Chapter 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi ngỡ ngàng, nhìn quanh nơi xa lạ này mà trái tim không khỏi đập loạn nhịp.

Tiếng reo hò bên ngoài trở nên rõ ràng hơn, như thể chúng đang đến từ một đám đông đứng ở phía trên kia.

Tiếng kim loại va chạm như tiếng kiếm đụng nhau, vang vọng khắp nơi, làm tôi cảm thấy như mình đang ở giữa một đấu trường.

Tôi cẩn thận buông tay Mariko, cố gắng không làm cô ấy tỉnh giấc, rồi đứng dậy, loạng choạng một chút vì chân vẫn còn yếu.

Xung quanh tôi, một số bạn học cũng đã bắt đầu cử động, nhìn xung quanh với ánh mắt hoảng loạn không khác gì tôi.

Một số người vẫn còn nằm bất tỉnh, nhưng điều khiến tôi lo lắng nhất là tại sao chúng tôi lại ở đây, trong một nơi xa lạ mà chẳng ai trong chúng tôi từng biết đến.

"Harano..."

Một giọng nói yếu ớt vang lên từ phía sau. Tôi quay lại và thấy Mariko đang cố gượng dậy, mắt cô ấy mờ đi trong vài giây trước khi nhận thức rõ hơn về hoàn cảnh.

"Tụi mình... đang ở đâu vậy?" Cô ấy hỏi, giọng đầy sợ hãi.

"Tôi... tôi không biết." Tôi đáp, cố giữ bình tĩnh, dù chính bản thân cũng đang chìm trong lo âu.

"Nhưng có vẻ không chỉ có mình tụi mình... Nhìn kìa."

Tôi chỉ về phía những người khác trong lớp, một số người đã tỉnh dậy và bắt đầu di chuyển, cố gắng tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra.

"Chúng ta đã bị mang tới nơi nào đó rồi." tôi nói, nắm lấy tay Mariko và kéo cô ấy đứng dậy.

"Phải tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra... "

Trong tình huống này thì chuyện ưu tiên hàng đầu là phải đảm bảo an toàn cho bản thân và người bên cạnh. Mọi thứ quá xa lạ và đầy nguy hiểm tiềm ẩn, nhưng tôi không thể đứng yên chờ đợi.

Mariko gật đầu, dù cô ấy vẫn còn rất bối rối nhưng sự hoảng loạn đã làm một người bạn học khác ngã xuống mà đẩy tôi ngã xuống theo khiến tôi tuột khỏi tay Mariko.

Tôi đang đứng dậy chưa được vài giây thì một chuyện khác lại ập đến ngay dưới chân.

*Rẹt rẹt*

Trong khi tôi vẫn còn đang ngỡ ngàng thì lại cảm thấy người nhẹ tâng đi, một vài tia điện tóe lên từ chỗ tôi đang đứng.

Rồi lại một lần nữa chuyện kì lạ lại đến.

"Ca...chuyện gì đang xảy ra vậy chứ!"

Tuy sợ hãi nhưng tôi vẫn cố đưa tay ra bắt lấy bàn tay đang đưa ra để nắm lấy tôi của Mariko.

"Marik..."

Vừa thốt ra khỏi mồm câu nói thì mọi thứ tối đen lại, cảm giác như thể tôi đang rơi tự do trong tíc tắc và ngay lập tức rơi xuống một chỗ bằng đá vậy.

Đúng hơn là một cái hang vì tôi có thể nghe được tiếng vang khi mà cái người của tôi chạm xuống cái mặt đá này.

"Ách! Đau quá!!"

"Có chuyện gì đang diễn ra với mình vậy chứ!"

Tôi cố đứng dậy và thậm chí còn hoảng loạn hơn trước. Nơi đây tối đen như mực, khác hẳn nơi vừa nãy.

"Agh! Chân mình."

Qua cú rơi vừa nãy đã làm chân tôi bị thương rồi.

Tôi cố gắng kiếm chế hơi thở và trấn an lại tinh thần, tôi tựa lưng vào một bức tường nào đó rồi ngồi sụp xuống.

Tôi đưa vào túi quần và lấy ra chiếc điện thoại của mình.

Chiếc điện thoại của tôi không còn nhận được tín hiệu, tôi bật đèn flash của điện thoại lên để chiếu sáng xung quanh, nhưng ánh sáng yếu ớt không đủ để làm sáng cả không gian.

Xung quanh tôi là một cái hang to tối tăm, những vách đá xung quanh có vẻ ẩm ướt và lạnh lẽo với cái trần hang cao phải đến sáu mét.

Tôi đứng dậy, cảm thấy sự đau nhức từ cú ngã vừa rồi, và cố gắng làm quen với tình hình. Âm thanh của những tiếng reo hò bên ngoài đã biến mất, chỉ còn lại sự tĩnh lặng đáng sợ.

"Mariko! Cậu đâu rồi?" Tôi gọi to, nhưng chỉ nhận lại chỉ là những tiếng vang vọng lại.

"Chết tiệt!"

"Phải bình tĩnh," tôi tự nhủ.

"Cần phải tìm cách thoát ra khỏi đây và liên lạc với mọi người."

Tôi cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ tiêu cực trong đầu rồi cố bước đi chầm chậm men theo thành hang, cố gắng tìm ra lối ra hoặc ít nhất là một dấu hiệu cho thấy có ai đó đã từng ở đây.

Và cuối cùng sau một lúc đi lại, tôi đã tìm thấy một bóng dáng của một ai đó nhưng tôi đã nhầm.

Đó chỉ mà một bộ xương đã khô, xung quanh đây dường như không có một sinh vật sống nào cả.

Nếu như là tình huống như thế này thì có lẽ một người bình thường đã có thể cực kì hoảng loạn và mất tinh thần lăn ra bất tỉnh nhân sự rồi.

Nhưng từ nãy đến giờ mọi chuyện chỉ là diễn ra quá nhanh đến nỗi tôi không thể nào tưởng tượng được.

Có lẽ bằng một cách thần kì nào đó mà tôi có thể tỉnh táo mà đứng lên đi lại như thế này.

Theo như đúng cảm nhận tiềm thức của chính tôi thì mọi chuyện vừa rồi chỉ mới xảy ra như mới chỉ như cái chớp mắt. Không còn cách nào khác, tôi chỉ có thể chọn cách đi về phía trước.

Từng bước từng bước đều nghe rất rõ kèm cả tiếng vang trong hang nữa, thậm chỉ có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách ở nơi nào đó gần đây.

Tưởng chừng nhiêu đó đã là quá đủ cho một ngày rồi nhưng không, thứ đáng sợ bây giờ mới xuất hiện, một thứ gì đó khiến tôi có cảm giác ớn lạnh.

*Gréc gréc*

Một tiếng kêu ghê tởm vang lên phía sau lưng.

"Ca... cái gì vậy?"

Tôi từ từ quay lưng lại, một giọt nước lớn rớt từ trên xuống, tôi nuốt nước bọt rồi từ từ hướng ánh đèn điện thoại về phía sau.

*Grừu grừu*

Một sinh vật kinh tợn to lớn hiện ra ngay trước mắt, bốn mắt, hàm răng nhọn hoắt với cái đầu như của chó soi đầy những cái gai nhọn hoắt chia chỉa ra từ đầu. Với lớp lông của nó có màu đỏ rực như máu pha chút sọc đen và nó đang nhìn tôi chằm chằm.

Tôi lúc này chỉ đứng im mà chả thế di chuyển, thốt lên một câu.

"Ôi chết tôi rồi..."

Sự hiện diện của sinh vật kinh tởm trước mặt làm tôi không dám cử động, chỉ có thể đứng im nhìn với cảm giác hoảng loạn đến tột độ.

Sinh vật này có thể không chỉ đáng sợ về hình dáng mà còn về ánh mắt của nó—bốn cặp mắt đầy thù địch, cái nhìn đầy sát khí khiến tôi cảm thấy như đang bị lâm vào một cơn ác mộng tồi tệ nhất.

Tôi cố gắng gạt bỏ nỗi sợ hãi đang xâm chiếm, cảm giác như tim mình đang đập nhanh hơn bao giờ hết. Lớp lông đỏ rực của nó, với những đường sọc đen, trông như thể nó vừa bước ra từ một cơn ác mộng.

Mỗi tiếng động của nó đều như tiếng động cơ gầm gừ, kéo theo những âm thanh đáng sợ.

Để không làm cho sinh vật này chú ý hơn, tôi cố gắng di chuyển từng chút một, lùi lại từ từ trong khi giữ ánh sáng từ điện thoại chiếu về phía nó.

Hy vọng rằng nó sẽ không nhảy bổ đến chỗ của tôi.

Tôi lén quan sát xung quanh, tìm kiếm bất kỳ con đường thoát nào hoặc vật dụng có thể giúp tôi đối phó với tình hình này.

Nhưng mọi thứ đều quá mơ hồ trong ánh sáng yếu ớt của chiếc điện thoại.

Bất ngờ, sinh vật đó phát ra một tiếng rít sắc nhọn và bắt đầu di chuyển về phía tôi.

Không còn sự lựa chọn nào khác, tôi mặc kệ cái chân đang đau của mình, quay lưng lại mà chạy hết tốc lực về phía trước mà cố cắt đuôi được nó.

Ôi không còn chuyện gì tệ hơn là bị một con chó đuổi cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro