Miệng độc thành đôi - Dung Quang

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trình Mục Dương - Tần Chân

" Tần Chân, thế giới của anh đang dần mất đi màu sắc, có lẽ cuộc đời sau này sẽ chỉ còn lại hai màu sắc đen và trắng. Anh luôn cho rằng bản thân mình giàu có, mặt mũi cũng được, Trình Lục Dương như thế chắc hẳn sẽ có rất nhiều phụ nữ thích. Nhưng hôm nay anh lại sợ em chê bai một anh như thế. Em có lòng tốt như vậy, có thể thương xót, thu nhận một người không nhìn thấy màu sắc gì như anh không?"- Trình Lục Dương

" Nếu em yêu một người, mặc kệ người đó già đi hay là bị bệnh, mặc kệ người đó làm đồ ăn khó nuốt bao nhiêu, trí nhớ kém cỏi cỡ nào, dáng vẻ xấu xí cỡ nào, em cũng sẽ không bởi vậy mà không yêu người đó."- Trình Lục Dương

" Có một số thứ bất kể em nhọc lòng thế nào cũng không giữ được, ví như mặt trời sắp lặn, ví như người sắp chết, ví như màu sắc đang mất dần."- Trình Lục Dương

"Trình Lục Dương anh làm sao vậy? Anh mau hoàn hồn được không? Thế giới cần anh, không có cái miệng độc da dày của anh thì sao có thể tôn lên sự dịu dàng lương thiện của người khác?" - Tần Chân

" Trình Lục Dương thế này đã rất tốt rồi, làm việc mình thích làm, sống cuộc sống không hề băn khoăn kiêng nể gì, còn hơn là noi theo người sống thuận buồm xuôi gió nghe theo sự sắp xếp của cha mẹ, cuộc sống chân thật như thế chẳng phải rất có ý nghĩa sao?" - Tần Chân

" Thứ không rõ ràng nhất trên đời không phải tình cảm, mà là thời gian."

" Anh hôn lên đôi mắt Tần Chân ' Khỏi phải nói, chỗ này nhất định cũng sáng lấp lánh như sao trên trời, nếu không sao có thể có thị lực tốt như vậy, ngoảnh đầu lại chỉ chọn đúng một ngọn đèn tàn là anh chứ?" - Trình Lục Dương

" Luôn luôn có những thứ ở lại, ví như em, ví như tình cảm của em, ví như tương lai anh đã nói, tương lai chỉ có hai chúng ta."- Tần Chân

" Khoảng khắc xa nhất trên thế giới này không phải là sống và chết, cũng không phải là tôi đứng trước mặt người nhưng không thể nói 'em yêu anh', mà là, rõ ràng là tôi yêu người, nhưng người lại không biết, lại còn muốn giới thiệu đối tượng cho tôi."- Tần Chân

" Từ hôm nay trở đi, đại gia anh chính là người đàn ông của em, em ở đâu, đại gia anh ở đó! Em có thể bảo đại gia đi hoặc cút, nhưng điều kiện tiên quyết là chân em đã lành đến mức có thể đi hoặc cút với anh!"- Trình Lục Dương

" Không phải trong lúc nóng giận thì anh muốn nói gì thì nói, đến khi hối hận thì có thể rút lại được. Lòng người là làm từ thịt, không thể sửa đi sửa lại theo ý mình ngư những bản thiết kế của anh." - Tần Chân

"Một người không ngừng sinh ra thiện cảm với một người khác có lẽ là quá trình rất dài, nhưng trái tim thật sự rung động hóa ra chỉ là chuyện trong nháy mắt."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro