Shadow - Chương Bốn (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi không thể khiến bà chịu thêm rắc rối..." ngài Thứ Tư nói.

"Không rắc rối gì cả," Zorya Utrennyaya nói, một tay chơi đùa với mái tóc vàng, rồi bà ngáp dài.

"Ông có thể ngủ trong phòng Bielebog," Zorya Vechernyaya nói, chỉ tay vào ngài Thứ Tư. "Phòng đó trống. Còn cậu, chàng trai trẻ, tôi sẽ dọn một chỗ nằm trên sô-pha. Cậu sẽ thấy thoải mái hơn nằm trên giường lông vũ nhiều. Tôi thề đấy."

"Bà thật tốt quá," ngài Thứ Tư nói. "Chúng tôi đồng ý."

"Và ông phải trả tiền cho tôi, chỉ không nhiều như ông phải trả cho khách sạn," Zorya Vechernyaya nói, với niềm hoan hỉ trên gương mặt. "Một trăm đô-la."

"Ba mươi," ngài Thứ Tư nói.

"Năm mươi."

"Ba mươi lăm."

"Bốn mươi lăm."

"Bốn mươi."

"Tốt. Bốn mươi lăm đô-la." Zorya Vechernyaya với tay qua bàn và bắt tay ngài Thứ Tư. Rồi bà bắt đầu dọn dẹp nồi niêu trên bàn. Zorya Utrennyaya ngáp to đến nỗi Shadow sợ rằng bà có thể bị trật khớp hàm, rồi bà thông báo rằng bà sẽ đi ngủ và chúc ngủ ngon tới mọi người.

Shadow giúp Zorya Vechernyaya đem đĩa vào nhà bếp nhỏ. Trước sự ngạc nhiên của anh, có một cái máy rửa chén cũ bên dưới bồn rửa, và anh lấp đầy bát đĩa vào đó. Zorya Vechernyaya nhìn qua vai anh, tặc lưỡi, lấy những chiếc tô gỗ ra ngoài. "Mấy cái này bỏ vào bồn rửa," bà nói với anh.

"Xin lỗi."

"Không vấn đề gì. Giờ, ra kia đi, chúng tôi có bánh nướng," bà nói.

Bánh nướng - một cái bánh táo nướng - được mua từ cửa hàng và hâm nóng bằng lò, có vị rất, rất ngon. Bốn người họ ăn bánh với kem lạnh, và rồi Zorya Vechernyaya đuổi mọi người ra khỏi phòng khách, dọn một chỗ nằm dễ thương trên sô-pha cho Shadow. 

Ngài Thứ Tư nói chuyện với Shadow lúc họ đứng ngoài hành lang.

"Những gì cậu làm ở đó, với trò cờ đam ấy," ông nói.

"Vâng?"

"Giỏi lắm. Cậu rất, rất ngu. Nhưng vẫn giỏi. Ngủ bình an nhé."

Shadow đánh răng và rửa mặt bằng dòng nước lạnh giá trong phòng tắm nhỏ xíu, rồi đi xuống hành lang đến phòng khách, tắt đèn, ngủ thiếp đi trước khi đầu chạm vào gối.

---

Có những vụ nổ trong giấc mơ của Shadow: anh đang lái một chiếc xe tải qua một bãi mìn, và bom nổ tung hai bên anh. Kính chắn gió vỡ tan và anh cảm thấy máu ấm đang chảy xuống mặt.

Ai đó đang bắn anh.

Một viên đạn đâm thủng phổi anh, một viên đập tan xương anh, và một viên xé nát vai anh. Anh cảm nhận được sự tàn phá của từng viên đạn. Anh đổ gục xuống vô-lăng.

Tiếng nổ cuối cùng kết thúc trong bóng tối.

Mình hẳn đang nằm mơ, Shadow nghĩ, một mình trong bóng tối. Mình nghĩ mình vừa chết. Anh nhớ mình đã nghe và đã tin, như một đứa trẻ, rằng nếu bạn chết trong giấc mơ của mình, bạn cũng sẽ chết ngoài đời thật. Anh không cảm thấy mình đã chết. Anh mở mắt lên, một cách dò xét.

Có một người phụ nữ trong căn phòng khách nhỏ, đứng cạnh cửa sổ, hướng lưng mình về phía anh. Tim anh lỡ một nhịp, và anh hỏi, "Laura?"

Cô quay lại, bao bọc bởi ánh trăng. "Tôi xin lỗi," cô nói. "Tôi không có ý đánh thức anh." Cô có chất giọng Đông Âu nhẹ nhàng. "Tôi sẽ đi."

"Không, ổn mà," Shadow nói. "Cô không đánh thức tôi. Tôi có một giấc mơ thôi."

"Vâng," cô nói. "Anh đang khóc, và rên rỉ. Phần trong tôi muốn gọi anh dậy, nhưng tôi nghĩ, thôi, mình nên để anh ấy như vậy."

Mái tóc cô nhợt nhạt và không màu trong ánh trăng mỏng manh. Cô mặc bộ đầm ngủ bằng vải bông màu trắng, cổ ren cao và gấu váy dài quét đất. Shadow ngồi dậy, hoàn toàn tỉnh táo. "Cô là Zorya Polu...," anh do dự. "Người em gái luôn ngủ say."

"Tôi là Zorya Polunochnaya, đúng vậy. Còn anh là Shadow, phải không? Đó là những gì chị Zorya Vechernyaya bảo tôi, khi tôi thức dậy."

"Phải. Cô đang nhìn gì ngoài kia vậy?"

Cô nhìn anh, rồi ra hiệu cho anh đến cùng cô bên cửa sổ. Cô quay lưng lại trong lúc anh mặc quần jean vào. Anh bước đến cô. Trông có vẻ là một bước đi dài, cho một căn phòng nhỏ như vậy.

Anh không thể đoán tuổi của cô. Da cô không nhăn, mắt cô tối màu, lông mi thì dài, mái tóc chạm eo và có màu bạch kim. Ánh trăng đã hút hết màu sắc vào bóng ma của chính nó. Cô cao hơn hai người chị của mình. 

Cô chỉ tay lên bầu trời đêm. "Tôi đang nhìn vào đó," cô nói, chỉ vào chòm sao Bắc Đẩu. "Thấy không?"

"Chòm sao Đại Hùng," anh nói. "Gấu Lớn."

"Đó là một cách để nhìn chúng," cô nói. "Nhưng không phải cách ở nơi chúng tôi. Tôi đang định lên mái nhà ngồi. Anh đi với tôi chứ?"

Cô nhấc cửa sổ lên và trèo ra, bằng chân trần, khỏi lối thoát hiểm. Một cơn gió lạnh buốt thổi qua cửa sổ. Một thứ gì đó làm Shadow lo lắng, nhưng anh không biết nó là gì; anh ngập ngừng, rồi mặc áo len, mang vớ, mang giày và theo cô ra trèo ra cầu thang thoát hiểm rỉ sét. Cô đang đợi anh. Hơi thở của anh bốc hơi trong không khí tê lạnh. Anh nhìn bàn chân trần của cô bước đi nhẹ nhàng trên những bậc thang kim loại lạnh buốt, và theo cô lên mái nhà. 

Cơn gió lạnh ép sát bộ váy ngủ vào cơ thể cô, và Shadow nhận ra một cách sượng sùng rằng Zorya Polunochnaya đang không mặc gì bên trong. 

"Cô không thấy lạnh à?" anh hỏi, khi họ bước lên tới đỉnh thang thoát hiểm, và cơn gió thổi bay từ ngữ của anh đi. 

"Xin lỗi?"

Cô cúi mặt sát vào anh. Hơi thở của cô thật ngọt ngào.

"Tôi hỏi, cái lạnh không làm phiền cô à?"

Để trả lời, cô giơ ra một ngón tay: chờ đã. Cô bước, nhẹ nhàng, qua bên hông tòa nhà và lên mái nhà phẳng. Shadow bước đi có một chút vụng về hơn, theo cô qua mái nhà, đến cái bóng của tháp nước. Có một chiếc ghế gỗ dài đang đợi họ ở đó, cô ngồi xuống nó, anh ngồi xuống cạnh cô. Tháp nước bây giờ hoạt động như một tấm kính chắn gió, điều Shadow biết ơn vô cùng.

"Không," cô nói. "Cái lạnh không làm phiền tôi. Thời gian này là thời gian của tôi: tôi không thể cảm thấy không thoải mái chút nào trong đêm đen như cá không thể cảm thấy không thoải mái trong nước sâu."

"Hẳn cô thích ban đêm lắm," Shadow nói, thầm ước mình đã nói điều gì đó khôn ngoan và sâu sắc hơn.

"Hai người chị tôi là thời gian của riêng họ. Zorya Utrennyaya là buổi bình minh. Ở cố hương, chị ấy sẽ thức dậy để mở cổng, và cho cha chúng tôi lái - ừm, tôi quên mất là từ gì rồi, như kiểu xe hơi nhưng chạy bằng ngựa ấy?"

"Chiến xa?"

"Chiến xa của ông.  Cha tôi sẽ lái chúng ra ngoài. Còn Zorya Vechernyaya, chị ấy sẽ mở cửa cho cha vào hoàng hôn, khi cha trở về với chúng tôi."

"Còn cô?"

Cô chợt dừng lại. Môi cô căng mọng, nhưng rất nhợt nhạt. "Tôi chưa từng thấy cha tôi. Tôi luôn ngủ."

"Do tình trạng sức khỏe à?"

Cô không trả lời. Cái nhún vai, nếu cô có nhún vai thật, cũng chẳng thể cảm nhận được. "Vậy. Anh muốn biết tôi đang nhìn gì."

"Chòm Bắc Đẩu."

Cô giơ một tay ra chỉ vào nó, và cơn gió lại ép sát bộ váy vào cơ thể cô. Nhũ hoa cô, mọi gai ốc quanh quầng vú, đều hiện rõ mồn một trong giây lát, có màu tối đối lập với nền vải bông trắng. Shadow run rẩy.

"Xe của Odin, người ta gọi nó vậy. Và cả Gấu Lớn. Ở chỗ chúng tôi, chúng tôi tin nó là một, một vật thể, một, không phải một vị thần, nhưng giống như một vị thần, một điều xấu, bị xiềng xích trong những ngôi sao đó. Nếu điều đó thoát ra, nó sẽ ăn hết mọi thứ. Và có ba người chị em phải canh giữ bầu trời, cả ngày lẫn đêm. Nếu hắn thoát được, cái thứ trong mấy ngôi sao ấy, thế giới sẽ chấm dứt. Phù! kiểu vậy."

"Và mọi người tin vào điều đó?"

"Họ đã tin. Từ rất lâu rồi."

"Và cô đang xem liệu mình có thể thấy con quái vật ẩn trong mấy ngôi sao kia không?"

"Kiểu vậy. Vâng."

Anh mỉm cười. Anh nghĩ, nếu không phải vì cái lạnh, hẳn anh đã nghĩ mình đang mơ. Mọi thứ giống y như một giấc mơ.

"Tôi có thể hỏi cô bao nhiêu tuổi được không? Hai người chị cô trông có vẻ lớn hơn cô nhiều."

Cô gật đầu. "Tôi là đứa nhỏ nhất. Zorya Utrennyaya được sinh ra vào buổi sáng, và Zorya Vechernyaya được sinh ra vào buổi chiều, còn tôi được sinh ra vào giữa đêm. Tôi là đứa em đêm: Zorya Polunochnaya. Anh đã kết hôn chưa?"

"Vợ tôi mất rồi. Cô ấy mất tuần trước trong một tai nạn xe hơi. Hôm qua là lễ tang của cô ấy."

"Tôi rất tiếc."

"Đêm qua cô ấy đến tìm tôi." Điều này thật không khó nói ra, trong bóng đêm và ánh trăng; nó không khó chấp nhận như khi nói ra vào ban ngày. 

"Anh đã hỏi cô ấy muốn gì chưa?"

"Chưa. Không hẳn."

"Có lẽ là anh nên hỏi đi. Hỏi người chết là việc làm sáng suốt nhất. Thi thoảng họ sẽ nói cho anh nghe. Zorya Vechernyaya nói tôi rằng anh đã chơi cờ đam với Czernobog."

"Đúng vậy. Ông ấy thắng nên có quyền gõ vào sọ tôi bằng một cây búa cán dài."

"Ngày xưa, họ sẽ đưa người ta lên đỉnh núi. Lên những nơi cao nhất. Họ sẽ đập vỡ phía sau hộp sọ người đó bằng một hòn đá. Cho Czernobog."

Shadow liếc nhìn quanh. Không, họ đang ở một mình trên mái nhà.

Zorya Polunochnaya cười vang. "Ngốc quá, anh ấy không có ở đây. Với lại anh cũng thắng một ván mà. Có thể anh ấy sẽ không giáng đòn của mình cho đến khi chuyện này kết thúc. Anh ấy đã nói sẽ không làm vậy rồi. Và anh sẽ biết thôi. Như những con bò anh ấy giết. Chúng luôn biết, đầu tiên. Nếu không thì, mục đích ở đây là gì?

"Tôi cảm giác," Shadow nói với cô, "như thể tôi đang ở trong một thế giới với ý thức logic của riêng nó vậy. Những luật lệ của riêng nó. Như thể khi cô đang trong một giấc mơ, và cô biết có những luật lệ cô không được phá vỡ. Ngay cả khi cô không biết ý nghĩa của chúng là gì. Tôi chỉ đang chấp nhận và làm theo chúng, cô hiểu chứ?"

"Tôi hiểu," cô nói. Cô nắm lấy tay anh, bằng bàn tay lạnh như đá của mình. "Anh đã được ban tặng sự bảo hộ một lần. Anh đã được ban tặng mặt trời. Nhưng anh đã làm mất nó. Anh ném nó đi. Tất cả những gì tôi có thể cho anh là sự bảo hộ yếu kém hơn. Của người con gái, không phải người cha. Nhưng cả hai đều giúp anh được. Phải không?" Mái tóc bạch kim của cô bay quanh khuôn mặt trong cơn gió lạnh buốt.

"Tôi có phải đấu với cô không? Hay chơi cờ đam?" anh hỏi.

"Anh thậm chí không phải hôn tôi," cô nói với anh. "Chỉ cần lấy được mặt trăng từ tôi."

"Bằng cách nào?"

"Lấy được mặt trăng."

"Tôi không hiểu."

"Nhìn này," Zorya Polunochnaya nói. Cô giơ bàn tay trái lên và giữ nó trước mặt trăng, vì thế ngón trỏ và ngón cái cô trông như đang cầm lấy nó. Rồi, bằng một chuyển động mượt mà, cô giật nó ra. Trong một khoảnh khắc, trông như thể cô vừa lấy mặt trăng ra từ bầu trời, nhưng khi Shadow nhìn lại thì mặt trăng vẫn chiếu sáng, và Zorya Polunochnaya mở bàn tay ra cho thấy một đồng đô-la bạc hình Nữ thần Tự Do đang nằm giữa ngón trỏ và ngón cái. 

"Làm hay lắm," Shadow nói. "Tôi không thấy cô nắm nó. Và tôi cũng không biết cô làm đoạn cuối như thế nào."

"Tôi đâu có nắm nó," cô nói. "Tôi lấy nó ra. Và giờ tôi trao nó cho anh, để giữ anh an toàn. Đây. Đừng ném đồng xu này đi."

Cô đặt nó lên bàn tay phải anh và khép những ngón tay anh quanh nó. Đồng xu lạnh lẽo trong tay anh. Zorya Polunochnaya ngả người ra trước, khép mắt anh bằng những ngón tay mình, rồi hôn anh, nhẹ nhàng, từng bên mí mắt một. 

---

Shadow thức dậy trên sô-pha, quần áo chỉnh tề. Một tia nắng hẹp chiếu qua cửa sổ, khiến bụi mờ nhảy múa. 

Anh ra khỏi giường, bước tới cửa sổ. Căn phòng trông nhỏ hơn nhiều trong ánh sáng ban ngày.

Điều khiến anh lo lắng từ đêm qua trở nên rõ ràng hơn khi anh nhìn ra ngoài, nhìn xuống, và nhìn bên kia đường. Không có cầu thang thoát hiểm bên ngoài cửa sổ này: không có ban công, không có những bậc thang kim loại rỉ sét.

Nhưng, vẫn được nắm chặt trong lòng bàn tay anh, sáng lóa như ngày nó được đúc ra, là một đồng đô-la bạc hình Nữ thần Tự Do đời 1922.

"Ồ. Cậu dậy rồi," ngài Thứ Tư nói, đưa đầu vào từ cửa. "Tốt lắm. Muốn uống cà phê không? Chúng ta chuẩn bị đi cướp ngân hàng."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro