Trích dẫn 3:Hôn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiểu Đồng miễn cưỡng ngồi xuống nhưng mà...chiếc váy của cô, bình thường trên đầu gối mấy phân nhưng khi ngồi xuống lại bị kéo cao lên mấy chục phân khiến cô thấy ngượng vô cùng. Hai tay cô cứ nắm vạt trước ra sức kéo cho nó phủ xuống gối.

Thế Nam hiểu ý liền cởi áo khoác ra phủ lên chân cô làm cô rất cảm động.

-Đại ca Phong nhà ta đúng là bản lĩnh. Phen này giám đốc Vương mất cả chì lẫn chài. Haha...

-Chỉ một đòn đủ hạ knock out lão.

Một người trong lúc vui vẻ, châm thuốc hút làm Hiểu Đồng ho sặc sụa.

-Tắt thuốc đi!

Vĩnh Phong giật lấy điếu thuốc và dụi đi.

-Cô ấy không chịu được khói thuốc... Em uống gì?

Cô lắc đầu. Nhưng Vĩnh Phong đã đưa tay lên gọi phục vụ. Một anh chàng chạy đến.

-Nói với anh chàng bartender làm cho cô ấy loại nước mà cô ấy thích uống, không được có chất cồn nào hết.

Anh chàng bồi bàn liếc nhìn Hiểu Đồng một cái rồi đi đến quầy. Hiểu Đồng quay lại nhìn Vĩnh Phong nhưng không nói gì.

Lát sau, một ly nước cam được mang đến trước mặt cô.

-Em còn trẻ con hay sao mà lại uống nước cam?

Vĩnh Phong trêu cô. Hiểu Đồng bực bội cãi lại:

-Bộ người lớn là không được uống nước cam hay sao?

Thế Nam sợ lại sảy ra một cuộc khẩu chiến nữa nên vội cầu hòa:

-Nước cam tốt cho sức khỏe mà!

Vừa nói, Thế Nam vừa đưa tay khuấy đều ly nước cam giùm cô rồi quay sang Vĩnh Phong trách:

-Cậu đừng trêu cô ấy nữa! Cậu không thấy mặt cô ấy bị cậu hôn đến giờ vẫn còn đỏ sao?

Cả bọn ồ lên cười khiến Hiểu Đồng ngượng chín cả người. Vĩnh Phong đưa chai rượu lên môi nở nụ cười đắc trí.

Chờ cho giám đốc Vương ra về, Hiểu Đồng liền hất cánh tay của Vĩnh Phong nãy giờ vẫn khoắc trên người cô xuống, đứng bật dậy nhưng lại lảo đảo ngã lên người của Vĩnh Phong. Thì ra chân cô từ nãy giờ bất động nên bị tê, khiến cô không thể đứng vững. Vĩnh Phong ôm chặt Hiểu Đồng nhìn gương mặt luống cuống của cô thì lại trêu:

-Không phải em vì nụ hôn lúc nãy mà tự nguyện ngã vào lòng anh đấy chứ?

Hiểu Đồng xấu hổ đỏ mặt, cô đẩy mạnh anh ra rồi đứng dậy, bước vội ra ngoài.

-Nụ hôn lúc nãy coi như tôi trả nợ anh đã giúp tôi. Từ nay tôi và anh không ai nợ ai.

-Nụ hôn lúc nãy đã trả hết nợ, vậy thì anh lời rồi.

Cả đám lại cười khúc khích khiến Hiểu Đồng càng ngượng ngập. Cô bỏ đi đến quầy ngồi, bước đi hơi khấp khểnh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro