Q1- Chương 6: Bộ xương khô

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Lonso không gạt tôi, cậu ấy thật sự thoát khỏi lời nguyền rủa! Cậu ấy thật sự tránh thoát!" Andy nói, bỗng nhiên bắt lấy vai Tần Phi Thường, kích động mà nói: "Là bà nội cô làm, bà ấy là linh môi (*) lợi hại đúng không, bà ấy có thể giúp Lonso thoát khỏi nguyền rủa, cũng có thể giúp tôi!"

(*)Linh môi: linh môi có nghĩa là người trung gian (môi giới), giao tiếp giữa con người và "thần linh" nào đó thuộc thế giới siêu hình.

"Ôi không! không còn kịp rồi, tôi đã đi vào cái nơi đáng chết này, tôi muốn trở về, tôi phải đi về!" Andy nhìn qua giống như sắp điên rồi, không đợi Tần Phi Thường động thủ xốc hắn lên, hắn liền buông cô ra, dựa vào tường gắt gao túm lấy tóc mình, nức nở khóc thút thít.

Tuy rằng là một thiếu niên xã hội bất lương, nhưng lúc này lại ở đó khóc đến giống một con chó đáng thương.

Những người trẻ tuổi này năng lực chấp nhận sự thật thật sự quá kém. Tần Phi Thường nghĩ, đây đại khái chính là kết quả của việc nuôi trong nhà kính.

Hơn nữa cậu trai tên là Andy này cũng không nghĩ nếu thoát khỏi lời nguyền rủa dễ dàng như vậy, thì cũng không cần thiết hy sinh cháu gái đổi lấy cháu trai, tùy tiện tìm những người khác là được, hiển nhiên muốn thoát khỏi nguyền rủa là phải có điều kiện.

"À ta đã nói hơi thở nguyền rủa của cô không giống bình thường, hóa ra là như thế này sao." Lông mi cong dài của Ecgberht chớp chớp, trong mắt ánh sáng vụn nhỏ, hắn kéo tay Tần Phi Thường lên, đặt ở trước mắt mình cẩn thận ngắm nghía.

Đường cong màu đen hỗn loạn biểu hiện cho sự nguyền rủa, bị cái nhìn chăm chú của hắn đã trở nên nóng rực.

Đôi môi màu đỏ mềm mại như có như không mà nhẹ nhàng đặt lên ấn ký của cô, môi Ecgberht vươn nhẹ ở trên cổ tay Tần Phi Thường, đôi mắt nghiêng nghiêng mà nhìn về phía cô, góc độ này có vẻ hắn đặc biệt mỹ diễm động lòng người, vượt qua giới hạn nam nữ. Thanh âm hắn êm tai, như ngâm ca hát khúc, "Không ai có thể thoát được lời nguyền rủa của ta."

Tần Phi Thường ánh mắt sắc lạnh nhìn, rút tay mình về hỏi: "Cho nên, anh sẽ khiến cho người vốn dĩ bị nguyền rủa tới thay thế với tôi sao?"

Ecgberht phụt cười, tóc dài lắc lư dựa vào trên người cô, "Ha ha ha sao cô lại nghĩ như vậy. Các người làm ra chuyện khiến ta mất hứng như vậy, muốn trốn tránh lời nguyền rủa của ta, đương nhiên phải trả giá thật đắt."

"Cho nên...các ngươi đều phải bị nguyền rủa." Ngữ khí hắn từ tự nhiên trở nên lạnh lẽo.

Thật là đồ biến thái, thay đổi sắc mặt siêu nhanh. Tần Phi Thường sớm đã đoán được hắn không có tốt lành như vậy, cũng không ôm ảo tưởng gì, tiếp tục nói: "Nếu như vậy, không bằng bây giờ để cho anh ấy ngủm cùng tôi."

Ecgberht nghiêng nghiêng đầu, từ trên người cô đứng thẳng lên, chống cằm nói, "Cô đang thử năng lực của ta sao?"

"Các người...... nói có ý gì?" Hắn đã phát điên một trận, Andy nghe bọn họ nói chuyện, càng nghe càng cảm thấy không đúng, hắn hoang mang nhìn Ecgberht, "Cậu nói, là cậu nguyền rủa?"

Ecgberht chăm chú nhìn Andy kinh sợ bất an, hứng thú cười lộ ra chiếc răng nhọn sắc bén, "Đúng thế, là ta nguyền rủa."

Andy cũng theo đó cứng đờ mà cười cười, hắn bất an nhìn về phía Tần Phi Thường " Hắn ta đang nói đùa phải không, đến lúc này sao các người còn nói đùa."

Tần Phi Thường không nói gì, cô không am hiểu an ủi người khác. Nếu lúc này cô trả lời, thật sự Andy sẽ lập tức bị dọa điên.

Andy nhìn hai bọn họ, bỗng nhiên như gặp quỷ, từ trên mặt đất bò dậy, té ngã lộn nhào rời xa khỏi bọn họ.

Đúng lúc này, cửa chính nhà thờ lần thứ hai bị mở ra, người tới khẳng định nói: "Đây là nhà thờ, nhà thờ chắc chắn không có khả năng có quỷ hồn, những đồ vật dơ bẩn cũng không vào được, chúng ta chỉ cần tránh ở nhà thờ thì tốt rồi......"

"Á!!!" Nói còn chưa dứt lời, liền biến thành tiếng thét chói tai.

Người đi vào trước thấy trong nhà thờ có trên trăm bộ xương khô đang tĩnh tọa, thiếu chút nữa còn không bị dọa ngất tại chỗ.

Andy lúc này phản ứng rất nhanh, hắn lại lần nữa bò dậy, nghiêng ngả lảo đảo mà nhằm phía cửa chính, muốn thoát khỏi nơi này.

Nhưng hắn đột nhiên xuất hiện làm mấy người kia đều bị dọa đến, lập tức trở nên hỗn loạn.

"Tránh ra! Tránh ra! Để tôi đi ra ngoài!" Andy xô đẩy vài người ở cửa, thật vất vả chạy đến bên cửa chính, mắt thấy sắp bước ra, đột nhiên, hai cánh cửa không tính là dày nặng lạch cạch một tiếng đóng lại, vừa lúc kẹp hắn thành hai nửa, kẹt cửa tức khắc tràn ra một chút tơ máu.

Ngửi được mùi máu tươi, những bộ xương khô chỉ ngồi ở trên ghế động động cái đầu đã xôn xao lên. Chúng nó đồng thời đứng lên, mặc quần áo rách nát, khung xương cọ xát phát ra thanh âm kẽo kẹt kẽo kẹt, vây quanh mấy người bị chặn ở cửa.

Mấy người họ phản ứng không kịp, trơ mắt nhìn những bộ xương khô vây lại đây, rốt cuộc bất chấp xác chết cùng vết máu cạnh cửa, nhào lên dùng sức chụp đánh cửa chính, nhưng cái cửa không chút sứt mẻ, chặt chẽ mà nhốt bọn họ ở cái lồng sắt này.

Có người chạy vào trong nhà thờ, tránh đi các bộ xương khô truy đuổi, lập tức biển thành trò chơi mèo đuổi chuột. Chỉ là trò chơi này không ai cảm thấy thú vị, chỉ có cảm xúc khủng bố và hoảng sợ đang lan tràn.

Bọn họ phí công mà tìm kiếm nơi trốn tránh, lại tuyệt vọng mà bị những bộ xương khô không biết mệt mỏi còn có số lượng đông đảo đó bắt được, cuối cùng bị chúng nó sống sờ sờ cắn chết.

Thi thể rách tung toé nằm trên mặt đất, qua một lúc, lại bò dậy, đi theo những bộ xương khô lang thang không có mục tiêu đó, đồng loạt ngồi vào ghế, biến thành tín đồ cầu nguyện.

Hỗn loạn hết sức, ở trong giáo đường Tần Phi Thường đương nhiên cũng chịu công kích, chỉ là từ lúc các bộ xương khô bắt đầu xôn xao cô đã có phán đoán, lúc hỗn loạn bắt đầu, cô kéo Ecgberht sang nhìn như là muốn mang theo hắn cùng nhau chạy trốn, kỳ thật là cô muốn dùng hắn làm tấm chắn cho mình.

Có tên ác ma ở bên cạnh như vậy tranh thủ dùng hắn, để làm tấm chắn vẫn khá hữu dụng, như cô suy đoán, những bộ xương khô này căn bản sẽ không thương tổn Ecgberht.

Cô lôi kéo Ecgberht trốn đến kẽ hở cửa pha lê, hỏi hắn: "Cậu thích nhà thờ này sao?"

Ecgberht nhìn những người hoảng loạn bị bộ xương khô gặm đầu, tiếng thét chói tai quanh quẩn ở trong nhà thờ trống trải không ngừng vang vọng, hắn như đang thưởng thức nhạc kịch, tâm tình sung sướng mà thuận miệng trả lời: "Không thích."

"Tốt." Tần Phi Thường nâng lên một tượng thần nhỏ vừa rồi nhặt được ở trong góc coi như vũ khí, nên thật mạnh lên cửa kính. Cửa kính xinh đẹp theo tiếng vỡ vụn.

Tiếng pha lê vỡ vụn đặc biệt rõ ràng, lấn át tiếng người la hét, hấp dẫn lực chú ý. Người còn sống thầy Tần Phi Thường đập vỡ cửa kính, giãy giụa chạy tới.

Trước khi bọn họ dắt những bộ xương khô tụ tập lại đây, Tần Phi Thường đã từ cửa kính bị phá vỡ chạy thoát ra ngoài.

Vận mệnh bọn họ sẽ như thế nào, Tần Phi Thường không rõ lắm, nhưng tên ác ma xấu xa nhất đã đi theo cô cùng rời khỏi nhà thờ.

"Cô đập vỡ cửa sổ nhà thờ." Ecgberht nói.

"Không phải cậu không thích nhà thờ sao?" Tần Phi Thường hỏi lại. Vậy cô đập vỡ hẳn là sẽ không kích thích tính tình điên khùng của hắn.

"Cho nên ta cũng không trách cô."Ecgberht âm hồn không tan mà đi theo phía sau cô. Giết nhiều người như vậy xong, hắn đã hoàn toàn không còn che dấu vẻ điên cuồng của mình.

Dựa theo thói quen từ trước, hắn sẽ ở lại nơi những con người vừa chết quan sát phản ứng của những người đó trước khi chết, nhưng hắn xem nhiều năm như vậy, phát hiện người trước khi chết cơ hồ đều có bộ dáng giống nhau như đúc, hắn đã bắt đầu cảm thấy nhàm chán, còn không bằng nhìn cô gái có vẻ bình thường lại phản ứng cực nhanh nhạy này.

Đau khổ làm sao thú vị hơn giãy giụa, nhưng mà đáng tiếc cho tới nay, người đi vào nơi tĩnh mịch không thú vị này cũng đều giãy giụa không nhiều.

Rời khỏi nhà thờ, bước chân Tần Phi Thường chậm lại. Cô thay đổi phương hướng, bắt đầu thăm dò những nơi mình còn chưa đi qua. Trong lòng cô rõ ràng ở nơi này kết cục hẳn là phải chết, nhưng cô không quen từ bỏ quá sớm, vẫn cứ muốn thăm dò rõ ràng nơi này.

Đi ngang qua gần đại sảnh yến hội, ở ven đường cô nhìn thấy một xác chết, bụng cái xác hơi phồng, bên miệng có máu, quanh đó còn có mảnh kính đã ho ra. Đây là người đầu tiên đêm qua ăn những đồ ăn trên bàn. Có thể nhìn ra được, cô ấy từ sảnh yến hội chạy ra, đi vào nơi này, phun ra những mảnh pha lê đó, trong lúc đó đã trải qua khổ sở đến thế nào.

Tần Phi Thường trầm mặc một lát, bước chân vẫn cứ không ngừng, tiếp tục đi về phía trước.

"Tổng cộng hơn năm mươi người, hiện giờ đã sắp chết hết rồi."

Ecgberht duỗi tay chạm chạm hoa hồng kiều diễm ven đường," Đúng thật không sai lắm, còn dư lại bốn người...... À, hiện tại là ba."

___

Từ xa, nam thiếu niên diện mạo tuấn lãng thật sự khát đến không thể chịu đựng được bất chấp dáng vẻ ưu nhã mà chật vật vốc nước trong ao lên uống một ngụm.

Chỉ là, khi cơn mát lạnh qua đi, từ trong cổ họng hắn sinh ra ngứa ngáy, ngứa càng ngày càng nghiêm trọng, làm hắn nhịn không được gãi yết hầu. Quá ngứa, hắn hận không thể cho ngón tay vào.

"A......" Hắn bóp cổ mình, không thể khống chế mà mở miệng ra đến lớn nhất, cuồn cuộn không ngừng phun ra một bãi nước trong. Thân thể hắn bằng mắt thường có thể thấy được trở nên khô quắt, theo hắn nôn mửa mất đi toàn bộ lượng nước.

Nước đó nhanh chóng thấm vào đất, bị dây leo và hoa hồng chung quanh hấp thụ, chỉ còn lại một khối thi thể khô quắt thấy không rõ nguyên trạng ngã trên mặt đất.

Tần Phi Thường đi qua đó, thấy một màn này, đồng thời cũng nghe thấy phía sau Ecgberht đếm tiếp: "Hai."

Đi về phía trước, tới một vườn hoa hồng khổng lồ, hoa hồng xanh um tươi tốt cơ hồ sắp mọc thành mê cung. Những cây hoa đó vốn nên hình dáng mảnh mai, lại mọc rào rạt, cành khô và lá cây cũng đã lớn thành dáng vẻ dữ tợn hung ác, duy chỉ có hoa trên cành vẫn nở, vẫn nhu nhược diễm lệ, giống như là cảm giác Ecgberht mang đến cho người ta.

Tần Phi Thường theo trực giác cảm thấy nơi này có lẽ sẽ có chút gì đó đặc biệt. Trực giác của người Tần gia thường là đúng, bởi vì phía sau loại trực giác không thể hiểu rõ này, thường thường đến từ chính chỉ dẫn không tiếng động của lão tổ tông Tần Thị Thần của bọn họ. Tuy rằng cô đã đi tới một thế giới khác, nhưng cô vẫn cứ nguyện ý tin tưởng trực giác như vậy.

"Cô muốn đi vào?"

Ecgberht hỏi câu này giống thật mà như giả, với hắn mà nói có vẻ là làm điều thừa. Tần Phi Thường vốn cũng không phải mười phần xác định, vì hắn đột nhiên ra tiếng dò hỏi, mới xác định nơi này có thứ đặc biệt.

"Nơi này rất nguy hiểm, nói không chừng đi vào thì sẽ chết." Ecgberht nghe tựa hồ rất là suy nghĩ vì cô, nhưng trong ánh mắt quang mang ác liệt không hề che dấu.

Tần Phi Thường đã không chỉ một lần cảm thấy vật nhỏ xinh đẹp này thiếu giáo huấn, cô cũng không để ý đi vào vườn hoa hồng bụi gai mọc thành cụm.

Ecgberht dừng ở bên ngoài, không theo cô cùng vào. Nhưng sau khi Tần Phi Thường đi vào, hắn chậm rãi nói: "Một."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro