Q2- Biển sâu sụt lún - Chương 1: Không Hải

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần truyện thứ hai: Biển sâu sụt lún.

(*) Không Hải: Biển trôi nổi trên bầu trời.

Barry đóng thật mạnh cửa tủ đông lại, buồn bực mà chửi rủa một câu.

"Khốn kiếp, sao lại thế này, đã qua ba ngày còn chưa đưa đồ ăn mới tới đây, chỉ dư lại một chút đồ ăn như vậy thì làm sao đủ, chẳng lẽ muốn chúng ta đói chết ở chỗ này sao!"

Hẳn mặc một bộ quần áo lao động màu xanh biển, đi đến nhà ăn, thấy một cô gái ngồi ở phía trước TV, đang ngửa đầu nghiêm túc xem các tin tức nhàm chán đang chiếu.

Barry nhận ra, đây là nhân viên mới ba ngày trước vừa tới, là người Châu Á tóc đen mắt đen.

Hiện giờ dân cư hỗn loạn, đa số đều là con lai, từ gương mặt cùng với hình thể mà nói thì đó là con người thuần Châu Á tương đối hiếm thấy, rất có khả năng đến từ khu 6 có nhiều người Châu Á sinh sống nhất.

Hắn nhớ cô ta hình như gọi là...

"Khang Mẫn?" Barry kêu một tiếng, thấy người nọ dừng trong chốc lát mới quay đầu nhìn về phía hắn, hình như chưa kịp phản ứng lại là hắn đang gọi mình.

"Anh gọi tôi?" Tần Minh Hoàng cười nói.

Thân thể này trên thẻ chứng minh viết tên là Khang Mẫn, sao lại bị ca ca này gọi lên giống như là "Thanh minh", nghe vào thật không may mắn.

Barry cảm thấy có chút kỳ quái, người này lúc trước rất nhát gan sợ phiền phức, đi vào nơi này thì giống như con chuột nhỏ luôn muốn ẩn mình đi, người khác nói chuyện cô ta cũng không hé răng.

Thật là.

Nhưng hiện giờ, cô ta thoải mái hào phóng nói chuyện với hắn, thậm chí còn cười với hắn, hắn cảm thấy như vừa gặp quỷ.

Bỏ qua điều quái lạ ở đáy lòng, Barry nhớ tới tình cảnh không ổn hiện giờ, cũng không có tâm tư tìm tòi nghiên cứu sự lạ lùng của cô ta, biểu cảm trở nên bực bội.

Hắn ngồi xuống vị trí bên cạnh, gác chân lên bàn ra lệnh, "Cô, đi làm đồ ăn cho tôi."

Dựa theo tính cách và thói quen của người này, ngày thường sẽ chỉ yên lặng cúi đầu đi vào phòng bếp nấu cơm cho hắn. Nhưng hôm nay, cô ta thật sự giống như thay đổi tính cách, ngồi tại chỗ không nhúc nhích, còn lạ lùng hỏi hắn: "Tôi là đầu bếp ở nơi này?"

Cô đương nhiên không phải đầu bếp nơi này, nhưng hắn cũng chỉ có thể sai được cô.

Barry lông mày nháy mắt dựng lên, "Cô đang nói đểu tôi?!"

Tần Minh Hoàng thề, cô thật sự không muốn nói đểu chọc giận hắn, cô chỉ mới vừa tỉnh lại không bao lâu, không có ký ức của thân thể nguyên chủ này, còn chưa rõ ràng hiện tại là tình huống thế nào, đang nỗ lực quan sát hoàn cảnh, vừa rồi câu kia thuần túy chỉ là câu hỏi bình thường.

Nhưng Barry bởi vì thái độ của cô mà mắng, "Con khỉ lùn khốn kiếp từ khu 6 này, đồ con heo lười biếng"

Tần Minh Hoàng: "Hừ, hay thật."

Coi như cứng đầu.

Lúc cô đang suy nghĩ có nên để tên chó má này được lãnh hội một chút công phu của Tần thị hay không. Nhà ăn nhỏ lại tới thêm hai người nữa, một nam một nữ, dính chặt lấy nhau, nhìn như là một đôi tình nhân, trong đó gã đàn ông làn da hơi đen, thân hình cao lớn, so với Barry còn cao hơn một cái đầu.

Nhìn thấy bọn họ, Barry mới trừng mắt nhìn Tần Minh Hoàng, dừng chửi rủa trong miệng.

Người phụ nữ làn da trắng ngần, ngực tấn công mông phong thủ, có vẻ vừa ngủ dậy. ( ngủ động từ ).

"Lehi, cô làm đầu bếp mà thức dậy cũng quá muộn rồi, tôi sắp chết đói đến nơi." Barry oán giận nói, ngữ khí so với vừa rồi nói với Tần Minh Hoàng khá hơn rất nhiều.

"Sắp chết đói anh cũng không biết tự làm sao!" Lehi tức giận nói.

Cô ta ở chỗ này kiêm chức đầu bếp và hậu cần, nhưng gần đây loạn như vậy, cái căn cứ nhỏ này cũng không ai quản, toàn bộ căn cứ đi hết chỉ còn lại có bốn người bọn họ, cô ta đương nhiên là có thể lười biếng thì lười biếng. Chính Barry lúc đi làm đều chỉ biết ngủ, lười dọn dẹp hồ nước, còn không biết xấu hổ nói cô ta.

Barry trong miệng lẩm bẩm một câu chửi, lại không dám nói ra miệng sợ bị Lehi nghe thấy, nếu không, gã đen cao lớn đó khẳng định sẽ đánh một trận với hắn, vì thế lòng hắn tràn đầy lửa giận chỉ có thể phát tiết ở chỗ Tần Minh Hoàng nhỏ yếu nhất, lại lần nữa lấy đôi mắt trừng cô.

Tần Minh Hoàng không lo để ý đến hắn, cô đang vội vàng xem TV.

Trong TV đang phát chính là nghiên cứu mới nhất về "Không Hải", thế giới này khiến cho Tần Minh Hoàng cảm thấy không thể tưởng tượng được là ở chỗ này.

Thế nhưng lại xuất hiện biển trôi nổi ở trên trời!

Không Hải xuất hiện vào ba tháng trước, nó giống như mây đột nhiên xuất hiện trên bầu trời, nước biển màu lam rộng lớn thay thế tầng mây, phủ bóng phía trên mặt đất.

Ban đầu lúc Không Hải xuất hiện, từ mặt đất đã phái máy trinh sát đến điều tra.

Nghe nói mảnh Không Hải này diện tích ước chừng hơn 500 vạn km vuông, bởi vì ở trên bầu trời, nó có rất nhiều chỗ dày mỏng không đồng nhất, chỗ sâu nhất hoặc là nói dày nhất khoảng 5000 m, chỗ mỏng nhất chính là bên rìa, thậm chí chỉ có mấy mét, ánh mặt trời có thể xuyên qua bên rìa chiếu xuống. Từ mặt đất nhìn lên bầu trời, bên rìa Không Hải giống như một vòng quang mang màu lục lam.

Trên mặt đất nơi có người cư trú được phân chia thành 120 khu vực, những nơi còn lại chính là khu không người. Ban đầu lúc Không Hải xuất hiện là ở phía trên khu không người, nhưng nó lại di chuyển, trong ba tháng này vẫn luôn chậm rãi di chuyển, hiện giờ đã sắp tiếp cận gần bên khu 120, 119 và 118.

Tần Minh Hoàng mới vừa tỉnh lại liền xem một ít tin tức và bút ký linh tinh mà thân thể này để lại trong phòng. Rõ ràng hiện giờ cô ở nơi này là "Căn cứ nghiên cứu sinh vật biển xx" ở khu 118.

Cô vừa ra cửa phòng, liếc mắt một cái nhìn thấy nơi xa chân trời là hình dáng Không Hải, cô bị hoảng sợ, liền tìm được nhà ăn nhỏ, mở TV ra nghe một lát xong mới nhận thức rõ ràng tình huống.

Thế giới này cũng quá thần kỳ, Không Hải này là cái gì đột nhiên xuất hiện, quả thực như là đề tài phim tận thế.

Không chỉ cô là "Du khách" từ thế giới ngoại lai nghĩ như vậy, không Hải vừa xuất hiện liền mang đến cho mọi người thế giới này khủng hoảng tột độ, xuất hiện một loạt luận điệu xôn xao về "Ngày tận thế"

Sau đó mọi người khủng hoảng rồi khủng hoảng, ba tháng qua đi, cái gì cũng chưa xảy ra, vì thế nên làm cái gì thì lại làm cái ấy, tận thế trong tưởng tượng vẫn luôn không tới, mọi người cũng vẫn phải làm việc, kiếm tiền, ăn cơm.

Nhưng mà Không Hải này không ngừng di chuyển, từ từ tới gần khu vực con người sinh sống, mang đến sự áp lực cho ba khu.

Ai cũng không biết phải làm thế nào, trên mặt đất sắp phải biến thành đại dương mênh mông.

Dù nó không rơi xuống, vẫn luôn treo trên đỉnh bầu trời không chịu đi, mặt trời không chiếu được xuống dưới, cây cối khu vực bị nó bao phủ đều sắp chết sạch.

Đối với mảnh Không Hải này, hoạt động thăm dò vẫn luôn tiến triển chậm chạp, tất cả mọi người không biết nó sẽ mang đến nguy hiểm nào, mọi người đoán tới đoán đi mới dễ gây ra khủng hoảng nhất.

Đã hiểu biết cơ bản xong giả thiết thế giới cùng với vị trí hoàn cảnh trước mắt, Tần Minh Hoàng cuối cùng hiểu ra lão ca Barry tổ bảo vệ kia vì sao lại bất an như thế.

Bởi vì Không Hải tới gần, trong căn cứ nghiên cứu sinh vật biển không quá chính quy lại quy mô nhỏ này của bọn họ, số lượng nhân viên giảm dần gần hết, cuối cùng chỉ còn lại vài người.

Barry bọn họ đương nhiên cũng muốn chạy, nhưng người phụ trách không muốn, tiến hành nói chuyện cùng bọn họ xong, trả thêm một số tiền lương lớn, lúc này mới giữ được người lại.

Tần Minh Hoàng từ bút ký nguyên thân lưu lại mới biết được, ba ngày trước cô tới đây, người phụ trách căn cứ cho cô tiền lương cao ngất ngưỡng, cho nên cô mới tới. Tần Minh Hoàng lấy giác quan thứ sáu của mình ra thề, nguyên thân tuyệt đối là bị lừa đến.

Cũng bắt đầu từ ba ngày trước khi nguyên thân đến, cái căn cứ nho nhỏ này bị phong tỏa hoàn toàn. Theo người phụ trách nói là vì bảo đảm an toàn cho bọn họ, nhưng Tần Minh Hoàng cảm thấy, có thể là ông ta sợ mấy nhân viên còn lại này chạy trốn.

Hiện giờ bốn người họ bị nhốt ở nơi này, tin tức bên ngoài cái gì cũng không có, người phụ trách không liên hệ được, ba ngày trước đưa đồ ăn hàng ngày cũng không ai đưa. Đối mặt với tình huống như vậy, mấy người đang ngồi tâm tình ai cũng đều không tốt nổi.

Trừ Tần Minh Hoàng, hiện tại cô tràn ngập tò mò với thế giới này và Không Hải.

Cô hiểu rất rõ, mình lấy một thân phận khác tỉnh lại ở một thế giới xa lạ, khẳng định là bởi vì đã chết ở thế giới cũ. Phi cơ rủi ro có thể không chết sao, tự nhiên nhặt được một cái mạng sống thêm một lần, đương nhiên rất đáng giá.

Lúc ấy trên máy bay còn có vài người Tần gia, cô biết trừ Tần Minh Hồi cùng với cô đều là thị nữ, còn có Tần Phi Thường vân vân...... Nói không chừng cô còn có thể ở thế giới này tìm được những người khác.

Tâm tình cô rất tốt ăn xong đồ ăn Lehi làm ra, nghe họ oán giận trong tủ đông, đồ ăn dư lại không nhiều lắm, lại oán giận người phụ trách không liên lạc được, Tần Minh Hoàng lo tự mình thu thập chén ăn của mình, rời nhà ăn nhỏ đi bộ khắp nơi.

Thăm dò thế giới mới, bắt đầu từ xung quanh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro