Trích dẫn 4: Bắt được em rồi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

....

- Haizz! Chán quá đi! - Đình Ân thở dài buồn bã. Nghe nói dạo này dãy A và dãy B xôn xao lắm, chứ chẳng lặng lẽ như dãy C tụi cô.

- Lại chuyện gì nữa đây? - Hiểu Đồng buông bút nhìn Đình Ân. Cô đang viết báo cáo giúp giáo sư Hà.

- Cậu xem các khoa khác ồn ào nhộn nhịp trong năm học mới ghê chưa kìa. Còn khoa mình thì lại im lìm chán ngắt.

- Mình thích như thế này hơn. Ồn ào thêm phiền phức mà thôi! - Cô tiếp tục viết.

- Cậu có biết bây giờ là những năm tháng đẹp nhất của đời người hay không hả? Bây giờ mà không tận hưởng thì sau này có muốn cũng không được.

- Vậy cậu cứ tiếp tục tận hưởng đi, đừng có làm phiền mình làm việc.

Đình Ân đứng dậy nguýt dài cho Hiểu Đồng một cái.

- Cậu cứ dìm đầu vào cái đống tài liệu đó cho đến chết đi. Mình đi hưởng thụ đây.

Nhưng Đình Ân chỉ ra ngoài một chút đã quay lại. Hiểu Đồng vẫn chăm chú xem xét tài liệu. Bên ngoài tự nhiên ồn ào, vài tiếng thì thầm...

- Sao anh ấy lại đến đây?

- Anh ấy đến tìm ai?

- Trời ơi! Đẹp trai quá!

...

Hiểu Đồng vẫn không chú ý, cô chỉ chăm chăm lo việc của mình. Không quan tâm chính là phương châm của cô đối với những hoạt động huyên náo ở bên ngoài, cho đến khi Đình Ân đến bên cạnh khều vào tay cô.

- Đến giờ rồi sao? - Hiểu Đồng quay về phía Đình Ân, ngẩng đầu hỏi.

Nhưng rồi cô nhìn xuống chiếc đồng hồ nhỏ màu bạc đeo ở cánh tay thon của mình. Vẫn còn đến bảy phút, cô thắc mắc nói:

- Còn sớm mà!

Nhưng Đình Ân khuôn mặt hơi tái lắc đầu, rồi đưa tay chỉ về phía trước mặt Hiểu Đồng.

Hiểu Đồng nhíu mày không hiểu động tác của Đình Ân có ý gì. Cô quay mặt nhìn về phía trước mình.

Đập vào mắt cô là khuôn mặt cực kì đẹp trai, ánh mắt sáng ngời, nụ cười nửa miệng quyến rũ. Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi và một chiếc quần jean nhưng ở anh lại tỏa ra ánh hào quang khiến trái tim của các cô gái phải rơi rụng như lá mùa thu.

Mọi ánh mắt đều dồn vào Hiểu Đồng. Trái tim vốn dĩ rất nhỏ bé của Hiểu Đồng bắt đầu thổn thức. Tại sao lại là anh? Tại sao anh lại xuất hiện trước mặt cô? Cô và anh, hai người cứ như đang chơi trò chơi đuổi bắt, lần đầu tiên gặp nhau, cô bỏ chạy nhưng lại bị anh bắt lại ở quán bar. Lần này cô cũng đã bỏ chạy, vậy mà anh lại bắt được cô lần nữa.

Tại sao anh lại thêm một lần nữa xuất hiện trong cuộc đời cô, chẳng phải cô đã cố quên anh, cố gạt bỏ hình ảnh anh ra khỏi trí não của cô rồi sao? Cô càng cố quên thò nó càng hiện diện một cách rõ rệt và làm trái tim cô đau thắt lại.

Hiểu Đồng nắm chặt cây bút trên tay, cô mím chặt môi để kiềm chế cảm xúc đến nỗi dấu của cây viết hằn trên tay cô. Chỉ có một điều, Hiểu Đồng không thể kiềm chế trái tim run rẩy của cô.

Vĩnh Phong đưa tay cầm lấy thẻ sinh viên Hiểu Đồng đeo trước ngực. Nhếch môi khẽ mỉm cười:

- Mễ Hiểu Đồng... cái tên đẹp lắm!

Cậu thả bảng tên ra rồi đưa người sát vào tai Hiểu Đồng, hơi thở phả vào tai Hiểu Đồng như một luồng điện nhẹ đang chạy. Anh thì thầm với một giọng trầm ấm:
- Bắt được em rồi. Lần này anh sẽ nắm thật chặt, em đừng mong chạy thoát.

Vĩnh Phong nháy mắt với Hiểu Đồng một cách ranh ma rồi quay lưng bỏ đi để lại Hiểu Đồng vẫn ngồi bất động ở đó. Tất cả các cô gái nhìn Hiểu Đồng ngưỡng mộ và ganh tỵ, còn các chàng trai nhìn cô với ánh mắt tò mò.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro