HAI MỐT ĐỨA TRẺ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HAI MỐT ĐỨA TRẺ
Tác giả: Lí Mạc (Mark Lee)
Nội dung: Zhong Chenle và Zhong Jisung là 2 đứa trẻ bán hàng ở một phố huyện nghèo, câu chuyện kể về một ngày thường nhật của 2 anh em, nhưng đối với Chenle, đó là một ngày đặc biệt...

========================================================


Tiếng trống thu không trên cái chợ của huyện nhỏ; từng tiếng một vang xa để gọi buổi chiều. Chiều, chiều rồi. Một chiều êm ả như ru, văng vẳng tiếng ếch nhái kêu ran ngoài đồng ruộng theo gió nhẹ đưa vào. Trong gian hàng hơi tối, Jisung ngồi yên lặng bên mấy quả thuốc sơn đen; đôi mắt cậu bóng tối ngập đầy dần và cái buồn của buổi chiều quê thấm thía vào tâm hồn ngây thơ của cậu: Jisung hông hiểu sao, nhưng cậu thấy lòng buồn man mác trước cái giờ khắc của ngày tàn, chắc cậu thấy hơi buồn ị.


- Anh thắp đèn lên Jisung nhé?


Nghe tiếng Chenle, Jisung đứng dậy trả lời:


- Nhà mình dùng đèn điện.


Chenle bỏ bao diêm xuống bàn cùng em ra ngoài chỏng ngồi; chiếc chỏng nan lún xuống và kêu cót két.


- Cái chỏng này sắp gãy rồi ha?


Jisung không trả lời, cậu muốn đi vệ sinh.

Hai anh em gượng nhẹ ngồi yên nhìn ra phố. Các nhà đã lên đèn cả rồi, đèn treo trong nhà anh John, đèn Hoa Kì leo lét trong nhà Yuta dù cậu là người Nhật, và đèn dây sáng xanh trong hiệu khách của Jaehyun.


Chợ họp giữa phố văn từ lâu. Người về hết và tiếng ồn ào cũng mất. Trên đất chỉ còn rác rưởi, vỏ bưởi, vỏ thị, lá nhãn và bã mía. Một vài người bán hàng về muộn đang thu xếp hàng hóa, gánh đã xỏ sẵn vào quang rồi, họ còn đứng nói chuyện với nhau ít câu nữa.


-วันนี้คุณขายสินค้ามากมายหรือไม่


-足以活到今天


Không ai hiểu họ nói gì, nhưng ai nghe qua cũng biết là biết anh Vĩnh Khâm bán cháo lòng và anh Tư Thành bán bún đậu đang ngồi tâm sự.

Một số NCTzen nhà nghèo ở ven chợ cúi lom khom trên mặt đất đi lại tìm tòi. Họ nhặt nhạnh thanh nứa, thanh tre, hay bất cứ cái gì có thể dùng được của các người bán hàng để lại, nghe đồn cuối năm có 3 cái fan meeting và album mạ vàng nên fan phải dành tiền sml, Jisung trông thấy cũng động lòng nhưng cậu không thể xin Lee Sooman giảm giá vé được.

***

Trời nhá nhem tối, bây giờ 2 anh em Chenle mới thấy Yangyang xách điếu đóm và khiêng hai cái ghế trên lưng đi ra; anh Tiền Côn, bố nó, theo sau, đội cái chỏng trên đầu và tay mang không biết bao nhiêu là đồ đạc: tất cả cái cửa hàng của anh.


- Sao hôm nay anh dọn hàng muộn thế?


Anh Kun để chỏng xuống đất, bày biện các bát phớ mãi rồi mới chép miệng trả lời Jisung:


- Tại mấy bữa nay bận quá ngủ hổng được, bây giờ bên quận Cam là 2 giờ sáng rồi á.

Ngày, anh đi làm ca sĩ phòng trà; tối đến anh mới dọn cái hàng phớ này dưới gốc cây bàng, bên cạnh cái mốc gạch. Để bán cho ai? Mấy người phu gạo hay phu xe, thỉnh thoảng có mấy chú lính lệ trong huyện hay người nhà đại gia sòng bài Ma Cao Hoàng Quán Hanh đi gọi chân tổ tôm, cao hứng vào hàng anh ăn bát phớ trân châu đường đen và hút điếu thuốc lào.


Thực ra nhà anh Côn khá giàu, với số tiền anh kiếm được từ cát xê phòng trà, anh mua cả gian phớ trên quận Hai Bà Trưng cũng được. Anh mở hàng phớ này mục đích chính không phải là để kiếm tiền, mà anh muốn ăn phớ miễn phí từ gian hàng của chính mình.

Anh kê xong chỏng ghế, dịch ngọn đèn Hoa Kì lại để ngồi nặn trân châu, còn thằng cu thì loay hoay nhóm lửa để nấu nồi nước đường. Lúc bấy giờ anh mới ngẩng lên nói chuyện với Jisung:


- Còn cậu chưa dọn hàng à?

Jisung giật mình, kêu khẽ: Chết mịa!

Rồi đứng dậy giục anh:

- Vào đóng cửa hàng thôi, không mẹ mắng chết.

Chenle đáp:

- Hôm nay chưa chắc mẹ có ra không. Mẹ còn bận làm gạo cơ mà.

Ngày nào, cứ chập tối, cô Zhong tạt ra thăm hàng một lần, và bà dặn hễ cứ trống thu không là phải đóng cửa hàng lại. Thế mà Jisung mải ngồi nhìn phố quên mất! Bây giờ cậu mới vội vàng vào thắp đèn, xếp những quả sơn đen lại, trong lúc Chenle đi tìm then để cài cửa cho chắc chắn. Cái cửa hàng hai em trông coi - là một cửa hàng buôn súng sơn lậu, mẹ 2 anh em dọn ngay từ khi cả nhà bỏ Seoul về quê ở, vì thầy Jisung mới trúng số nên cần đếch gì phải ở nơi đất chật người đông, ngày làm 10 tiếng kèm theo deadline dí nhanh hơn nhịp sống. Về đây, một gian hàng bé thuê lại của địa chủ Kim Đình Hựu. Mẹ 2 anh em giao cho Jisung trông coi và buổi tối thì hai anh em cùng ngủ đây để trông hàng.

Jisung đếm lại những khẩu súng nhựa làm bằng gỗ, vừa lẩm nhẩm tính tiền hàng. Hôm nay ngày phiên mà bán cũng chẳng ăn thua gì.


Bỗng Chenle bắt chuyện:


- Có phải buổi trưa em bán cho anh Taeil hai khẩu AK không?


- True true true, anh ta mua hai khẩu, còn bạn Xiaojun lấy 1 bát cháo lòng nữa.


-Nhà mình có bán cháo lòng đâu???


-Em mua của anh Vĩnh Khâm rồi pass lại cho Xiaojun với giá gốc. Bát cháo đấy có hành.
Chenle nhìn em, chỉ đợi lúc ấy. Hai anh em cùng vội muốn đóng cửa hàng để lại ra ngoài kia, ngồi trên chỏng ngắm nhìn phong cảnh ngoài phố.

- Há há há há àn nhon dô rô bun.


Nghe câu nói tiếp theo một tiếng cười khanh khách, anh em Chenle không cần ngoảnh mặt ra cũng biết là ai đã vào hàng. Đó là Lucas, một sinh viên học Đại học Luật, vẫn mua súng lậu ở hàng 2 anh em. Jisung đã biết tính anh, cậu lẳng lặng rót một cút rượu ti đầy đưa cho anh; cậu không dám nhìn mặt Lucas và trong lòng hơi run sợ, cậu mong cho anh chóng đi. Lucas cầm cút rượu soi lên rồi cười gịn giã nói:


- Ồ nê ui goan ơn mà i sêu nì da.


Anh ngửa cổ ra đằng sau, uống một hơi cạn sạch, rồi vừa chép miệng.


-Một chén rượu hết 3 đồng ạ.


-Speak English please.


-It cost 3 dong.


-Mai trả nha em.

Hai anh em đứng sững nhìn theo Lucas đi lần vào bóng tối, tiếng cười khanh khách nhỏ dần về phía làng.

***

Trẻ con tụ họp nhau ở thềm hè, tiếng cười nói vui vẻ, khiến Chenle thèm muốn nhập bọn với chúng để nô đùa, nhưng sợ trái lời mẹ dặn phải coi hàng, nên hai anh em đành ngồi yên trên chỏng, đưa mắt theo dơi những bóng người về muộn, từ từ đi trong đêm.
Về phía huyện, một chấm lửa khác nhỏ và vàng lơ lửng đi trong đêm tối, mất đi, rồi lại hiện ra... Jisung trỏ tay bảo anh:


- Kìa, hàng phở của bạn Renjun và Haechan đã đến kia rồi.

Tiếng đòn gánh kĩu kịt nghe rơ rệt, khói theo gió tạt lại chỗ hai anh em: Renjun, Haechan đã tới gần, đặt gánh phở xuống đường. Bóng họ mênh mang ngả xuống đất một vùng và kéo dài đến tận hàng rào hai bên. Hai anh em ngửi thấy mùi phở thơm, nhưng ở cái huyện nhỏ này, quà của Renjun và Haechan bán là một thứ quà xa xỉ, nhiều tiền. Chenle nhớ lại khi ở Seoul chỉ được hưởng những thức quà ngon, lạ, được đi chơi bờ hồ uống những cốc nước lạnh xanh đỏ ở SUM Cafe, nhớ món nem nướng ăn toàn thấy xà lách, nhớ bạn học cũ Taeyong Lee hay kêu meo meo trong giờ. Ngoài ra, kỷ niệm nhớ lại không rõ rệt, chỉ là một vùng sáng rực và lấp lánh. Seoul nhiều đèn quá! Từ khi nhà Chenle dọn về đây, từ khi có cái cửa hàng này, đêm nào Chenle và em cũng phải ngồi trên chiếc chỏng tre dưới gốc bàng với cái tối của quang cảnh phố chung quanh.
Giờ chỉ còn bếp lửa của Renjun và Haechan chiếu sáng một vùng đất cát; trong cửa hàng, ngọn đèn của Jisung, ngọn đèn vặn nhỏ, thưa thớt từng hột sáng. Thêm được một gia đình nhà Nomin hát bolero ngồi trên manh chiếu, cái thau sắt trắng để trước mặt, nhưng Jeno chưa hát vì Jaemin bảo:


- Anh mà còn hát chuyện tình "Lan và Điệp" remix version năm 2018 thêm một lần nữa thì đừng mong làm đồng nghiệp.

***

Jiji và Lele đã buồn ngủ ríu cả mắt. Chenle bảo em trông hàng rồi ngủ thiếp đi trên chỏng. Jisung biết ông anh mình hay ngủ sớm vì ban ngày toàn thấy cắm trong net chơi đồ hàng với anh Doyoung. Chờ anh ngủ say, Jisung cùng Renjun, Haechan, Jeno và Jaemin bắt tay vào dọn dẹp gian hàng.

Hôm nay là sinh nhật Chenle.

Không ai nghĩ rằng đây là một bữa tiệc sinh nhật chuẩn bị cho một đứa trẻ bán hàng: bánh sinh nhật dát vàng, tổ yến hấp sa tế, thịt trâu xào đường phèn, bày biện cùng túi, quần áo Chanel và giày Gucci.


Haechan khá bất ngờ:


-Nhìn em trông thế mà giàu gớm


-Em bán hàng cho vui chứ tiền nong gì tầm này, bố em mới đánh con nghìn chín.

2 giờ sáng, ai cũng thấm mệt, trang trí cái đống này tốn sức bằng 3 đêm concert rồi.


-Chenle ưi dậy đi anh.


Mọi khi Chenle ngủ say như chết, nhưng đêm nay, dường như có gì đó thôi thúc cậu dậy? Là do định mệnh ư? Hay là cơn buồn ỉa?

Tiếng pháo sáng nổ lên, Chenle tỉnh ngủ hẳn, Jisung tiến đến với chiếc bánh sinh nhật tự làm. Nói đoạn, Jisung mới nhớ ra là không có dao cắt bánh, thôi thì lấy tạm cái điện thoại ghẻ chục triệu cắt đỡ vậy.

18 năm rồi đây là lần đầu Chenle mới có một bất ngờ lớn đến như vậy, mọi người cùng đội vòng hoa nhảy điệu Tango hoà theo nhịp nhạc Black on black, đêm nay vui như trẩy hội.


"Đời hư ảo đưa em vào cơn mê"


Tiếng nhạc nonstop xập xình chạy suốt 4 tiếng đồng hồ, cả hội phê như chưa từng được pha.

Bình minh lên, ai cũng say mèm. Jisung quay lại nhìn anh thấy Chenle cũng đã ngủ say, tay nắm chặt áo cậu và đầu vẫn dựa vào vai. Jisung nhìn quanh sân, gió vẫn thoáng lạnh, đom đóm không còn nữa. Cậu cúi xuống vực anh vào trong hàng, mắt cũng đã ríu lại. Cậu gài cửa cẩn thận và vặn nhỏ đèn đặt trên cái quả thuốc sơn đen.


"Khoan đã mình dùng đèn điện cơ mà"


Rồi Jisung đến bên anh nằm xuống. Cậu gối đầu lên tay nhắm mắt lại. Những cảm giác ban ngày lắng đi trong tâm hồn cậu và hình ảnh của thế giới quanh mình mờ đi trong mắt. Jisung thấy mình sống giữa bao nhiêu sự xa xôi không biết như chiếc đèn con của anh Kun chỉ chiếu sáng một vùng đất nhỏ. Nhưng Jisung không nghĩ được lâu; mắt cậu nặng dần, rồi sau cậu ngập vào giấc ngủ yên tĩnh, cũng yên tĩnh như đêm ở trong phố, tịch mịch và đầy bóng tối.

Bỗng cậu nhớ đến Mark.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro