Người láng giềng ánh trăng - Đinh Mặc

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ứng Hàn Thời - Tạ Cẩn Tri

" Trầm luân... là sự trầm luân của một người. Nhưng chờ đợi lại là sự chờ đợi của hai người."

" Có lẽ số phận đã cho chúng ta gặp nhau, nên hy vọng có thể cùng em tái ngộ."

" Cô ấy là tình yêu duy nhất của tôi trong cuộc đời này."

" Thì ra yêu một người, tức là trong một khoảnh khắc nào đó, bạn không có cách nào kháng cự."

" Tôi không cần em lao vào nơi nguy hiểm, dù chỗ đó có mặt tôi đi chăng nữa."

"Tình yêu là tìm một đối tượng độc nhất vô nhị, tâm hồn hòa hợp, chứ không muốn tạm bợ."

"Nếu anh động đến cô ấy . Tinh lưu sẽ dùng cả cuộc đời còn lại để truy sát tất cả quân nổi loạn."

" Thì ra yêu một người, tức là trong một khoảnh khắc nào đó, bạn không cách nào kháng cự. Cô đã yêu anh không phải sự sùng bái, mà là tình yêu mang theo thương tiếc vô ngần."

"Xin lỗi đã bắt anh đợi lâu như vậy. " - " Em không cần xin lỗi, bởi tôi tình nguyện đợi em. "

" Hóa ra, điều tốt đẹp nhất trong cuộc đời này là cuối cùng anh cũng gặp được em vào ngày ấy, tháng ấy, năm ấy."

" Anh đến từ một nền văn minh đã bị hủy diệt. Tựa như những hạt cát nhỏ bé bị thời gian lãng quên, cho dù quá khứ huy hoàng đến mấy, cũng bị vùi lấp trong vũ trụ bao la này chưa từng tồn tại. "

" Tôi sẽ tìm về cho anh những thứ anh đã đánh mất, sẽ bảo vệ thứ anh trân trọng. Anh sẽ nhìn thấy mặt trời mọc mỗi ngày, nhìn thấy các vì sao vĩnh viễn chiếu sáng. Với danh nghĩa Tinh Lưu, lời hứa này là mãi mãi."

" Nếu tương lai không có cách nào đảo ngược, em không thể cùng anh đi tiếp, thì em đâu nỡ để anh trao đi tấm chân tình rồi lại cô đơn đến già trong vũ trụ lạnh lẽo này."

" Con người chỉ là hạt cát nhỏ bé trong vũ trụ bao la nên cần phải quý trọng thời gian làm những chuyện bản thân mong muốn, chứ đừng để lãng phí đời người trong guồng quay của cuộc sống."

"Cho đến khi gặp em... ước muốn có được em dần dần cắm rễ trong tâm trí tôi. Kể cả em không yêu tôi, tôi cũng sẽ chăm sóc em trọn đời. Còn nếu em cũng có tình cảm với tôi, tôi sẽ luôn ở bên cạnh, trân trọng em. Chúng ta... sẽ sống với nhau đến đầu bạc răng long, mãi mãi không xa rời. Em có thể cho tôi cơ hội không?"

" Nhưng bây giờ, gặp được người đàn ông tốt như anh ấy, tôi mới hiểu được, tình yêu thật sự dù chỉ kéo dài một năm, một tháng, thậm chí chỉ một phút, một giây, thì cả cuộc đời này cũng không thể nào quên."

"Em không biết anh đến từ một nơi như thế nào, cũng chẳng rõ bao giờ anh sẽ ra đi. Anh còn là quân nhân, là sĩ quan chỉ huy nữa. Tuy đế quốc của anh đã bị diệt vong nhưng trách nhiệm vẫn còn đó, anh phải bảo vệ con chip, còn nhiều việc cần giải quyết. Em biết trước sau gì anh cũng sẽ ra đi, để em lại một mình."

" Cô nghĩ, may mà mình chưa hứa hẹn gì với anh. Bởi Tinh Lưu sẽ vĩnh viễn giữ lời hứa. May mà cô chưa nói gì cả. Nếu tương lai không có cách nào đảo ngược, em không thể cùng anh đi tiếp thì em đâu nỡ để anh trao đi tấm chân tình rồi lại cô đơn đến già trong vũ trụ lạnh lẽo này."

" Diệu Nhật đã rơi, Ngân Hà không còn Đế Quốc. Tôi sẽ dùng toàn bộ sinh lực để khôi phục nền văn minh vĩ đại còn rơi rớt lại trong vũ trụ. Chỉ mong mặt trời trong trái tim tôi sẽ không bao giờ rơi. "- Hoàng Đế

 " Diệu Nhật đã rơi, Ngân Hà không còn đế quốc nữa. Nó rơi xuống nơi sâu thẳm của vũ trụ, cùng với vinh quang là mơ ước của tôi. Từ giây phút này chúng tôi đã không còn hành tinh mẹ, cũng chẳng còn tinh tú và mặt trời. Chúng tôi đau khổ lưu vong trong bao năm ánh sáng. Mặt trời đã rơi, rơi vào tăm tối và giá lạnh vô ngần. Ngân Hà không còn đế quốc, tôi mãi mãi trung thành với việc lang thang. "

" Diệu Nhật đã rơi, Ngân Hà không còn đế quốc. Tôi đã từng chứng kiến sự ra đời của hằng tinh, cũng từng thấy nhiều hành tinh suy vong, rơi vào bóng đêm bất tận. Tôi vượt qua hàng ngàn năm ánh sáng mới gặp được người con gái khiến trái tim tôi rung động. Cô ấy sẽ là tình yêu suốt đời suốt kiếp của tôi. Cô ấy quan trọng hơn sinh mạng, quý báu như tín ngưỡng của tôi."

 " Em có biết không, mỗi khi thấy em cô đơn một mình xuyên qua thời gian- không gian tôi đều cảm thấy rất đau lòng. Tôi muốn ở bên em trọn đời, để em không phải cô đơn và sợ hãi nữa. Tôi vượt qua bao nhiêu năm ánh sáng, mới may mắn gặp được em. Tôi chỉ muốn ở bên em mãi mãi không bao giờ cách xa."- Mục Nham

" Tôi nghĩ mình yêu cô ấy mất rồi. Tôi muốn ở bên cạnh người phụ nữ có vết nứt thời gian cô độc đó. Tôi muốn sống cùng cô ấy, không muốn để cô ấy một mình. Mỗi lần thấy cô ấy che mặt, tránh né tất cả mọi người, xuyên qua không gian, lòng tôi rất buồn."

"Tinh Lưu! Anh đừng buồn, cũng đừng tự trách bản thân. Thật ra ở đây cũng rất tốt, em không sao đâu. Hãy để em chìm đắm trong thế giới này. Xin anh đừng bao giờ đến đây nữa. Cuối cùng, em cũng nhớ ra tất cả, nhớ ra câu chuyện của chúng ta. Khi thời không đến điểm tận cùng, khi em nhắm mắt, thế giới này sẽ lại bắt đầu lại từ đầu. Em đã nhìn thấy cảnh mình đứng trên chùa Bảo An vào một ngày tháng ba nắng vàng rực rỡ. Khi ấy, em đã quên hết tất cả, cứ thế bước thẳng về nơi bắt đầu câu chuyện của chúng ta."

" A lô! Anh cũng rất nhớ em." -  "Thế à, mấy ngày nay... anh có ngoan không?" - "Tiểu Tri, em đừng nói với đàn ông như vậy. Trong tương lai... anh sẽ là chồng của em, là trụ cột trong gia đình." - "Vâng! Thế rốt cuộc anh có ngoan không?" - ...Có."

" Anh có thể vĩnh viễn bảo vệ người mình yêu giống như anh ấy. Tuổi thọ trung bình của người Diệu Nhật từ 150 năm đến 180 năm. Tuổi thọ của anh có lẽ sẽ hơn 180 năm. Khoảng thời gian em còn sống, anh sẽ ở bên em mỗi ngày. Sau khi em qua đời, anh sẽ canh mộ của em. Đây chính là vĩnh viễn bên nhau mà em mong muốn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro