Shadow - Chương Bốn (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Hãy để chuyến tàu Đặc Biệt Nửa Đêm

Chiếu ánh sáng vào tôi

Hãy để chuyến tàu Đặc Biệt Nửa Đêm

Soi ánh sáng hằng mến vào tôi."

- Chuyến tàu Đặc Biệt Nửa Đêm, nhạc xưa

---

Shadow và ngài Thứ Tư ăn sáng ở quán Nhà bếp Đồng quê bên kia đường đối diện nhà nghỉ của họ. Lúc đó là tám giờ sáng, không khí vẫn còn mờ sương và lạnh lẽo.

"Cậu đã sẵn sàng rời khỏi Eagle Point?" ngài Thứ Tư hỏi. "Ta cần ghé thăm vài người, nếu cậu đã sẵn sàng. Hôm nay là thứ Sáu. Thứ Sáu là ngày nghỉ. Ngày của phụ nữ. Ngày mai là thứ Bảy. Có nhiều việc phải làm hơn vào thứ Bảy."

"Tôi sẵn sàng rồi," Shadow nói. "Không còn gì níu giữ tôi lại đây."

Ngài Thứ Tư chất đống đĩa ăn của mình bằng vài loại thịt ăn sáng. Shadow lấy vài miếng dưa tây, một cái bánh mì vòng, và một gói phô mai kem. Họ đến và ngồi xuống bàn.

"Đêm qua cậu đã mơ thấy vài thứ," ngài Thứ Tư nói.

"Ừ," Shadow nói. "Đúng vậy." Dấu chân vấy bùn của Laura vẫn còn hiện hữu trên thảm nhà nghỉ khi anh thức dậy sáng nay, dẫn từ phòng ngủ của anh đến sảnh và ra ngoài cửa.

"Vậy," ngài Thứ Tư hỏi. "Tại sao người ta gọi cậu là Bóng đen?"

Shadow nhún vai. "Nó là một cái tên," anh nói. Bên ngoài tấm kính, thế giới trong màn sương trở thành một bức vẽ chì được thực hiện bằng hàng tá màu xám khác nhau với một vệt màu đỏ tươi chỗ này hoặc một vệt màu trắng xóa chỗ nọ. "Còn ông mất một bên mắt thế nào vậy?"

Ngài Thứ Tư nhét nửa tá thịt xông khói vào miệng, nhai chóp chép, lau mỡ trên môi bằng mu bàn tay. "Ta không làm mất," ông nói. "Ta vẫn biết chính xác nó đang nằm đâu."

"Vậy kế hoạch là gì?"

Ngài Thứ Tư nhìn suy tư. Ông ăn thêm vài lát giăm bông hồng tươi, nhặt một mẩu thịt dính trên râu, thả nó lại vào dĩa. "Kế hoạch như sau. Tối mai chúng ta sẽ gặp một số người xuất sắc trong các lĩnh vực tương ứng của họ, đừng để thái độ của họ đe dọa cậu. Chúng ta sẽ gặp họ tại một trong những địa điểm quan trọng nhất trong cả nước. Sau đó chúng ta sẽ uống rượu và ăn tối với họ. Ta cần thuyết phục họ tham gia vào kế hoạch hiện tại của ta."

"Và cái nơi quan trọng nhất đó ở đâu?"

"Cậu sẽ biết thôi, cậu bé. Ta nói là một trong những địa điểm quan trọng nhất. Ý kiến được chia ra một cách hợp lý. Ta đã đánh tiếng đến các cộng sự của ta. Chúng ta sẽ ghé qua Chicago trên đường đi vì ta cần lấy chút tiền. Niềm vui, như cách ta cần được vui, sẽ tốn nhiều hơn số tiền ta hiện có. Xong rồi chúng ta tới Madison." Ngài Thứ Tư trả tiền và họ rời đi, đi bộ qua đường đến bãi đậu xe của nhà nghỉ. Ngài Thứ Tư ném chìa khóa xe cho Shadow.

Anh lái xe xuống đường cao tốc và ra khỏi thị trấn.

"Cậu sẽ nhớ nó chứ?"Ngài Thứ Tư hỏi. Ông đang phân loại một tập bìa cứng chứa đầy các tấm bản đồ.

"Thị trấn đó hả?" Không. Tôi không thật sự có một cuộc đời ở đó. Tôi chưa bao giờ ở một nơi quá lâu khi còn bé, và tôi không ở đây cho đến những năm tôi hai mươi. Nên thị trấn này là của Laura."

"Hãy cùng nhau hi vọng cô ta còn sống ở đó," ngài Thứ Tư nói.

"Chỉ là mơ thôi," Shadow nói. "Nhớ đấy."

"Vậy thì tốt," ngài Thứ Tư nói. "Một thái độ lành mạnh cần có. Đêm qua cậu có chịch cô ta không?"

Shadow hít một hơi. Rồi anh nói, "Đó không phải việc của ông. Và không."

"Mà cậu có muốn không?"

Shadow không nói gì cả. Anh lái xe lên phía bắc, hướng tới Chicago. Ngài Thứ Tư cười khúc khích rồi bắt đầu liếc qua đống bản đồ, mở ra rồi lại gấp vô, thỉnh thoáng ghi chú vào sổ ghi chú màu vàng bằng một cây bút bi lớn bằng bạc.

Cuối cùng ông cũng làm xong. Ông cất cây bút bi đi, cất bìa hồ sơ ra băng ghế sau. "Điều tuyệt vời nhất về những bang chúng ta sắp tới," ngài Thứ Tư nói, "Minnesota, Wisconsin, xung quanh đó, có kiểu phụ nữ ta thích khi ta còn trẻ. Da trắng muốt, mắt xanh biếc, tóc nhạt màu tới mức gần như hóa trắng, môi đỏ rượu, và bộ ngực tròn đầy với gân xanh chạy qua như những miếng phô mát ngon lành."

"Chỉ khi ông còn trẻ thôi à?" Shadow hỏi. "Hình như đêm qua ông cũng khá lắm đấy chứ."

"Ừ." Ngài Thứ Tư mỉm cười. "Cậu có muốn biết bí mật thành công của ta không?"

"Ông trả tiền cho họ?"

"Không thô lỗ đến thế đâu. Không, bí mật là cái duyên. Rõ ràng và đơn giản."

"Duyên, hả? Vậy thì, như người ta hay nó, một là có, hai là không."

"Duyên cũng có thể học được mà," ngài Thứ Tư nói. 

Shadow mở đài radio chuyển đến một kênh nhạc xưa, và lắng nghe những bài hát đương thời trước cả khi anh sinh ra. Bob Dylan đang hát về một cơn mưa nặng hạt sắp đổ, và Shadow tự hỏi liệu trận mưa đó đã rơi hay chưa, hay đó chỉ là một điều sắp xảy ra. Con đường trước mắt họ trống trơn và những tinh thể băng trên nhựa đường lấp lánh như những viên kim cương dưới ánh mặt trời buổi sáng.

---

Chicago xuất hiện chậm rãi, như một cơn đau nửa đầu. Đầu tiên họ đang lái xe qua vùng nông thôn, sau đó, bất thình lình, thị trấn biến thành một khu đô thị ngoại ô nghèo nàn, và rồi khu đô thị biến thành thành phố.

Họ đỗ xe ngoài một căn nhà thấp bé màu đen trong khu nhà đá. Vỉa hè không còn tuyết. Họ bước tới tiền sảnh. Ngài Thứ Tư nhấn cái nút trên cùng của hộp hệ thống liên lạc nội bộ bằng kim loại. Không gì xảy ra. Ông nhấn lại lần nữa. Rồi, lò dò, ông bắt đầu nhấn những nút khác, tới những hộ gia đình khác, mà không ai phản hồi. 

"Nó hư rồi," một bà lão gầy gò, đang bước xuống cầu thang. "Không hoạt động đâu. Chúng tôi đã gọi điện cho quản lý tòa nhà, yêu cầu ông ta sửa nó trong lúc ông đang sửa cái máy sưởi, ông ta chẳng quan tâm, chạy tới Arizona cho trái tim mùa đông của ổng." Khẩu âm của bà nghe nặng, Shadow đoán, đến từ vùng Đông Âu.

Ngài Thứ Tư cúi thấp. "Zorya thân yêu, ta có thể nói bà xinh đẹp tới nhường nào không? Một sinh vật rạng rỡ. Bà chẳng hề già đi chút nào."

Bà lão lườm nguýt ông. "Ông ấy không muốn gặp ông. Tôi cũng không muốn gặp ông luôn. Ông là đồ rắc rối."

"Nếu chuyện đó không quan trọng ta cũng chẳng đến."

Bà lão hít hít. Bà mang theo một chiếc túi lưới mua đồ trống không, mặc một chiếc áo khoác cũ màu đỏ, cài khuya kín đến tận cằm. Bà nhìn Shadow đầy ngờ vực.

"Anh chàng to lớn này là ai đây?" bà hỏi ngài Thứ Tư. "Một trong số những tên sát nhân của ông à?"

"Bà làm tôi tổn thương sâu sắc đấy, thưa bà. Quý ông đây tên là Shadow. Cậu ấy đang làm việc cho tôi, phải, nhưng là vì các người. Shadow, xin được giới thiệu cậu với Quý bà Zorya Vechernyaya đáng yêu này."

"Hân hạnh được biết bà," Shadow nói.

Như một chú chim, bà lão nhìn anh chăm chú. "Shadow à," bà nói. "Một cái tên hay. Khi những cái bóng dài ra, đó là thời điểm của ta. Và cậu là một cái bóng dài." Bà nhìn anh từ trên xuống dưới, rồi mỉm cười. "Cậu có thể hôn tay ta," bà nói, giơ bàn tay lạnh ngắt của mình ra.

Shadow cúi xuống và hôn lên bàn tay mảnh dẻ của bà. Bà đeo một chiếc nhẫn hổ phách trên ngón giữa. 

"Giỏi lắm," bà nói. "Tôi đang định mua vài món đồ tạp hóa. Ông thấy đấy, tôi là người duy nhất trong số họ mang tiền về. Hai người kia không thể kiếm tiền từ việc xem bói được. Bởi vì họ chỉ nói ra những sự thật, và sự thật thì không phải điều con người muốn nghe. Đó là điều xấu, và nó gây rắc rối cho con người, nên họ không quay lại. Nhưng tôi thì có thể nói dối họ, nói họ nghe những gì họ muốn nghe. Nên tôi đem tiền về nhà. Ông có định ở lại đây ăn tối không?"

"Ta hi vọng là thế," ngài Thứ Tư nói.

"Vậy tốt hơn hết là đưa tôi chút tiền mua đồ ăn đi," bà nói. "Tôi kiêu ngạo, nhưng tôi không ngu. Mấy người kia kiêu ngạo hơn tôi, và ông ấy là người kiêu ngạo nhất. Nên đưa tôi tiền đi và đừng nói với họ là ông đưa tôi."

Ngài Thứ Tư mở ví, đưa tay vào. Ông lấy ra một tờ hai mươi đô-la. Zorya Vechernyaya giật nó từ tay ông, và chờ đợi. Ông lấy thêm một tờ hai mươi đô-la ra nữa và đưa cho bà.

"Vậy tốt hơn không," bà nói. "Chúng tôi sẽ chăm hai ông như hoàng tử. Giờ, đi lên lầu đến tầng trên cùng. Zorya Utrennyaya đã thức, nhưng người em gái còn lại vẫn đang ngủ, nên đừng làm ồn quá."

Shadow và ngài Thứ Tư leo lên những bậc thang tối tăm. Chiếu nghỉ hai tầng trên chứa đầy các túi rác nhựa đen và nó có mùi như rau củ thối.

"Họ là dân digan à?" Shadow hỏi.

"Zorya và gia đình của bà ấy hả? Không hẳn. Họ không phải người Rô-ma. Họ là người Nga. Dân Slav, ta nghĩ vậy."

"Nhưng bà ấy làm nghề xem bói."

"Nhiều người làm nghề xem bói lắm. Ta cũng tập tành bộ môn này mà." Ngài Thứ Tư thở hổn hển khi cả hai bước lên bậc thang cuối. "Ta mất phong độ rồi."

Chiếu nghỉ cầu thang kết thúc bằng một cánh cửa đơn sơn đỏ, với một cái lỗ nhìn trên đó. 

Ngài Thứ Tư gõ cửa. Không hồi đá.p. Ông lại gõ, lần này lớn hơn lần trước.

"Được rồi! Được rồi! Ta nghe! Ta nghe rồi!"  Tiếng mở ổ khóa dở dang, tiếng chốt cửa được kéo ra, tiếng lách cách của xích cửa. Cánh cửa đỏ mở ra kêu cái rắc.

"Ai đấy?" Giọng một người đàn ông, già khụ và trầm khàn vì thuốc lá vang lên.

"Một người bạn cũ, Czernobog à. Đi cùng cộng sự."

Cánh cửa mở ra ngay khi xích cửa cho phép. Shadow có thể nhìn thấy một gương mặt xám xịt, đứng trong bóng tối, nhìn họ chăm chú. "Ông muốn gì đây, Ông Thần?" (người dịch: bản gốc là Votan.)

"Lúc đầu chỉ đơn giản là niềm vui được làm khách của ông. Sau đó là tôi có thông tin muốn chia sẻ. Người ta có thành ngữ gì ấy nhỉ?... À phải rồi. Ông có thể học được thứ gì đó có lợi cho ông."

Cánh cửa mở rộng hết cỡ. Người đàn ông trong bộ áo choàng tắm dính đầy bụi có dáng người thấp, mái tóc màu xám đậm và gương mặt khắc khổ. Ông mặc chiếc quần kẻ sọc mảnh, bạc màu theo năm tháng, và mang một đôi dép lê. Ông cầm một điếu thuốc không đầu lọc bằng những ngón tay bè bè vuông vuông, mút đầu một ngón tay trong khi khum chúng lại thành nắm đấm - Shadow nghĩ, trông như một tên tù nhân, hoặc một người lính tráng. Ông giơ tay trái ra với ngài Thứ Tư. "Vậy thì chào mừng ông, Ông Thần."

"Dạo này người ta gọi tôi là ngài Thứ Tư," ông nói, bắt tay ông lão kia.

Một nụ cười hở lợi; thoáng thấy hàm răng vàng khè. "Ừ," ông nói. "Hài hước lắm. Còn đây là?"

"Đây là cộng sự của tôi. Shadow, hãy gặp ông Czernobog."

"Rất hân hạnh," Czernobog nói. Ông bắt tay trái Shadow bằng tay trái của mình. Tay ông sần sùi và chai sạn, đầu các ngón tay vàng khè như thể chúng bị nhúng vào thuốc sát trùng.

"Ông khỏe chứ, ông Czernobog?"

"Ta đang già. Ruột ta đau âm ỉ, lưng ta đau tê tái, và ta ho muốn rách lồng ngực mỗi sáng sớm."

"Tại sao mọi người lại đứng ngoài cửa vậy?" một giọng phụ nữ hỏi. Shadow nhìn qua vai Czernobog, vào bà lão đang đứng sau lưng ông. Bà ấy nhỏ nhắn và yếu ớt hơn chị mình, nhưng tóc bà dài và vẫn còn màu vàng ánh kim. "Tôi là Zorya Utrennyaya," bà nói. "Hai người không được đứng đó trong hành lang. Hai người phải vào nhà, ngồi xuống. Tôi sẽ mang cà phê cho hai người."

Qua ngưỡng cửa là một căn hộ có mùi như bắp cải luộc nhừ, hộp cát mèo và thuốc lá ngoại không đầu lọc, họ được dẫn qua một hành lang chật hẹp, đi qua vài cánh cửa đóng kín để tới phòng khách ở cuối hành lang, họ được ngồi trên một chiếc sô-pha nhồi lông ngựa cũ và lớn, làm phiền một con mèo xám già trong quá trình ngồi, con mèo duỗi người, đứng lên, và bước đi, một cách chậm chạp, đến chỗ xa xa của sô-pha, nơi nó nằm xuống, lần lượt nhìn chằm chằm vào từng người, rồi nhắm một bên mắt và tiếp tục ngủ. Czernobog ngồi xuống chiếc ghế bành đối diện họ.

Zorya Utrennyaya tìm thấy một cái gạt tàn rỗng và đặt nó bên cạnh Czernobog. "Hai người muốn dùng cà phê như thế nào?" bà hỏi hai vị khách. "Ở đây chúng tôi pha cà phê kiểu đen đặc như đêm khuya, mà ngọt ngào như tội lỗi."

"Vậy là được rồi, thưa bà," Shadow nói. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, vào những tòa nhà đối diện bên đường.

Zorya Utrennyaya bước ra ngoài. Czernobog nhìn chòng chọc vào bà lúc bà đi khỏi. "Đó là một người phụ nữ tốt," ông nói. "Không như hai người chị em của bã. Một người thì tham lam, còn người kia, tất cả những gì nó làm là ngủ." Ông đặt bàn chân mang dép lê lên mặt bàn cà phê dài và thấp, có một bàn cờ vua nằm ở giữa, những vết cháy thuốc lá và vết dơ đáy cốc bám trên bề mặt.

"Bà ấy là vợ ông à?" Shadow hỏi.

"Bà ấy chẳng là vợ ai cả." Ông lão ngồi trong yên lặng một chút, nhìn xuống đôi bàn tay thô ráp. "Không. Bọn ta đều là họ hàng. Bọn ta đến đây cùng nhau, từ rất lâu rồi."

Từ bên túi áo choàng tắm, Czernobog lấy ra một gói thuốc lá không đầu lọc. Ngài Thứ Tư lấy ra chiếc bật lửa bằng vàng có hình mũi tên và châm lửa cho ông lão. "Đầu tiên bọn ta đến New York," Czernobog nói. "Dân đồng hương ai cũng tới New York cả. Rồi, bọn ta ra đây, tới Chicago. Mọi thứ trở nên vô cùng tồi tệ. Kể cả ở đất nước cũ, con người cũng gần như quên lãng ta cả rồi. Ở đây, ta chỉ là một ký ức xấu. Cậu biết ta làm nghề gì khi đến Chicago không?"

"Không," Shadow nói.

"Ta có một công việc trong ngành kinh doanh thịt. Ở lĩnh vực giết mổ ấy. Khi con bò đực lên tới dốc, ta là người gõ. Cậu biết vì sao người ta gọi là người gõ không? Bởi vì bọn ta lấy một cây búa cán dài và gõ xuống con bò bằng cây búa đấy. Bốp! Việc đấy cần nhiều lực ở cánh tay. Nhỉ? Rồi cái cùm xích con bò lại,  kéo nó lên, người ta cắt cổ nó. Họ trút hết máu trong người con bò trước khi cắt đầu nó ra. Bọn ta là những người gõ khỏe nhất." Ông kéo tay áo chiếc áo choàng tắm lên, gồng cơ tay để thể hiện những bó cơ vẫn còn nhìn thấy được dưới lớp da lão hóa. "Không chỉ khỏe thôi không đâu. Còn có cả nghệ thuật trong đó nữa. Trong việc gõ đầu bò. Nếu không làm đúng cách, con bò chỉ sững người, hoặc tức điên lên. Rồi, vào thập niên năm mươi, người ta đưa bọn ta khẩu súng điện. Cậu đặt nó lên trán con bò, đùng! đùng! Giờ thì cậu nghĩ, ai cũng có thể giết bò. Không phải như vậy đâu." Ông giả bộ bắn một mũi xuyên qua đầu con bò. "Nó vẫn cần kỹ thuật." Ông mỉm cười với những ký ức cũ, nhe hàm răng ố màu.

"Đừng kể họ nghe mấy câu chuyện giết bò nữa." Zorya Utrennyaya mang cà phê ra trong một chiếc khay gỗ đỏ, đựng trong những chiếc tách tráng men sáng bóng. Bà đưa mỗi người một tách, rồi ngồi xuống cạnh Czernobog.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro