Q1- Chương 7: Vườn hoa hồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tần Phi Thường nghe thấy chữ "một" đó, nhưng cô đã không còn lo âu như ban đầu.

Cô đoán được ở chỗ này chết một lần chỉ sợ cũng không phải là kết thúc. Cái lời nguyền rủa này chỉ vừa mới bắt đầu. Hiện giờ cô nên làm, chính là thăm dò trước toàn bộ điều quái dị ở nơi này, sau đó tiến hành phân tích, làm chuẩn bị cho những khả năng phát sinh sau này.

Hoa hồng trong vườn mọc lên rất nhiều gai, đụng phải là có thể dễ dàng vẽ ra một vết máu ở trên người. Phát hiện ra chúng nó chậm rãi động đậy, Tần Phi Thường liền biết mình sẽ phải chết ở chỗ này.

Là cách chết không ổn. Nhưng chết hẳn là có giá trị, cô muốn trước khi chết tới được chỗ sâu nhất trong vườn hoa hồng.

Cô chạy như điên, bóng dáng thấp thoáng ở dưới cành hoa hồng, như là một bức tranh trang trí bị đóng khung vào trong khung kính.

Ecgberht cũng đi ở trên đường có bụi gai nở đầy hoa hồng, bất quá khi hắn đi qua, toàn bộ gai đều sẽ tránh hắn, tất cả hoa đều ôn thuần rũ ở bên người hắn. Nếu bỏ qua những con mắt chuyển động ục ục trong nhụy hoa, đây chắc chắn chính là hình ảnh diễm lệ.

Xuyên qua con mắt không chỗ nào không có, Ecgberht có thể thấy nhất cử nhất động của Tần Phi Thường, nếu hắn muốn, hắn có thể lập tức làm bụi gai chung quanh xuyên qua thân thể cô gái này, giết chết cô ở chỗ này.

Chỉ là, hắn có chút do dự, lúc này đây những người này chết quá nhanh, có lẽ hắn nên cho người sống sót cuối cùng này một chút thời gian, để cô lại chơi cùng hắn trong chốc lát.

Được rồi, vậy cho cô ở chơi trong chốc lát để hắn nhìn xem trên mặt người cuối cùng này lộ ra biểu tình thất vọng không cam lòng.

Tần Phi Thường mặc sơ mi trắng, trên đó lộ ra từng vệt máu đỏ thẫm, trên mặt cũng có vết xước đang tràn ra từng giọt máu tươi.

Vườn hoa hồng này diện tích rất lớn, con đường hỗn độn, dễ bị lạc đường. Bất quá Tần Phi Thường lại vô cùng am hiểu ghi nhớ và phân tích, cảm giác phương hướng cũng tuyệt hảo, bởi vậy trước khi cạn kiệt sức lực, cô thành công xông qua những bụi gai dày, đi tới chỗ sâu trong vườn hoa hồng.

Cô cho rằng mình sẽ chết ở trên đường, nhưng những bụi gai đó cũng không quá nghiêm túc công kích cô, chúng nó chỉ giống như trêu đùa, ở trên người cô làm ra một ít vết thương, lại dường như cũng không để cô vào mắt, vui đùa cô, xua đuổi cô, cho cô đi qua.

Như vậy so với ngăn trở cô, giết chết cô ở giữa đường còn làm cô cảm thấy tức giận hơn.

Làm người trẻ tuổi xuất chúng trong một thế hệ gia tộc Tần thị ngàn năm, làm người lãnh đạo đại biểu cho Tần thị Du Châu giao lưu cùng các châu khác, đã thật lâu cô không bị ai trêu chọc như vậy. Tuy rằng trên mặt không biểu lộ ra phẫn nộ, nhưng dưới mắt kính, trong ánh mắt Tần Phi Thường đã tràn đầy lạnh lẽo.

Ở trung tâm chỗ sâu trong vườn hoa hồng, cô gặp được một bức tượng điêu khắc thánh mẫu quái dị sinh động, bức tượng thánh mẫu này chính là đồ vật đặc biệt duy nhất ở nơi này.

Mà Ecgberht đang ngồi ở trên cánh tay nâng lên của bức tượng thánh mẫu, trên người khoác vải dài đỏ sậm quanh co khúc khuỷu rũ xuống. Hắn dường như đã chờ đợi hồi lâu, có chút không kiên nhẫn mà dùng chân khảy hoa hồng đỏ tươi phía dưới tượng.

Lời của An Tĩnh:

Ảnh cho mọi người hình dung.

____

Thấy cô chật vật mà tới nơi này như thế, Ecgberht cười lớn vỗ cánh tay tượng thánh mẫu, bức tượng chậm rãi động đậy, buông hắn ra, hắn liền dẫm lên hoa hồng đi đến trước mặt Tần Phi Thường, hứng thú bừng bừng hỏi cô: "Thế nào, có phải cô cho rằng trong vườn hoa hồng có cái gì đặc biệt hay không? Kỳ thật, nơi này cái gì cũng không có, thất vọng không!"

Hắn cố ý chờ ở nơi này, chính là vì nhìn cô trăm cay ngàn đắng đi đến đây, kết quả cái gì cũng không thấy, tuyệt vọng đau khổ.

"Cô là người thông minh, đoán được rất nhiều điều, chính ta cũng thích nhất nhìn người thông minh bị tuyệt vọng, rất tiếc cô đã đoán sai." Ác ma Ecgberht phát ra tiếng nói dịu dàng mà lạnh lẽo.

Tần Phi Thường hiện tại rất không ổn, thân thể cô suy yếu, sức cùng lực kiệt, bởi vì mất máu và mất nước quá nhiều mà trước mắt biến thành màu đen.

Tính tình cô kỳ thật không tồi, từ trước ở Tần thị cũng không hay tức giận, chỉ vào lúc công việc nhìn qua nghiêm túc lạnh nhạt một chút. Bận rộn công việc đến thời gian nghỉ ngơi còn không có, cô lại quản một đống người, ai cũng không thể mãi duy trì vẻ mặt tươi cười. Bất quá hiện tại, bên tai nghe tiếng cười ngả ngớn của thiếu niên mang theo ác ý, cô lại khó có được cảm giác mình bùng nổ tức giận.

Cô vươn tay, hung hăng túm chặt mảnh vải dài đỏ sậm trên người Ecgberht, dùng thân thể đè hắn ngã trên mặt đất.

Ecgberht hiển nhiên không đặt cô ở trong mắt, ngã trên mặt đất cũng không giãy giụa, chỉ dùng biểu tình hồn nhiên kia thản nhiên nói: "Thế nào, muốn giết ta sao, đáng tiếc cô không làm được......"

Tần Phi Thường túm lấy tóc dài màu đen hơi xoăn của Ecgberht, kéo về phía trước, cúi người cắn thật mạnh vào môi hắn.

Thân thể Ecgberht cứng đờ, khó tin được mà lộ ra chút thần sắc kinh ngạc.

Hắn ngửa mặt ngã trên mặt đất, tóc tán đầy đất, sau lưng đều là hoa hồng đỏ bị áp lên, vừa ngước mắt là có thể thấy người con gái ngồi ở trên người hắn với khuôn mặt lạnh lùng.

Cô không chút nào thẹn thùng, dù còn đang đè ở trên môi hắn, ánh mắt cũng lạnh lùng đánh giá hắn.

Cô hung hăng cắn thêm một cái, liền nếm được vị máu tươi. Tần Phi Thường buông Ecgberht ra, bóp cổ hắn khàn giọng nói: "Cậu thật ngứa đòn."

Khiêu khích lại khinh bỉ.

Đồng tử Ecgberht co lại, biểu cảm của hắn vặn vẹo một lát, tươi cười trở nên ma mị đáng sợ, "Ha ha ha"

Hắn bỗng nhiên xoay người một cái, trở tay ấn ngã Tần Phi Thường xuống đất, đè lên thân thể cô, giơ tay bịt miệng và mũi cô, muốn cho cô hít thở không được mà chết.

Tần Phi Thường há mồm cắn xuống, cơ hồ muốn cắn đứt bàn tay xinh đẹp của hắn, màu đỏ giống như hoa hồng thoáng chốc chảy tới trên mặt và trong miệng cô, tẩm ướt đôi môi khô nứt trắng bệch của cô.

Ecgberht kéo tay ra, giận quá hóa cười, cho tới nay hắn luôn tìm niềm vui trong sự sợ hãi của người khác, nhưng hắn không cho phép người khác lấy hắn để chơi đùa.

Hắn bóp chặt cổ Tần Phi Thường, Tần Phi Thường cũng không chịu thua lần nữa kéo mạnh mái tóc dài rối tung của hắn, kéo mặt hắn xuống sát hơn, hơn nữa cô cũng không khách khí mà lần thứ hai cắn lên yết hầu hắn.

Cô rất muốn cắn đứt yết hầu hắn, có làm được hay không, phải thử xem mới biết được.

Nhưng mà sự tình sau đó chính Tần Phi Thường cũng không lường trước được.

Hành vi của cô chỉ là cố ý khiêu khích, tuy thành công nhưng một phát không thể vãn hồi... Chính cô cũng không biết đến tột cùng là như thế nào.

Cành hoa hồng bị đè gãy một mảng lớn, mùi thơm ngào ngạt cùng nước đỏ tươi nhiễm đầy mảnh vải dài màu đỏ sẫm, vết thương bị gai đâm trên người vì hai người đang dây dưa triền miên mà làm cho đau đớn càng rõ ràng hơn rất nhiều so với sự sung sướng kia.

Cô đã chết, chết như thế nào?

Tựa hồ là khi khoái cảm trào dâng lên đỉnh điểm thì cô hít thở không thông mà chết, lúc ấy cô đã mất đi lý trí, thiếu chút nữa cắn đứt yết hầu Ecgberht, còn Ecgberht thì càng lúc điên cuồng mà phát tiết cật lực cày bừa trên người cô, điên tiết làm cô, không tha cho cô một phút giây nào.

( An Tĩnh có lời muốn nói: Cảnh H++ của anh chị đó mí bạn, anh làm chị tới chết luôn hahaha.)

"Tiểu thư, tiểu thư cô vẫn ổn chứ?" Người phục vụ nhẹ giọng nhắc nhở làm Tần Phi Thường tỉnh táo lại.

Cảm giác quá mức rõ ràng còn đang quay trong đầu, nhưng thân thể không có gì khác thường.

"Không có việc gì." Tần Phi Thường ngồi dậy, ấn ấn giữa mày. Cô còn ngồi ở bên cửa sổ trong tiệm bánh ngọt, trên bàn trà, cà phê chưa uống xong nhưng đã lạnh ngắt.

Ngoài cửa sổ người đến người đi, trong tiệm nhạc nhẹ du dương, tràn ngập hương vị đồ ngọt.

"Không có việc gì thì tốt rồi, vậy ngài còn có yêu cầu gì sao?" Người phục vụ mỉm cười mang theo lễ phép hỏi.

Tần Phi Thường thần sắc như thường, lại lấy menu gọi một phần đồ ngọt và đồ uống: "Phiền cô cho tôi một phần này."

"Vâng, xin ngài chờ một lát."

Bên cạnh đã không có ai khác, Tần Phi Thường nhìn lên người, không có bất kì cái gì khác thường, áo lông ở thế giới kia cho Ecgberht từ đầu vẫn còn mặc tử tế ở trên người cô, phảng phất cô chỉ làm một giấc mộng, nhưng trong mộng hết thảy đều rõ ràng lại chân thật.

___

Ecgberht cúi đầu ngồi ở trên thân thể đã không còn hơi thở của cô, tóc đen che khuất gương mặt hắn, hắn chậm rãi buông cái tay bóp trên cần cổ tinh tế, ngón tay theo phản xạ run hai cái.

"Không tồi, thật không tồi, rất tốt!"

Hắn đứng lên, lộ ra những vết đỏ mờ ám trước ngực, còn có dấu cắn thật sâu trên cổ.

Hắn cười không nổi nữa, khuôn mặt xinh đẹp vặn vẹo, ánh mắt đáng sợ mà sờ sờ mặt Tần Phi Thường, "Không sao, còn có lần tiếp theo, ta chờ cô, ta, chờ, cô."

___

Trên thân thể không có vấn đề gì, nhưng tinh thần đã quá mức mỏi mệt, Tần Phi Thường chậm rãi uống xong một ly cà phê nữa, mắt thấy trời sắp tối, lúc này mới đứng dậy rời đi.

Cô trở lại tòa nhà kia, còn chưa đi vào đã nghe thấy bên trong có tiếng la khóc lộn xộn.

Lonso anh trai của thân thể này, hắn giống như đại tinh tinh phát cuồng gầm rú với bà nội của hắn, "Không phải bà nói nguyền rủa dời đi thì không có chuyện gì sao, không phải bà nói bà sẽ cứu cháu sao, vì sao nó lại xuất hiện, sẽ không xảy ra chuyện gì! Bà phải cứu cháu! Bà lại dời đi một lần nữa đi, dời tới những người khác!"

Trên cổ tay Lonso cũng xuất hiện cái ấn ký nguyền rủa màu đen tuyền đó. Quả nhiên như Ecgberht nói, hắn sẽ không bỏ qua bất kì kẻ nào trốn tránh lời nguyền rủa của hắn.

Hiện tại nghĩ đến Ecgberht, Tần Phi Thường liền cảm thấy đau đầu.

Cô cảm thấy thật hối hận, xúc động làm ra chuyện đó quả nhiên không phải chuyện gì tốt lành.

Cô đi vào trong phòng, Lonso liếc mắt một cái thấy cô, lập tức nhớ tới hôm nay bị cô đánh choáng còn bị cô lấy mất tiền. Gã mới vừa tỉnh lại, xác thật phẫn nộ muốn tìm đứa em gái này giáo huấn cô một trận. Nhưng thực nhanh gã phát hiện trên cổ tay mình lại một lần nữa xuất hiện ấn ký nguyền rủa, vì thế thứ khác đều bị gã vứt ra sau đầu, sợ hãi một lần nữa chiếm cứ đầu óc. Gã bất chấp cuồng loạn mà nháo lên cùng bà nội.

Bà nội làm linh môi cũng không nghĩ tới lời nguyền rủa này sẽ một lần nữa xuất hiện, đối với nguyền rủa đến từ gia tộc di truyền này bà ta cũng không hiểu biết. Nhưng lúc còn trẻ bà ta đã từng dùng biện pháp này dời đi một ít nguyền rủa, bà ta liền cho rằng lúc này đây cũng sẽ không có vấn đề. Nhìn thấy trên tay cháu trai lại lần nữa xuất hiện nguyền rủa, bà ta mới phát hiện là chính mình đã xem nhẹ mức độ lợi hại của nó.

Trước khi Tần Phi Thường trở về, bà nội đã lại một lần thử giúp cháu trai loại trừ nguyền rủa, nhưng lúc này đây không hề có phản ứng, thậm chí chính bà ta cũng bị phản phệ, phun ra một búng máu bộ dáng uể oải rất nhiều.

Tần Phi Thường vào ngay lúc này trở về, Lonso một bụng phẫn nộ tìm được chỗ phát tiết, hắn bước tới, Tần Phi Thường đứng ở cạnh cửa nhàn nhạt nói một câu: "Lời nguyền rủa trước đó không lâu đã phát tác một lần, muốn biết cái nguyền rủa này ra sao ư?."

Lonso đang phẫn nộ chợt khựng lại, gã lui về phía sau một bước, không thể tin được, "Cái gì, đã phát tác, vậy sao mày còn sống?"

Ngoài phòng có tiếng bóp còi, một chiếc xe dừng lại, một người trẻ tuổi tóc vàng sắc mặt trắng bệch xông vào, là Andy ở trong nhà thờ bị cánh cửa kẹp thành hai nửa.

Hắn giống một con chim sợ cành cong, mất hồn mất vía, sợ hãi mà nhìn thoáng qua cửa chính, nhanh chóng nhảy vào phòng, ánh mắt mờ mịt mà xoay chuyển giữa bạn tốt Lonso cùng với bà lão trên sofa, nói năng lộn xộn: "Lonso, cậu cứu tôi, cậu bảo bà nội cậu cứu tôi, tôi có thể cho các người tiền, cho các người rất nhiều tiền, cứu tôi với."

Hắn nói, bỗng nhiên hai mắt đăm đăm, nhìn chằm chằm ấn ký trên tay Lonso, cứng đơ tại chỗ.

"Ha ha, ha ha, vô dụng, cậu cũng bị nguyền rủa, chúng ta trốn không thoát......"

Lonso bị bộ dáng thất hồn lạc phách của hắn làm cho hoảng sợ, trong lòng sợ hãi tăng lên gấp bội, hắn lớn tiếng nói: "Sao lại thế này! Cái nguyền rủa này rốt cuộc là chuyện thế nào!"

Andy ngã ngồi trên mặt đất, ôm đầu mình nức nở, "Tôi nhìn thấy sổ nhật ký ông nội lưu lại, toàn bộ người bị nguyền rủa cuối cùng đều sẽ nổi điên mà chết, hiện giờ rốt cuộc tôi đã biết vì cái gì."

Tần Phi Thường sớm đã đoán được, hiện tại càng thêm xác định. Bọn họ những người bị nguyền rủa này hẳn là sẽ lần lượt đi đến thế giới đáng sợ đó, trải qua các loại chết khủng bố, số lần nhiều dần, trong đời sống hiện thực đều sẽ nổi điên mà tự sát chết.

Chỗ đáng sợ nhất của lời nguyền rủa này chính là ở đây. Cái chết có thể kết thúc cũng không đáng sợ, đáng sợ chính là không thể kết thúc cái chết ấy một cách dễ dàng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro