Shadow - Chương Bốn (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


"Zorya Vechernyaya đang đi mua sắm," bà nói. "Chị ấy sẽ về sớm thôi."

"Bọn tôi đã gặp bà ấy ở dưới lầu," Shadow nói. "Bà ấy nói mình biết xem bói."

"Đúng vậy," em gái bà nói. "Lúc trời chạng vạng, đó là thời điểm cho những lời nói dối. Tôi không nói dối tốt lắm, nên tôi là một bà xem bói nghèo. Em gái chúng tôi, Zorya Polunochnaya, em ấy còn không thể nói dối được."

Cà phê ngọt và đậm hơn Shadow kỳ vọng.

Shadow xin phép sử dụng nhà tắm - một căn phòng nhỏ như cái tủ quần áo, treo vài tấm ảnh đóng khung lốm đốm nâu chụp đàn ông và phụ nữ trong những tư thế cứng nhắc thời Victoria. Lúc này mới đầu giờ chiều, nhưng ánh sáng ban ngày đã bắt đầu phai dần. Anh nghe thấy những giọng nói cất lên từ dưới sảnh. Anh rửa tay trong dòng nước lạnh giá bằng một mẩu xà phòng màu hồng có mùi hơi tanh.

Czernobog đang đứng ở dưới sảnh lúc Shadow bước ra.

"Ông toàn mang rắc rối!" ông đang thét lên. "Không gì ngoài rắc rối! Ta sẽ không nghe đâu! Ông cút ra khỏi nhà tôi ngay!"

Ngài Thư Tư vẫn đang ngồi trên sô-pha, nhấm nháp ly cà phê, vuốt ve con mèo xám. Zorya Utrennyaya đứng trên tấm thảm mỏng, một tay xoắn ra xoắn vào mái tóc vàng của mình một cách lo lắng. 

"Có vấn đề gì sao?" Shadow hỏi.

"Lão ta là vấn đề đấy!" Czernobog gào lên. "Chính là lão ta! Cậu hãy nói với lão không thứ gì sẽ khiến ta giúp lão đâu! Ta muốn lão đi! Ta muốn lão biến khỏi đây! Cả hai người luôn!"

"Làm ơn," Zorya Utrennyaya nói. "Làm ơn giữ yên lặng, ông sẽ đánh thức Zorya Polunochnaya mất."

"Bà cũng giống lão ta, bà muốn ta tham gia trò điên khùng của lão!" Czernobog vẫn hét. Ông trông sắp khóc đến nơi. Một cột tàn thuốc dài rơi từ điếu thuốc trên tay ông xuống tấm thảm lót sảnh mòn xơ cả chỉ.

Ngài Thứ Tư đứng lên, bước tới Czernobog. Ông đặt tay mình lên vai Czernobog. "Nghe này," ông nói, một cách ôn hòa. "Đầu tiên, chuyện này không điên khùng. Đó là cách duy nhất. Thứ hai, mọi người đều sẽ ở đó. Ông sẽ không muốn bị bỏ rơi, phải không?"

"Ông biết tôi là ai mà," Czernobog nói. "Ông biết bàn tay này đã làm những chuyện gì mà. Ông muốn anh trai tôi, không phải tôi. Và anh ấy thì biến mất rồi."

Một cánh cửa trong hành lang mở ra, giọng nói phụ nữ ngái ngủ lên tiếng, "Có chuyện gì vậy?"

"Không gì đâu, em gái à," Zorya Utrennyaya nói. "Ngủ tiếp đi em." Rồi bà quay sang Czernobog. "Thấy chưa? Thấy những gì ông làm với mấy tiếng gào thét của ông chưa. Quay lại kia và ngồi xuống đi. Ngồi xuống!" Czernobog nhìn như thể ông định phản kháng; và ham muốn chiến đấu của ông bỗng biến mất. Đột nhiên, ông trông yếu ớt: yếu ớt, và cô đơn.

Ba người đàn ông quay lại căn phòng khách tồi tàn. Có một vòng nicotine màu nâu quanh căn phòng đó, cách trần nhà khoảng một bước chân, trông giống như dòng thủy triều trong một bồn tắm cũ.

"Chuyện này không phải vì ông," ngài Thứ Tư nói với Czernobog, một cách điềm tĩnh. "Nếu chuyện này là vì anh ông, thì nó cũng là vì ông. Đó là nơi những người kiểu đối ngẫu như hai ông được mời tới thay vì chúng tôi, nhỉ?"

Czernobog không nói gì.

"Nhân tiện nhắc về Bielebog, ông có nghe được tin tức gì không?"

Czernobog lắc đầu. Ông nhìn lên Shadow. "Cậu có anh trai chứ?"

"Không," Shadow đáp. "Theo như tôi biết thì không."

"Ta có một người anh. Người ta nói, nếu cậu đặt hai người cạnh nhau, bọn ta trông như một người, cậu biết đấy? Khi bọn ta còn trẻ, tóc anh ấy, nó có màu vàng rực, sáng óng, mắt anh ấy xanh ngắt, và người ta nói, anh ấy là đứa tốt. Còn tóc ta thì đen thui, thậm chí đen hơn cả tóc cậu, và người ta nói ta là đứa xấu, cậu hiểu không? Ta là kẻ xấu. Và giờ thời gian trôi đi, tóc ta đã bạc. Tóc anh ấy, ta nghĩ, cũng đã bạc. Và giờ cậu nhìn vào hai ta, cậu sẽ không biết ai là bóng đêm, ai là ánh sáng."

"Hai người thân nhau không?" Shadow hỏi.

"Thân?" Czernobog hỏi. "Không. Sao có thể chứ? Bọn ta quan tâm những vấn đề rõ là khác nhau."

Có tiếng lách cách từ cuối hành lang, và Zorya Vechernyaya bước vào. "Bữa tối trong một tiếng nữa," bà nói. Rồi bà đi ra ngoài.

Czernobog thở dài. "Bà ấy tưởng mình là một đầu bếp giỏi," ông nói. "Khi bà ấy được nuôi lớn, luôn có người hầu nấu cho ăn. Giờ, không còn người hầu nữa. Không còn gì cả."

"Không có không gì cả," ngài Thứ Tư nói. "Không bao giờ có không gì cả."

"Ông," Czernobog nói. "Tôi sẽ không nghe theo ông." Ông quay sang Shadow. "Cậu có biết chơi cờ đam không?" ông hỏi.

"Biết," Shadow nói.

"Tốt. Cậu sẽ chơi cờ đam với ta," ông nói, lấy ra một hộp các quân cờ gỗ từ kệ phía trên lò sưởi và đổ chúng ra bàn. "Ta chơi quân đen."

Ngài Thứ Tư chạm cánh tay Shadow. "Cậu không cần phải làm việc này, cậu biết đấy," ông nói.

"Không vấn đề gì. Tôi muốn chơi," Shadow nói. Ngài Thứ Tư nhún vai, lấy một bản sao tờ Reader's Digest cũ từ chồng tạp chí nhỏ ố vàng trên bậu cửa sổ.

Những ngón tay màu nâu của Czernobog hoàn tất việc xếp quân lên bàn cờ, và trận đấu bắt đầu.

---

Trong những ngày tiếp theo, Shadow thường thấy mình vẫn nhớ rõ ván cờ đó. Vài đêm anh mơ thấy nó. Những quân cờ tròn, dẹt của anh có màu gỗ cũ và bẩn, trên danh nghĩa là quân trắng. Những quân cờ của Czernobog có màu đen mờ, nhám. Shadow là người đi trước. Trong giấc mơ, không có cuộc trò chuyện nào khi họ đang chơi, chỉ có tiếng lọc cọc nặng nề khi những quân cờ được đặt xuống, hoặc tiếng rít của gỗ với gỗ khi chúng trượt đi từ ô bên này sang ô bên cạnh.

Trong sáu nước đầu tiên mỗi người đều di chuyển quân của mình trên bàn cờ, vào phía trung tâm, để lại hàng cuối còn nguyên chưa động đến. Có những khoảng dừng giữa các nước cờ, những khoảng dừng dài, kiểu giống cờ vua, trong lúc hai người đàn ông theo dõi, và suy nghĩ.

Shadow đã chơi cờ đam trong tù: nó giết thời gian. Anh cũng chơi cờ vua nữa, nhưng anh không thấy bản thân mình hợp với việc lên kế hoạch trước. Anh thích chọn nước cờ hoàn hảo nhất cho từng khoảnh khắc. Thỉnh thoảng, bạn có thể thắng trò cờ đam như vậy đấy.

Một tiếng cọc vang lên khi Czernobog lấy một quân đen và đặt nó chồng lên một trong số những quân trắng của Shadow. Lão già nhặt quân trắng của Shadow và đặt nó trên bàn cạnh bàn cờ.

"Ăn quân đầu. Cậu thua rồi," Czernobog nói. "Ván cờ kết thúc."

"Không," Shadow nói. "Ván cờ vẫn còn lâu lắm mới xong."

"Vậy cậu muốn cược không? Cá cược một chút, cho ván cờ thú vị hơn?"

"Không," ngài Thứ Tư nói, mà không nhìn lên khỏi chuyên mục "Truyện hài trong Quân Đội." "Cậu ấy sẽ không cược gì cả."

"Ta không chơi với ông, ông già. Ta chơi với cậu ấy. Vậy, cậu có muốn cá cược không, Quý ngài Shadow?"

"Lúc nãy, hai người cãi nhau chuyện gì?" Shadow hỏi.

Czernobog nhấc một bên chân mày lởm chởm. "Ông chủ của cậu muốn ta đi với ông ấy. Để giúp công việc vô lý của ổng. Ta thà chết ở đây còn hơn."

"Ông muốn cược phải không? Được thôi. Nếu tôi thắng, ông phải đi với bọn tôi."

Ông lão mím môi. "Có thể," ông nói. "Nhưng chỉ khi cậu chấp nhận hình phạt của ta, nếu cậu thua."

"Và hình phạt đó là?"

Không gì thay đổi trong biểu cảm của Czernobog. "Nếu ta thắng, ta sẽ gõ nát sọ cậu ra. Bằng cây búa cán dài đó. Đầu tiên cậu sẽ quỳ gối xuống. Rồi ta đập một cú vào cậu, nên cậu sẽ chẳng đứng dậy được nữa." Shadow nhìn vào gương mặt ông lão, cố gắng đọc ý nghĩ của ông. Ông không nói đùa, Shadow biết chắc chắn là vậy: trong ông có một sự thèm khát cho thứ gì đó, cho nỗi đau, cho cái chết, cho sự trừng phạt.

Ngài Thư Tư đóng cuốn tạp chí Reader's Digest lại. "Chuyện này lố bịch quá," ông nói. "Ta đã sai khi đến đây. Shadow, chúng ta đi thôi." Con mèo xám, khó chịu, đứng dậy và bước lên bàn bên cạnh ván cờ đam. Nó nhìn vào mấy quân cờ, rồi nhảy xuống sàn và, đuôi dựng cao, bước đi một cách kiêu ngạo ra khỏi phòng.

"Không," Shadow nói. Anh không sợ chết. Cuối cùng thì, không phải anh không sợ chết như thể anh không còn lẽ sống nào. "Ổn cả mà. Tôi đồng ý. Nếu ông thắng, ông sẽ có cơ hội gõ nát sọ tôi ra bằng một cú từ cây búa cán dài của ông," rồi anh di chuyển quân trắng tiếp theo của mình đến ô vuông bên cạnh ở mép bàn cờ.

Không còn gì để nói thêm, nhưng ngài Thứ Tư cũng không cầm tờ Reader's Digest lên mà đọc lần nữa. Ông theo dõi ván cờ bằng cả bên mắt giả và bên mắt thật, với một thái độ trung kiên.

Czernobog lấy một quân khác của Shadow. Shadow lấy hai quân của Czernobog. Từ hành lang bay ra mùi nấu thức ăn lạ. Mặc dù không phải mọi mùi đều mang cảm giác ngon miệng, Shadow chợt nhận ra mình đói đến mức nào.

Hai người đàn ông đi các nước cờ, đen và trắng, lần lượt thay phiên nhau. Một loạt các quân cờ bị lấy đi, một sự nở rộ của các quân vua: không còn bị buộc chỉ di chuyển về phía trước trên bàn cờ, mỗi lần chỉ di chuyển sang ngang một lần, các quân vua có thể tiến lên hoặc thụt lùi, khiến chúng nguy hiểm gấp đôi. Chúng đã đi được đến hàng xa nhất, và có thể đi đến nơi chúng muốn. Czernobog có ba quân vua, Shadow có hai quân. 

Czernobog di chuyển một quân vua quanh bàn cờ, ăn hết các quân còn lại của Shadow, trong khi sử dụng hai quân vua kia ghìm chặt hai quân vua của Shadow.

Czernobog có được quân vua thứ tư, và quay trở lại bàn cờ với hai quân vua của Shadow, rồi, không mỉm cười, lấy cả hai quân này đi. Thế là như vậy đấy. 

'Vậy," Czernobog nói. "Ta sẽ gõ nát sọ cậu ra. Và cậu sẽ tự nguyện quỳ xuống. Vậy là tốt rồi." Ông đưa tay ra vỗ nhẹ vào cánh tay Shadow.

"Chúng ta vẫn còn thời gian trước khi bữa tối sẵn sàng," Shadow nói. "Ông muốn chơi thêm ván nữa không? Vẫn giao kèo cũ?"

Czernobog đốt một điếu thuốc khác, từ hộp diêm nhà bếp. "Sao vẫn có thể là giao kèo đó được? Cậu muốn ta nên giết cậu hai lần à?"

"Ngay bây giờ, ông có một cú gõ, hết. Ông bảo tôi việc đó không chỉ cần sức mạnh, mà còn cần cả kỹ thuật nữa. Như vậy thì, nếu ông thắng ván này, ông sẽ được gõ đầu tôi hai lần."

Czernobog nhìn đầy tức giận. "Một cú gõ, chỉ cần vậy thôi, một cú duy nhất. Đó là nghệ thuật." Ông vỗ nhẹ vào phần trên cánh tay phải, chỗ có cơ bắp, bằng cánh tay trái, rải tro xám từ điếu thuốc xuống.

"Cũng đã rất lâu rồi. Nếu ông mất kỹ thuật của mình, ông có thể chỉ đơn giản là làm tôi bầm tím thôi. Đã bao lâu kể từ lần cuối ông vung cây búa giết chóc đó trong trang trại? Ba mươi năm? Hay bốn mươi năm?"

Czernobog không nói gì. Miệng ông khép chặt thành một đường xám rạch ngang khuôn mặt. Ông gõ ngón tay lên mặt bàn gỗ, đánh trống theo nhịp. Rồi ông đặt hai mươi bốn quân cờ về lại vị trí của chúng trên bàn cờ.

"Chơi thôi," ông nói. "Lần nữa, cậu quân trắng. Ta quân đen."

Shadow đưa quân đầu tiên của mình ra. Czernobog đẩy một trong những quân cờ của mình về phía trước. Và Shadow nhận thấy rằng Czernobog đang cố chơi lại cùng một ván cờ lần nữa, ván cờ mà ông vừa thắng, rằng đây sẽ là giới hạn của ông.

Lần này Shadow chơi liều lĩnh hơn. Anh chộp lấy những cơ hội nhỏ bé, đi nước cờ không suy tính, không dừng lại để cân nhắc. Và lần này, trong lúc chơi, Shadow mỉm cười; và mỗi khi Czernobog đi một quân, Shadow càng cười tươi hơn nữa.

Một lúc sau, Czernobog đang đập những quân cờ xuống khi ông đi các nước cờ, đập chúng xuống mặt bàn gỗ mạnh đến mức những quân còn lại phải run rẩy trên những ô vuông đen.

"Đấy," Czernobog nói, lấy đi một trong những quân cờ của Shadow bằng một cú đập mạnh quân đen của mình xuống. "Đấy. Cậu nói gì nào?"

Shadow chẳng nói gì: anh chỉ đơn giản là mỉm cười, và nhảy lên quân Czernobog vừa đặt xuống, và một quân khác, quân khác nữa, và quân thứ tư, dọn dẹp những quân đen ở trung tâm bàn cờ. Anh lấy một quân trắng từ đống quân bên cạnh bàn cờ và tôn nó làm vua.

Sau đó, mọi thứ chỉ là một hành động thu dọn hiện trường: vài nước đi nữa, và ván cờ kết thúc.

Shadow nói, "Ván thứ ba nhé?"

Czernobog nhìn anh chằm chằm, đôi mắt xám của ông như những mũi thép. Và rồi ông cười xòa, vỗ vai Shadow. "Ta thích cậu!" ông thốt lên vỡ òa. "Cậu gan to lắm."

Sau đó, Zorya Utrennyaya xuất hiện ở cửa để nói với họ rằng bữa tối đã sẵn sàng và họ nên dẹp ván cờ của họ đi, rồi bà trải khăn trải bàn xuống bàn.

"Chúng tôi không có phòng ăn," bà nói, "Xin lỗi. Chúng tôi ăn ở đây luôn."

Các món ăn được bày lên bàn. Mỗi thực khách được đưa một khay nhỏ, trên đó là một số dụng cụ ăn uống đã xỉn màu, để giữ trên đùi của mình.

Zorya Vechernyaya lấy ra năm cái tô gỗ và đặt một củ khoai tây luộc chưa gọt vỏ vào mỗi tô, sau đó múc một phần vừa phải súp củ cải đỏ vào. Bà thả một muỗng đầy kem chua trắng, và chuyền tô cho từng người.

"Tôi tưởng có sáu người tất cả," Shadow nói.

"Zorya Polunochnaya vẫn còn đang ngủ," Zorya Vechernyaya nói. "Chúng tôi để phần ăn của em ấy trong tủ lạnh rồi. Khi nó dậy, nó sẽ ăn."

Súp củ cải đỏ có mùi giấm chua, và có vị như củ cải muối. Khoai tây luộc thì bở.

Phần tiếp theo là nồi thịt hầm trông dai nhách, kèm theo màu xanh của một số loại rau - dù chúng đã bị luộc quá lâu và quá kỹ đến mức không còn, hoàn toàn không còn, màu xanh nữa, và chúng đang dần chuyển sang màu nâu.

Sau đó là món bắp cải cuộn thịt và cơm, lá bắp cải có độ dẻo dai đến mức chúng gần như không thể bị cắt ra mà không làm vung vãi thịt và cơm ra khắp thảm sàn. Shadow đẩy phần bắp cải cuộn của mình lòng vòng quanh đĩa.

"Bọn tôi đã chơi cờ đam," Czernobog nói, cắt một miếng thịt hầm khác. "Chàng trai này và tôi. Cậu ấy thắng một ván, tôi thắng một ván. Vì cậu ấy thắng một ván, tôi đã đồng ý đi với cậu ấy và ngài Thứ Tư đây, và giúp kế hoạch điên khùng của họ. Và bởi vì tôi thắng một ván, nên sau khi mọi chuyện kết thúc, tôi sẽ giết chàng trai này, với một cú gõ bằng búa."

Hai chị em nhà Zorya gật đầu một cách nghiêm trọng. "Thật đáng tiếc," Zorya Vechernyaya nói với Shadow. "Nếu ta xem vận cho cậu, lẽ ra ta nên nói cậu sẽ có một cuộc đời trường thọ và viên mãn, với nhiều con cháu."

"Đó là lý do vì sao chị là một người xem bói giỏi," Zorya Utrennyaya nói. Bà trông buồn ngủ, như thể đây hẳn là một nỗ lực để bà có thể thức muộn như vậy. "Chị nói những lời nói dối tuyệt nhất."

Cuối bữa ăn, Shadow vẫn còn thấy đói. Thức ăn trong tù cũng khá tệ, nhưng rõ ràng là ngon hơn thứ này. 

"Thức ăn ngon lắm," ngài Thứ Tư nói, người đã dọn sạch đĩa của mình bằng mọi dấu hiệu của sự thích thú. "Cảm ơn các quý bà. Và giờ, tôi e rằng phận sự của chúng tôi là yêu cầu bà giới thiệu cho chúng tôi một khách sạn tốt trong khu này."

Zorya Vechernyaya trông có vẻ bị xúc phạm vì điều đó. "Tại sao ông phải tới khách sạn?" bà nói. "Chúng ta không phải bạn bè sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro