Q1- Chương 31: Xảo quyệt

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Phi Thường lúc làm việc nhận được điện thoại của Meisan, đã lâu không liên lạc, Meisan ở trong điện thoại khóc lớn, Tần Phi Thường nghe cô ấy khóc ít nhất cũng ba phút, mới bắt đầu nức nở biểu đạt sự sợ hãi.

"Cái trò chơi Trang Viên Hoa Hồng đó tôi đã từng chơi, cho nên, cho nên cốt truyện trò chơi đó là thật chăng, tổ tiên chúng ta đã từng lên đảo Sương Mù. Những người đó...., cho nên Ecgberht muốn nguyền rủa chúng ta."

Meisan vừa khóc vừa nói, "Nếu thật như vậy, khẳng định hắn sẽ không buông tha chúng ta, làm sao bây giờ"

Trầm mặc một lát, Tần Phi Thường nhớ tới đêm qua, Ecgberht ôm eo cô, hôn cô, đúng là từng nói bên tai cô "Ta sẽ không buông tha em" như vậy.

Cái không buông tha này, hình như không quá giống ý tứ của Meisan.

Cô đẩy mắt kính của mình, "Chờ lát nữa tôi có thời gian, cô tới công ty tôi bên này, chúng ta tán gẫu một chút."

Cô thật không nghĩ tới, đã lâu Ecgberht cũng không đi chọc ghẹo Meisan nữa mà cô ấy còn có thể sợ hãi thành như vậy. Cô cũng xem thường bóng ma Ecgberht để lại cho bọn họ quá.

Meisan rất nhanh đã tới, lúc ngồi xuống phảng phất như đang làm điều mờ ám, sợ bị người ta phát hiện ra, đứng ngồi không yên mà quan sát bốn phía.

Tần Phi Thường liếc mắt một cái liền nhìn ra cô ấy đang lo cái gì, "Ecgberht không ở nơi này."

Nhưng hắn có thể đột nhiên xuất hiện hay không, cô cũng không biết.

Meisan không rõ lắm, nghe thế thì thả lỏng rất nhiều, túm lấy túi của mình, nói một lần những việc phát sinh gần đây.

"Tôi vốn chuẩn bị cùng Lyon tìm kiếm vu sư đáng tin cậy tới đối phó Ecgberht, nhưng mà tôi bên này không có cách nào tìm được vu sư lợi hại. Còn Lyon, lúc trước cậu ấy thất bại, cũng thật lâu không có tin tức gì, tôi lại nhìn thấy trò chơi kia, quá sợ hãi, cho nên mới nhịn không được tới tìm cậu. Làm sao bây giờ đây Lorraine?!"

Đẩy một chén trà nóng qua, Tần Phi Thường nói: "Meisan, cứ sống giống như từ trước là được, không cần tuyệt vọng như vậy."

Meisan đang lải nhải kể lể liền sửng sốt, "Lorraine, ý của cậu là, Ecgberht sẽ không làm gì chúng ta nữa sao?" Cô ấy không khỏi tràn ngập mong đợi hỏi.

Tần Phi Thường: "Không đi chọc hắn, thì sẽ không có việc gì."

Meisan: "Nhưng mà, tổ tông chúng ta giết hắn, đoạt đi châu báo của hắn, hắn sẽ báo thù, sẽ giết chúng ta!"

Tần Phi Thường cảm thấy bất đắc dĩ, một lòng nhớ ân oán thù hận quá khứ không có bất kì tác dụng gì, cô khác biệt với những người khác chính là trước sau nghĩ làm thế nào đi xử lý việc này ở trước mặt, làm thế nào trấn an Ecgberht. Quan trọng nhất không phải quá khứ mà là hiện tại.

Cô đã thành công hấp dẫn lực chú ý của Ecgberht đến trên người mình, những người còn lại chỉ cần không chủ động chọc hắn, Ecgberht phỏng chừng sẽ không lo lắng đi đối phó bọn họ. Rốt cuộc với hắn mà nói đây là thế giới mới mẻ, có nhiều người và việc thú vị hơn so với bọn họ.

Cô ở đảo Sương Mù thấy rõ tình thế, quyết đoán thay đổi thái độ, lựa chọn cách làm có lợi nhất cho mình, nhưng hiển nhiên những người còn lại còn chưa hiểu rõ.

Meisan còn đang trông mong nhìn cô, muốn từ chỗ cô có được một câu trả lời làm người ta an tâm.

Tần Phi Thường uống một ngụm nước, ngữ khí bình đạm, "Thời gian của con người rất ngắn, Ecgberht đã tồn tại rất lâu. Cô cùng tôi, mọi người còn lại, chúng ta nhiều nhất đều chỉ có thể sống vài chục năm nữa. Vài chục năm này là cả đời chúng ta, nhưng đối với Ecgberht mà nói không tính là cái gì, cô hiểu chưa?"

Thật giống như người có thể sống trăm năm, đối lập với con ve chỉ có thể sống một mùa hè, giống như con ve có thể sống một mùa hè, đối lập phù du chỉ có thế sống một ngày.

"Từ đầu tới cuối, ở trong mắt Ecgberht, chúng ta chỉ là một trò đùa, lúc hắn nhàm chán có thể đem đùa bỡn chúng ta ở trong lòng bàn tay, cùng lý này, lúc không nhàm chán cũng có thể nhẹ nhàng buông tha chúng ta." Tần Phi Thường nói tới đây, buông xuống cái ly trong tay, "Hiện giờ, hắn đã nhẹ nhàng buông tha các người."

Meisan nghe thanh âm cô lãnh đạm, ngây người một chút, lẩm bẩm nói: "Phải không?"

Tần Phi Thường: "Có lẽ ngày nào đó, hắn tâm huyết dâng trào, còn sẽ tiếp tục cái lời nguyền rủa này, nhưng theo cái nhìn của tôi, khả năng đó rất nhỏ, khả năng lớn nhất có thể là chờ sau khi chúng ta chết, hắn sẽ lại chọn ra đời sau của chúng ta tiến hành một trò chơi nguyền rủa này lần nữa, nhưng khi đó đã không còn quan hệ gì với chúng ta."

Meisan rùng mình một cái, "Vậy thật sự không có cách có thể hoàn toàn giải quyết sao?"

Tần Phi Thường: "Tôi kiến nghị là, tiếp tục sống an phận, không nên đi khiêu khích hắn."

Meisan tâm tình phức tạp, cô không biết chính mình hẳn là cảm thấy thả lỏng, hay là cảm thấy áp lực. Ecgberht tồn tại, giống như là thanh kiếm của Damocles(*), treo ở trên đỉnh đầu họ, không biết khi nào sẽ rơi xuống.

(*)Thanh gươm của Damocles là một thuật ngữ thường được người phương Tây sử dụng để chỉ một hiểm nguy hoặc một phán quyết đang cận kề.

Vào lúc tâm tình cô ấy vô cùng áp lực, Tần Phi Thường mở cái túi cô mang đến, rút ra mấy cái hợp đồng, ngữ khí bình đạm như vừa rồi, "Tiền lời công ty không tồi, lúc trước cô đầu tư có kết quả, kế tiếp tôi chuẩn bị tiếp tục mở một công ty, không biết cô còn có hứng thú tiếp tục tham gia cổ phần hay không."

Meisan: "???"

Tần Phi Thường: "Nhà cô cũng có thị trường và quan hệ không nhỏ, về sau khả năng chúng ta còn muốn hợp tác."

Meisan vô cùng mờ mịt, vừa rồi không phải còn đang nói về Ecgberht sao? Vì sao đột nhiên lại bắt đầu nói công việc?

Cho nên ở chỗ Tần Phi Thường một màn này, thật không phải là nói chuyện phiếm, mà xác thật là nói công việc. Tuy rằng cô gái Meisan này rất nhát, nhưng thắng ở tâm tính cũng không tệ lắm, công ty nhà cô ấy cũng phù hợp yêu cầu hợp tác bước tiếp theo của cô, có thể có được quan hệ này đương nhiên tốt nhất.

Cuối cùng Meisan mơ hồ mà cầm hợp đồng và thư kế hoạch của cô đi về, cũng bảo đảm sẽ hỗ trợ thuyết phục cha cô ấy hợp tác.

Tần Phi Thường tiễn Meisan đi, một mình ngồi ở trên ghế uống nước, lại vừa ngước mắt, đối diện đã thấy Ecgberht đang ngồi.

Hắn chống cằm thưởng thức ly sứ màu trắng, cười khanh khách nói: "Ta không quá thích vừa rồi em nói những thứ đó về ta."

"Em nói sai rồi." Hắn đặt ngón tay ở trên mu bàn tay Tần Phi Thường, "Em biết em nói sai chỗ nào không?"

Cô đương nhiên biết.

Tần Phi Thường mặt không đổi sắc, "Anh sẽ nhẹ nhàng buông tha bọn họ, nhưng sẽ không bỏ qua em."

Ecgberht: "Ha ha ha ha "

Hắn cười to, bộ dáng rất là vui vẻ, nắm lấy tay Tần Phi Thường, trong mắt không có ý cười, Tần Phi Thường biết, hắn bất mãn với những lời cô nói vừa rồi đó.

"Những tên ngu xuẩn đó, nếu chết đi thì sẽ thoát khỏi ta, nhưng em không có khả năng đó, dù em chết, chỉ cần ta muốn, em vẫn sẽ biến thành vong linh ở bên ta, đã hiểu chưa? Trêu chọc ta, không có kết cục tốt."

Tần Phi Thường không để kẻ điên này dọa đến, cô bình tĩnh mà trả lời hắn: "Mỗi tháng em đều làm kiểm tra sức khỏe, thân thể khỏe mạnh, nếu không có gì ngoài ý muốn, hẳn là có thể sống đến 80 tuổi, em quen mỗi mười năm làm một kế hoạch, hiện tại còn có chưa kế hoạch đến sau khi chết, chờ tới lúc nên làm, em sẽ suy xét đến."

Một loạt câu nói mang đậm phong cách của cô.

Ecgberht giận quá hóa cười, "Được, em thật là!"

Tiểu công chúa tức giận rồi, quay đầu đã không thấy tăm hơi. Tần Phi Thường nhìn chỗ ngồi trống trơn, bưng nước lên lại uống một ngụm, trong mắt cất giấu ý cười.

Cũng không phải chỉ có một mình hắn đem cô ra chọc làm niềm vui.

Ecgberht không thoải mái, liền muốn tìm người phát tiết, vì thế hắn nhớ tới khoảng thời gian trước Lyon tìm phiền toái cho hắn cùng với ba vị vu sư linh môi không thể khơi mào sóng gió đã bị hắn đuổi đi kia.

Rất nhanh, những người chơi <Trang Viên Hoa Hồng> sau đó nằm mơ đều phát hiện ở cảnh trong mơ vô cùng chân thật có thêm ba vị vu sư, linh môi. Ba vị "npc"* hoàn toàn mới này sẽ xuất hiện ở trên đường đào vong lúc bọn họ bị vong linh đuổi giết, làm đồng bọn của bọn họ cũng thừa nhận đủ loại nguy nan.

(*)Non-player character viết tắt: NPC hay nhân vật không phải người chơi là một nhân vật trong các trò chơi mà những người chơi không thể điều khiển được.Trong những video game thì nhân vật này được điều khiển bằng máy tính thông qua trí thông minh nhân tạo.

Những người chơi trò chơi đó cảm thấy mới mẻ thú vị, bọn họ chỉ chơi trò chơi xong ngẫu nhiên làm một cơn ác mộng, nhưng đối với ba vị vu sư linh môi bị bắt đi vào giấc mộng mà nói, tình huống lại rất không ổn.

Bọn họ không thể không thường xuyên cùng những người khác nhau trải nghiệm "Trò chơi ác mộng thực tế ảo", ở trong trò chơi rèn luyện kỹ năng đối phó vong linh và quái vật, liền trở nên giống như thanh thiếu niên nghiện mạng thức đêm chơi trò chơi, treo hai cái quầng thâm mắt và túi mắt to tướng, mỗi ngày ngáp liên tục.

Còn Lyon, nhóm cứu binh của cậu, ốc còn không mang nổi mình ốc, cậu càng chỉ có thể bị Ecgberht đùa bỡn, cha cậu cho cậu công ty, thiếu chút nữa bị chơi đến phá sản.

Cậu mắc phải chứng sợ hãi tiếng chuông, mỗi một lần nghe thấy chuông điện thoại vang lên, liền không tự giác cảm thấy da đầu tê dại, nhưng lại không dám không nghe.

Đầu kia điện thoại truyền đến thanh âm ma quỷ: "Ta, Ecgberht, thu tiền."

Lyon thật sự hối hận.

Trước khi cậu bị đùa chết, Tần Phi Thường kịp thời tới ứng cứu, cô đón Ecgberht từ trong nhà Lyon về.

Trước khi cô đi đón người, cô cầm hợp đồng cha Lyon gửi đến, trên môi nở nụ cười vừa lòng.

Công việc thuận lợi, nhưng Ecgberht tức giận thì không dễ dỗ như vậy.

Tần Phi Thường trơ mắt nhìn mỹ nam thiếu niên ngồi vào ghế sau trong xe của mình, nháy mắt biến thành một bộ xương khô, cô liền hiểu ra, hắn đây là còn đang tức giận mà.

Cô trực tiếp hủy bỏ bữa tối ánh nến vừa chuẩn bị và lộ trình đã an bài sẵn, nếu không cô sợ mang theo một bộ xương khô đi nhà hàng ăn cơm sẽ dọa đến mọi người, hơn nữa cô cũng không muốn lên tin tức vì sở thích quái gở đó.

Cứ như vậy chở một bộ xương khô về đến nhà, bộ xương khô một câu cũng không nói cùng cô, đẩy cửa xe đi xuống, quang minh chính đại mà đi lên lầu.

Bà lão chủ nhà nghe thấy tiếng động, ra chào hỏi bọn họ, Ecgberht cũng không có ý tứ tránh đi, tuy rằng hắn chỉ còn là bộ xương khô, nhưng Tần Phi Thường khẳng định hiện tại hắn tuyệt đối là một biểu tình xem kịch vui, nhãi ranh này chính là cố ý tìm phiền toái.

Mắt thấy bà lão chủ nhà vừa quay đầu liền nhìn thấy bộ xương Ecgberht, Tần Phi Thường nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy bà lão, cứng rắn đỡ bà đến phòng khách ngồi xuống sofa.

Bà lão chủ nhà: "?"

Tần Phi Thường nghiêm trang hỏi: "Ngài không có việc gì, vừa rồi thấy ngài lung lay một chút giống như muốn té xỉu, là tuột huyết áp sao?"

Cô nói thành khẩn lại đứng đắn, bà lão chủ nhà cũng bắt đầu hoài nghi chính mình, "Sao? Tôi vừa rồi? Hình như không có gì không thoải mái?"

Ứng phó xong bà lão, Tần Phi Thường thấy bộ xương khô Ecgberht đang dựa vào cầu thang cười đến run rẩy.

Một người và một bộ xương khô một trước một sau vào cửa, bộ xương khô nhốt mình vào trong phòng tắm.

Bồn tắm có một tầng bọt che khuất mặt nước, bộ xương khô tròng lên phao bơi em bé, chỉ lộ ra cái đầu ở trên mặt nước, hai tay đáp ở bên cạnh bồn tắm.

Tần Phi Thường mở cửa phòng tắm ra liền cảm giác bên trong tràn ngập hương hoa hồng nồng đậm đến từ sữa tắm, dầu gội, các đồ dùng và sản phẩm tắm rửa.

Vị điện hạ này không biết có cái tật xấu gì, tắm một lần là muốn bỏ nhiều thứ hoa hòe lòe loẹt như vậy, như bóng tắm rửa này sẽ liên tục không ngừng ở trong nước phun ra bọt cầu vồng.

Bọc khăn tắm tiến vào, Tần Phi Thường khả nghi mà chần chờ một chút, không biết muốn bước vào cái bồn tắm cầu vồng này hay không.

Cuối cùng cô vẫn mặt không đổi sắc mà chen vào. Dùng chân đạp bộ xương khô trong bồn tắm sang bên kia, chính mình chiếm cứ một bên.

"Làm gì?" Bộ xương khô Ecgbert ở trong bồn tắm bày tư thế ôm ngực. hắn biết rõ hồ ly xảo quyệt này khẳng định là muốn tới xin lỗi.

Kết quả hắn nghe thấy Tần Phi Thường mở miệng nói, "Anh thật phiền, chậm trễ rất nhiều công việc của em."

Cái gì? Ecgberht phát hiện mình không nghe lầm, bộ xương cào bồn tắm một chút, phát ra một tiếng kẽo kẹt chói tai.

Tần Phi Thường không để ý tới uy hiếp hung tàn này, tiếp tục nói: "Em chưa từng tốn quá nhiều thời gian và tâm tư như vậy ở trên bất kì một người nào, anh là người đầu tiên, cũng là phiền toái lớn nhất trong cuộc đời của em."

Thanh âm xương cốt bén nhọn cào bồn tắm đột nhiên im bặt.

Tuy rằng đây không phải lời hay gì, nhưng......

Ecgberht quỷ dị mà cảm thấy sung sướng.

Tần Phi Thường cuối cùng nói: "Về sau trong cuộc đời của em sẽ không xuất hiện một người khác có thể làm em lãng phí nhiều tâm tư và thời gian như vậy nữa."

Đây đại khái là lời tỏ tình rõ ràng nhất mà cô có khả năng nói ra.

Bộ xương khô trầm mặc một lát, ở trong bồn tắm biến thành bộ dáng mỹ nam thiếu niên, oán hận mà búng bọt trên tay lên trên đầu cô, "Cô gái xảo quyệt!"

Lời của An Tĩnh:

Cảnh trong bồn tắm của hai anh chị.




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro