, xé một miếng từ bức màn bên cạnh xuống.

Bức màn màu đỏ sậm bị hắn khoác ở trên người, làm ngực hắn càng thêm trắng nõn, đỏ và trắng đối lập làm thần hồn điên đảo.

Ecgberht kéo tấm vải dài đỏ sậm trên người kia, tựa như các loại quỷ quái mỹ mạo nổi tiếng lấy huyết tinh trong lời đồn. Hắn lôi cỗ thi thể đi tới ven tường, dùng bàn tay dính máu tươi bôi lên tường, tư thái nghiêm túc.

Một lát sau, hắn thổi lại nhìn, vừa lòng mà xoay người, dang hai tay như khoe triển lãm tác phẩm của mình với Tần Phi Thường đang đứng một mình tại chỗ, "Cô xem, thêm màu đỏ, quả nhiên càng đẹp mắt."

Trên tường ở phía sau hắn, là một đóa hoa thật lớn đầm đìa huyết sắc mang theo dấu tay bị bôi trên tường trắng. Đứng ở trước những đường vẽ, thiếu niên cùng bối cảnh hoa máu phía sau có cảm giác thật thối nát yêu mị, nhưng mà tươi cười trên mặt hắn chân thành lại chờ mong, hồn nhiên động lòng người.

Tất cả mọi người sợ tới mức một trận kêu gào khóc thét.

Những người trẻ tuổi kia rốt cuộc cũng phản ứng lại, mỹ nam thiếu niên điên cuồng lại quỷ dị này chỉ sợ không phải con người giống như bọn họ.

Tần Phi Thường cũng cảm thấy khó giải quyết. Ác ý của hắn quá lớn, hắn chắc chắn phải chết.

"Sao cô không nói lời nào, không tán đồng ta sao?" Ecgberht truy hỏi.

Tần Phi Thường không nói gì, cô chỉ trầm ngâm, hơn nữa đánh giá thần sắc hắn.

Ecgberht vì thế lại hỏi những người khác, hỏi những người tránh ở nơi xa, không thể chạy trốn, "Ta vẽ khó coi sao?"

Vẻ mặt hắn còn có chút ủy khuất, phảng phất rất cần người khác khen ngợi.

Có người ở dưới ánh mắt hắn run rẩy trả lời: "Đẹp, rất đẹp."

Cô gái nói chuyện ước chừng là muốn lấy lòng hắn, để hắn buông tha mình. Nhưng tươi cười lấy lòng đó cực kỳ cứng đờ. Ecgberht vui sướng mà cười một tiếng, lại hỏi những người khác: "Các ngươi cảm thấy thế nào, ta vẽ đẹp sao?"

"Đẹp...... Đẹp!"

Lục đục chốc lát có người trả lời, không ai dám chọc giận hắn nữa.

Chỉ là nhiều người khen hắn như vậy, Ecgberht vẫn có vẻ không quá vừa lòng, không biết muốn một câu trả lời như thế nào.

Hắn ủy khuất mà nhìn tranh của mình, lại một lần nữa hỏi Tần Phi Thường, "Đẹp sao?"

Tần Phi Thường trả lời: "Đã khuya, nên đi nghỉ ngơi, tôi mệt mỏi, có gì ngày mai lại nói."

Trong đại sảnh người còn lại đều sửng sốt, Ecgberht cũng vậy. Quan sát biểu tình của hắn, không có dấu hiệu tức giận, Tần Phi Thường yên lặng đi trở về góc sofa, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Tuy rằng không biết làm cái gì, nói cái gì sẽ dẫn phát Ecgberht điên cuồng, nhưng cô biết, tốt nhất không nên dựa theo ý nghĩ và hành vi của hắn mà tiếp tục, nếu không đại khái chỉ có đi tới kết cục chết chóc.

Trong một mảnh yên tĩnh, Tần Phi Thường nghe thấy Ecgberht đi tới, ngồi ở bên cạnh cô, hắn nói: "Vậy ngày mai cô phải nói cho ta đáp án đấy."

Cô đoán đúng rồi.

Với hành vi không thể khống chế của hắn, bất kì cái gì cũng có thể làm, nhưng với một lý do có thể được hắn tán thành, thì có khả năng lớn nhất tránh cho hắn điên cuồng.

Đã qua nửa đêm nhưng mọi thứ vẫn an tĩnh, tuy rằng vẫn có rất nhiều người định chạy ra khỏi nơi này, làm ra một ít tiếng động, nhưng sau khi phát hiện trốn không thoát, bọn họ chỉ có thể bắt buộc ngoan ngoãn trở lại, cuối cùng ở nơi cách hai người xa nhất mà ngồi xuống nghỉ ngơi.

Tần Phi Thường vẫn luôn nhắm mắt, trước sau không ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, cho nên cô phát giác đêm này so sánh với đêm bình thường quá mức ngắn ngủi, đây cũng không phải là ảo giác của cô, bởi vậy cũng biết nơi này chỉ sợ không phải chỗ nào đó tồn tại chân thật.

Tốc độ thời gian trôi có vấn đề, làm cô có một suy đoán.

Đây là ảo cảnh? Cũng hoặc là cảnh trong mơ?

Sáng sớm, khoảnh khắc luồng ánh sáng đầu tiên chiếu vào, nơi xa lại truyền đến tiếng chuông hồn hậu.

Kiến trúc hoa lệ lại lần nữa phát sinh biến hóa, nó nhanh chóng rút đi toàn bộ màu sắc tươi đẹp, một lần nữa biến thành phế tích. So với sảnh yến hội cũ nát ngày hôm qua khi bọn họ nhìn thấy, duy nhất khác nhau chính là thêm mấy xác chết.

Tối hôm qua xác chết đi ở ven tường bốc mùi tanh, người khảm trên tường cũng vẫn còn.

Tần Phi Thường mở to mắt, ánh mắt đầu tiên liền nhìn thấy gương mặt tươi cười của Ecgberht. Hắn nói: "Cô còn chưa đánh giá tranh của ta."

Tần Phi Thường nhìn về phía vách tường biến hóa rất lớn, bối cảnh người tươi đẹp sinh động cùng vách tường loang lổ u ám phảng phất như hai thế giới thu nhỏ, lại quỷ dị dung hợp bên nhau. Những đường vẽ hoa máu đỏ tươi còn là nét bút vẽ rồng điểm mắt, như là một con mắt thật lớn mang theo tràn đầy ác ý đang nhìn hình ảnh người giãy giụa chạy trốn.

"Hiện giờ tranh so với tối hôm qua càng đẹp." Tần Phi Thường thái độ không có thái độ gì khác đối mặt với một bức họa bình thường, bình tĩnh mà bình luận, mang theo vẻ hờ hững của người ngoài cuộc.

Ecgberht nở nụ cười càng lúc càng lớn, cuối cùng hắn cười ra tiếng, dựa vào trên sô pha cười ngửa tới ngửa lui, không ngừng vỗ tay, "Đúng vậy, đúng vậy! Không sai, tranh đêm qua chỉ là bán thành phẩm, căn bản là khó coi, bọn họ đều nói dối, như bây giờ mới là tuyệt tác chân chính!"

Một góc đại sảnh bỗng nhiên vang lên tiếng nói nhỏ khe khẽ.

"Áaa"

"Làm sao vậy?"

"Trời ạ, bụng cô ấy!"

Trong góc tường phát ra xôn xao, có rất nhiều người mới vừa tỉnh lại, ôm bụng, biểu tình thống khổ mà lăn lộn.

Có người không ngừng ho ra máu, hộc ra mảnh pha lê, có người ôm bụng đã biến hóa hình dạng, làm bụng nứt vỡ, lộ ra một cây lan can gỗ, có người bụng phồng to lên, như là trong bụng bị nhét cái bình hoa.

Tần Phi Thường đã đoán được, đây là kết quả bọn họ đêm qua ăn bữa tối kia. Bọn họ ăn vào không biết là thứ gì, hiện giờ ảo giác biến mất, "đồ ăn" bọn họ ăn xong đi vào cũng thay đổi hình dáng.

Chỉ sợ tối hôm qua ăn càng nhiều, hiện giờ càng đau khổ.

Dụ dỗ bọn họ ăn mấy thứ kia, Ecgberht vẫn mặc miếng vả dài màu đỏ sậm, chậm rãi đi đến bên bọn họ, giống trẻ con quan sát con kiến lăn lộn.

Hắn đi đi dừng dừng, rất có hứng thú.

Tần Phi Thường thừa lúc hắn dời đi sự chú ý, lặng yên không một tiếng động rời khỏi nơi này.

Ecgberht nhận ra, ngẩng đầu nhìn về phía cửa chính đã bị tổn hại, nhìn thấy bóng dáng bên kia chợt lóe rồi biến mất. Khuôn mặt và đôi mắt hắn được phủ bởi ánh mặt trời, nở một nụ cười nhẹ nhàng.

Thật thú vị, thật thú vị.

____

Lời của An Tĩnh:

Cô gái này thật thú zị=)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro