Q1- Chương 32: Một ngày nào đó

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một ngày nào đó trò chơi <Trang Viên Hoa Hồng> còn chưa chế tác tốt.

Tần Phi Thường một mình đi đến đại học Thanh Sam học tập.

Bởi vì tình huống đặc biệt, cũng bởi vì hoàn cảnh đại học, Tần Phi Thường không tính là quen thuộc bất kì bạn học nào. Cô duy trì chế độ một mình một người, đối với mọi người có thái độ lễ phép, cũng tuyệt đối không thể xưng là nhiệt tình.

Thời gian lâu dần, cô đúng như ý nguyện ở chỗ này tìm được một nơi thanh tịnh có thể nghỉ ngơi.

Cô nhớ tới mấy năm trước một chị dâu khóc lóc tới tìm cô, nói anh họ nào đó của cô hình như có tiểu tam, thường xuyên lấy lý do tăng ca thuê phòng ở bên ngoài một thời gian. Chị dâu muốn cô cùng đi bắt gian, kết quả hai người thực sự tìm được một khách sạn nào đó, thấy anh họ một mình thả lỏng nằm ở trên giường, cái gọi là tiểu tam căn bản không có bóng dáng.

Sau đó anh họ nói với cô, kết hôn xong đối với tính tình của vợ mình có áp lực quá lớn, đôi khi muốn một mình lặng lẽ, cho nên mới một mình đi thuê phòng.

Lúc ấy Tần Phi Thường cảm thấy đầu óc người anh họ này có vấn đề, hiện giờ cô mới ngộ ra.

Nếu kết hôn xong, một nửa kia tính tình rất không tốt, xác thật cần một không gian thanh tĩnh chỉ thuộc về chính mình. Đây là nguyên nhân đầu tiên mà mỗi tuần cô đúng hạn tới đây đi học.

Thứ nhất cảm xúc của Ecgberht không quá ổn định, không biết là vấn đề sinh lý hay là tâm lý, dù sao cũng là vong linh bóng đè, cô lại không thể đưa hắn đi bệnh viện kiểm tra tâm lý.

"Thật sự quá phiền mà, hắn đặc biệt thích quấy rối, thường xuyên ở nhà phá hư nhà cửa, để hấp dẫn sự chú ý của tôi."

Đang ngồi ở trên vị trí trống nghỉ ngơi Tần Phi Thường bỗng nhiên nghe thấy một nữ sinh phía trước nói như vậy.

Theo bản năng cô nhớ tới thường xuyên bị Ecgberht làm cho nhà ở thành một mảng hỗn độn, nhịn không được liền cẩn thận nghe xem lời họ nói.

"Hắn còn ăn vụng đồ ăn vặt của tôi, tôi ăn cái gì hắn đều phải thò qua xem, không đói bụng cũng muốn cướp để nếm thử."

Tần Phi Thường: "..."

Cô nhớ tới mỗi lần ở nhà mình ăn cái gì, đều sẽ bị Ecgberht cướp đi, không khỏi gật gật đầu đồng cảm.

Nữ sinh lại nói: "Có đôi khi tôi đang vội vàng làm việc, không có thời gian để ý đến hắn, hắn sẽ đột nhiên nổi điên, không phải tới quấy rối làm rớt bút chính là đập máy tính của tôi, còn sẽ từ sau lưng chọc tôi một chút! Thật quá đáng!"

Tần Phi Thường: "....."

Cô nhớ tới lúc mình ở nhà làm việc, Ecgberht nhàn rỗi nhàm chán thiếu chút nữa phá banh bàn làm việc của cô, rất nhiều lần nếu không phải cô trực tiếp dùng phương pháp nào đó dời đi lực chú ý của hắn thì cũng không có cách nào làm xong công việc. Gần đây hắn cũng sẽ đột nhiên từ sau lưng xông ra dọa cô một chút.

Nữ sinh còn đang oán giận, "Quá dính người, luôn luôn nhìn chằm chằm tôi, tôi ra cửa hắn cũng muốn đi theo."

Tần Phi Thường: "..."

Cô nhớ tới lúc cùng đồng nghiệp ăn cơm, Ecgberht xuất quỷ nhập thần hiện ra.

Hóa ra con người đều có phiền não giống nhau.

Một nữ sinh khác nói: "Đang ở trong phúc mà không biết hưởng, tôi cũng muốn một con mèo con dính người làm bạn! Chờ lát nữa tan học tôi muốn đi nhà cậu nựng mèo!"

Tần Phi Thường sửng sốt, lúc này mới phản ứng lại nữ sinh kia đang oán giận mèo trong nhà mình, mà không phải bạn trai.

Sắc mặt cô có chút vi diệu mà trầm tư trong chốc lát, vỗ vỗ vai nữ sinh phía trước, "Chào các cô, quấy rầy rồi, vừa rồi nghe các cô nói đến mèo, có chút việc muốn thỉnh giáo các cô một chút, nhà tôi cũng có một con mèo."

Hai nữ sinh vốn tương đối xa lạ với cô, nghe cô nói đến mèo, lập tức nhiệt tình hơn, "Cô cũng nuôi mèo, là mèo gì?"

Tần Phi Thường: "Nhặt được, màu đen, lông quăn, huyết thống tương đối cao quý, tính tình có chút điên. Gần đây hắn thường xuyên cắn vai và tay tôi, các cô có biết vì sao không?"

Hai nữ sinh người tới ta đi mà thảo luận một chút, loại trừ khả năng ngứa răng linh tinh, cuối cùng nói: "Rất nhiều con mèo đều rất kiêu ngạo, với chúng nó xem ra, chúng ta không phải người hầu dưỡng nó mà là thứ hai chân được nó che chở. Có một thời gian tôi đi nhà bạn chơi, đem mèo trong nhà cho những người khác nuôi, sau khi trở về nó liền ôm tay tôi cắn, đây là bất mãn tôi đã bỏ rơi nó, đang tuyến cáo địa vị của nó ở trong nhà, nó hy vọng tôi vẫn luôn ở cùng nó, nhắc nhở tôi về tầm quan trọng của nó."

Tần Phi Thường được mở mang tầm mắt. Cô chỉ bởi vì nghe rồi cảm thấy tương đối giống, đột nhiên ma xui quỷ khiến hỏi vấn đề này, không nghĩ tới còn có thể từ phương diện này để giải thích. Xấu hổ nhất chính là, đại nhập suy nghĩ một chút thể nhưng thật sự có đạo lý.

Nữ sinh khẳng định mà nói: "Mèo cắn cô xong hẳn là lại liếm cô?"

Tần Phi Thường: "Đúng vậy."

Chẳng qua liếm này không phải là liếm kia.

Nữ sinh cười rộ lên: "Vậy không sai, nếu mèo vẫn luôn dùng miệng cọ cô, chính là đang đem một loại hương vị trên người nó cọ đến trên người cô, đây là một loại dục vọng độc chiếm, tuyên bố chủ quyền, nó coi cô là vật sở hữu của nó."

Tần Phi Thường: "..."

Mùi hương hoa hồng trên người Ecgberht quá nồng, làm cho cô mỗi ngày không cần xài nước hoa, những người khác đều cho rằng cô dùng nước hoa mùi hoa hồng.

"Thì ra là thế, cám ơn đã chiếu cố." Tần Phi Thường nghe nữ sinh nhiệt tình đó nói về việc nuôi mèo cả một buổi học, tan học rồi còn lưu thêm số liên lạc của nữ sinh đó.

Chờ cô đi rồi, hai nữ sinh bắt đầu đàm luận về bạn học Lorraine thần bí này, "Lúc trước còn tưởng rằng cô ấy khinh thường không để ý người ta, hiện giờ xem ra đồn đãi sai, cô ấy khá dễ nói chuyện."

Ting ting một tiếng chuông điện thoại, nữ sinh cầm lấy di động nhìn, sửng sốt.

Bạn cô ấy hỏi: "Làm sao vậy?"

Nữ sinh mê mang giơ di động lên, "Lorraine gửi cho tôi một bao lì xì lớn."

Bên này Tần Phi Thường trải qua ý kiến tham khảo liền có ý nghĩ mới, nghiên cứu tỉ mỉ kỹ xảo nuôi mèo, đẳng cấp cao hơn một tầng.

Lão tổ tông nói, vạn sự vạn vật kỳ thật đều tương thông, lời này quả thực không sai.

___

Một ngày nào đó sau khi trò chơi <Trang Viên Hoa Hồng> bán ra mười năm.

Tần thị này từ một tay Tần Phi Thường sáng tạo nhãn hiệu, dưới trướng đã có mười mấy công ty chi nhánh, trò chơi, điện ảnh, mua sắm, internet thậm chí nông sản và khoa học kỹ thuật, chế tạo vân vân các phương diện.

Lúc mới sơ sơ bộc lộ tài năng, rất nhiều truyền thông đã rất tò mò, vì sao cô phải đặt cho nhãn hiệu cái tên "Tần thị" kỳ quái như vậy, tiếp theo liền nghe nói cô sửa lại tên cho mình, gọi là "Tần Phi Thường."

Đối với ý nghĩa và ngọn nguồn về tên và nhãn hiệu của cô, truyền thông suy đoán rất nhiều năm, Tần Phi Thường trước sau không có bất kì câu trả lời lại nào.

Cô rời xa gia tộc, lẻ loi một mình ở nơi đây, luôn muốn ghi khắc chút gì đó, như vậy mới sẽ không quên mình là ai, từ đâu ra, muốn đi đâu.

Lúc cô thay đổi tên, Ecgberht hỏi cô: "Tên của em và bí mật của em có quan hệ nhỉ, chừng nào thì em sẽ nói cho ta bí mật của em?"

Tần Phi Thường đối diện hắn nói: "Anh có thể tự tìm kiếm đáp án."

Tốt nhất hắn vĩnh viễn giữ lại lòng hiếu kỳ này.

Tòa nhà Tần thị hiện giờ là mấy năm trước mới dọn đến, cao hơn một trăm tầng, do Tần Phi Thường tự mình tuyển chọn xây dựng, dưới lầu đào một cái hồ nhân tạo rất lớn, hình dạng đều giống như đúc cái hồ trong trí nhớ của cô, chỗ giống nhau là ở bên hồ cô cho người trồng rất nhiều cây cối, tạo rừng cây có diện tích lớn.

Đó vốn đã là nơi tuyệt hảo để giải sầu thưởng cảnh, nhưng bởi vì bên hồ trồng hoa hồng đỏ, đại bộ phận nhân viên công ty Tần thị cũng không dám đi qua, đặc biệt là buổi tối.

Nguyên nhân trong đó còn phải nói từ thời Tần thị chế tác trò chơi <Trang Viên Hoa Hồng> rất phổ biến kia, trong trò chơi hoa hồng đỏ mọc ra đôi mắt, là bóng ma tâm lý của một thế hệ, sau đó công ty game Tần thị lại ra một loạt game kinh dị, đều có nguyên tố mặt hoa hồng.

Công ty game đó biểu tượng chính là một đóa hoa hồng ở giữa có một con mắt. Mọi người từ đây nhìn đến biểu tượng hoa hồng sẽ bởi vậy mà nghĩ đến game kinh dị, nghĩ đến một loạt cảnh tượng bóng ma, khiến cho không phải một hai người gặp phải chứng sợ hãi hoa hồng.

Theo thống kê, trò chơi này ngang trời xuất thế, doanh số bán hoa hồng đã giảm xuống rất nhiều.

Đến Tần Phi Thường là sếp lão đại cũng nghe nói đến, nhân viên nào đó trong công ty game của cô tặng hoa hồng cho bạn gái, ở trong hoa ẩn giấu mặt giả, muốn cho bạn gái một kinh hỉ, kết quả dọa khóc bạn gái, mất luôn người yêu.

Loại hoa hồng này tuy rằng biến thành bóng ma của rất nhiều người, nhưng toàn bộ nhân viên công ty Tần thị đều biết, Tần tổng bọn họ thích nhất chính là hoa hồng. Nếu không thích, không có khả năng dùng hoa hồng làm nhãn hiệu, mười năm như một ngày chỉ dùng nước hoa mùi hoa hồng, còn ở bên hồ trồng nhiều hoa hồng như vậy.

Đối với việc này Tần Phi Thường tỏ vẻ: "Ha ha."

Nói ngắn ngọn, hồ nhân tạo và rừng cây bên cạnh tòa nhà Tần thị ban đêm sẽ không có người khác. Chỉ có Tần tổng ngẫu nhiên sẽ cùng tình nhân của cô xuất hiện ở bên hồ.

Ở Tần thị, Ecgberht là một cái đề tài vi diệu.

Bề ngoài hắn là Boss trong trò chơi <Trang Viên Hoa Hồng>, bóng ma tâm lý của một bộ phận người chơi, cũng là bạch nguyệt quang trong cảm nhận của một đám người chơi liếm nhan khác.

Bởi vì thật sự quá đẹp trai, trong trò chơi bị hắn giết cũng rất khó chán ghét hắn, không ít người chơi trò chơi chính là vì ngắm Boss đẹp trai trong truyền thuyết này.

Người không quen biết hắn thì không rõ ràng lắm, người biết đều phát hiện nhiều năm như vậy qua đi, hắn vẫn là bộ dáng trong trò chơi kia, dường như vĩnh viễn sẽ không già đi. Đối với dị thường của hắn, không ai dám nhắc tới, cũng không ai có thể nhắc tới. Trừ liên quan đến trò chơi, hắn cũng không xuất hiện trong tầm mắt công chúng, biết hắn tồn tại cũng chỉ có rất ít người, phần lớn đều là nhân viên Tần thị.

"Mấy ngày nay sao không nhìn thấy điện hạ?" Tòa nhà Tần thị, một nhân viên lễ tân thấp giọng nói chuyện phiếm với đồng nghiệp.

Đồng nghiệp cô ấy sắc mặt tái nhợt, không có tinh thần mà trả lời, "Ừ."

"Cô làm sao vậy, sao không có tinh thần, ngày thường không phải cô nghe thấy đề tài về điện hạ liền kích động sao?"

"Tôi cũng không biết, hai ngày này cả người rét run, có thể là hai ngày nghỉ trước cùng bạn trai đi ra ngoài chơi, không nghỉ ngơi tốt mới sinh bệnh."

Hai người đang nói, thấy từ cửa có một người đi vào.

A, là điện hạ! Hai người đều ánh mắt sáng lên, nhân viên lễ tân thân thể không thoải mái cũng lên tinh thần bày ra một gương mặt tươi cười.

Mỹ nam thiếu niên trước nay không nhìn các cô bỗng nhiên đi tới, tùy tay bắt một cái, sau đó thật giống như kéo thứ gì đi vào thang máy.

"Điện hạ vừa rồi đang làm gì?"

Cô gái lễ tân có cảm giác không thoải mái kia ngạc nhiên, vuốt cánh tay và trán mình, "Hai ngày này tôi vẫn luôn cảm thấy thân thể rất lạnh, hiện giờ đột nhiên hết lạnh?"

Cô hồi ức lại động tác vừa rồi của điện hạ, tay nhẫn mang đá quý thoảng qua ở trước mắt mình, "Tôi, tôi hình như hoa mắt? Vừa rồi, tôi nhìn thấy điện hạ bắt đi thứ gì từ trên người tôi?"

Cô ấy nói xong, hai cô gái nhìn nhau.

Ecgberht kéo một con vong linh đi vào văn phòng Tần Phi Thường, ngoài văn phòng những thư ký nhìn thấy hắn đều là vẻ mặt bình thường, sôi nổi cùng hắn chào hỏi.

Tần Phi Thường chỉ nhìn hắn một cái liền chú ý tới tư thế trên tay hắn.

"Anh bắt thứ gì?"

Ecgberht ngồi vào vị trí của hắn, niết đi niết lại cục vong linh trên tay kia, tạo thành một quả cầu, "Ở trong công ty phát hiện một con vong linh."

Hắn đặt quả cầu ở trước mắt mình, ngón tay chọc vào sọ não vong linh, cười nói: "Nơi này là địa bàn của ta, đã lâu không có vong linh khác dám đến gần rồi."

Tần Phi Thường coi như không nghe thấy, chờ hắn chơi xong thứ kia, cô mới ngẩng đầu hoạt động cổ tay một chút, thuận tiện từ trong ngăn kéo lấy ra một phần văn kiện.

"Xem gần đây anh nhàm chán, mua thứ này cho anh."

Ecgberht cong chân đứng dậy đi qua, tùy ý cầm lấy văn kiện, "Thứ gì?"

"Một hòn đảo." Tần Phi Thường bình đạm nói.

Ecgberht: "......"

Tần Phi Thường nhìn máy tính, nói: "Đảo Tomani, em đã mua. Em sẽ sắp xếp xây lại, chính anh sẽ quyết định xây thành cái gì."

Nói còn chưa dứt lời, cô bị người từ phía sau ôm lấy, bên cổ đau xót. Ecgberht không biết vì sao đột nhiên thực hung ác cắn cổ cô.

Trợ lý gõ cửa vào nhìn một tư thế của bọn họ, bình tĩnh mà nói câu xin lỗi rồi lui ra ngoài đóng cửa lại.

Tần Phi Thường: "Nhả ra"

Cô phát hiện Ecgberht rất cảm động.

Nhưng mà.....

Nói thật, cô mua đảo này, chủ yếu là hy vọng hắn có thể nuôi một đám vong linh nhặt ven đường ở trên đảo, không nuôi dưỡng ở nhà, mỗi ngày cô trở về nhìn thấy trong nhà tán loạn vong linh, thật giống như nhìn thấy thú cưng quấy rối.

Hôm nay buổi tối, Tần Phi Thường chìm vào giấc ngủ, phát hiện mình xuất hiện ở trong một đại sảnh. Đúng, chính là cái đại sảnh quen thuộc ở phế tích lâu đài cổ.

Bên cạnh còn có hơn bốn mươi người, bao gồm Lyon và Meisan, Tần Phi Thường nhìn một vòng liền phát hiện đây là những người năm đó bị nguyền rủa. Có thanh niên đã trọc đầu, có thanh niên béo phì, chỉ mơ hồ còn có bộ dáng năm đó.

Qua mười năm yên bình, mọi người đột nhiên xuất hiện ở cái đại sảnh quen mắt này, sau khi lấy lại tinh thần đều sợ hãi.

Trước lúc bọn họ bắt đầu khóc thành tiếng, phế tích lâu đài cổ đột nhiên rực rỡ hẳn lên, trở nên như là một đại sảnh hoa lệ long trọng của hôn lễ.

Cánh hoa hồng màu trắng và màu đỏ từ trên đỉnh rót xuống, hai bên trên bàn bày đầy đồ ăn cùng rượu ngon. Gác chuông bên ngoài đang vang lên từng hồi, dương cầm đặt ở lầu hai cũng tự động tấu vang âm nhạc.

Tần Phi Thường nhìn trên người mình, không phải cô mặc áo ngủ trước lúc đi vào giấc ngủ, là một cái váy màu trắng, nếu không lầm, là bộ mấy ngày trước Ecgberht xem trong quyển sách mẫu sản phẩm mới nhất mùa này.

Cầm gậy chống màu bạc, mặc tây trang màu trắng, Ecgberht từ lầu hai đi xuống, hắn nói với mọi người đang run bần bật: "Hoan nghênh tới tham gia hôn lễ của ta."

Mọi người: "???"

Ecgberht: "Ta không có thời gian chiêu đãi các ngươi, các ngươi tự chơi đi, chơi vui nhé."

Hắn giống như năm đó lướt qua mọi người, đi thẳng đến trước mặt Tần Phi Thường, dưới cái nhìn chăm chú khiếp sợ của những người khác, dắt cô từ trong đám người ra tới cửa, nơi đó có một con hắc mã dịu ngoan.

Ecgberht đỡ cô lên lưng ngựa, "Ta mang em đi ngắm hòn đảo này."

Tần Phi Thường thấy "Các khách mời" trợn mắt há hốc mồm, tựa như mộng du, nhớ tới tình cảnh lần đầu tiên đi vào tòa phế tích lâu đài cổ này, cô cảm thấy một trận buồn cười, thiếu chút nữa nhịn không được cười ra tiếng.

"Được rồi" Cô đưa tay cho Ecgberht.

Đây là hòn đảo của hắn.

Đây là nơi ác mộng bắt đầu, cũng là nơi ác mộng kết thúc.

HOÀN CHÍNH VĂN.
___

Hình ảnh khi Ecgberht còn là tiểu vương tử được chăm sóc trong lâu đài, cô người hầu đeo mắt kính khí chất này có lẽ chính là Tần Phi Thường.

Một số hình ảnh về Ecgberht:





*Nguồn ảnh từ Weibo tác giả Phù Hoa và các trang Fan của truyện.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro