Shadow - Chương Một (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ranh giới của nước ta ư, thưa Ngài? Tại sao, thưa Ngài, ở phía Bắc ta được bao bọc bởi Bắc Cực Quang, ở phía Đông ta được sưởi ấm trong ánh bình minh, ở phía Nam ta được diện kiến đoàn diễu hành của các điểm phân mùa, và ở phía Tây ta phải đối mặt với Ngày Phán Xét."

---

Shadow đã ở tù ba năm. Anh đủ to khỏe, cũng như đủ cứng cỏi đến nỗi vấn đề lớn nhất anh gặp phải trong tù là giết thời gian. Vì vậy, anh cố gắng giữ dáng, dạy bản thân vài mánh khóe với đồng xu, và tương tư về người vợ của mình.

Điều tuyệt vời nhất - theo đánh giá của Shadow, có lẽ là điều tốt lành duy nhất - về việc ở trong tù là cảm giác thanh thản. Thứ cảm giác anh đã chìm sâu vào hết sức có thể và chạm đáy. Anh không còn lo lắng họ sẽ bắt được anh, vì họ đã có được anh rồi. Anh cũng không còn sợ ngày mai điều gì có thể tới, vì hôm qua điều đó đã tới rồi.

Dù bạn có làm những điều bạn bị kết án hay không, điều đó không quan trọng, Shadow quả quyết. Theo trải nghiệm của anh, tất cả mọi người anh gặp trong tù đều bất bình về một điều gì đó: chính quyền luôn hiểu sai điều gì đó, hoặc họ tuyên bố bạn đã làm những thứ bạn không hề làm - hoặc những thứ bạn làm không giống lắm với những thứ họ nói. Điều quan trọng ở đây là họ đã bắt được bạn.

Anh đã nhận ra được điều này chỉ vài ngày đầu trong tù, khi mà mọi thứ, từ tiếng lóng cho tới đồ ăn, đều mới mẻ. Mặc dù sự khốn khổ và nỗi kinh hoàng của việc bị giam cầm khiến anh sởn gai ốc, anh vẫn thở phào nhẹ nhõm. 

Shadow cố gắng không nói quá nhiều. Đâu đó khoảng giữa năm thứ hai trong tù, anh đã chia sẻ suy nghĩ này của mình với Low Key Lyesmith, bạn cùng phòng.

Low Key, một tên lừa đảo đến từ Minnesota, cười nụ cười chua chát. "Ừ," hắn nói. "Đúng là vậy đấy. Điều đó còn tốt hơn nữa khi cậu bị kết án tử hình. Đó là khi cậu nhớ câu chuyện đùa về mấy thằng luôn đá đôi giày của mình ra khỏi chân khi dây thòng lọng bắt đầu xiết qua cổ, vì bạn bè của chúng luôn nói chúng sẽ chết với đôi giày đang còn trên chân."

"Đó mà là trò đùa à?" Shadow hỏi.

"Chuẩn con mẹ nó luôn. Trò đùa chết chóc đấy. Kiểu đùa hay nhất."

"Lần cuối cùng người ta treo cổ ở bang này là khi nào vậy?" Shadow thắc mắc.

"Tớ biết thế quái nào được?" Lyesmith luôn cạo mái tóc màu vàng ánh cam của mình khá sát. Bạn thậm chí còn có thể thấy đường sọ của hắn. "Mà nói cậu nghe, đất nước này bắt đầu lụi tàn khi người ta ngừng treo cổ. Không hiểu lầm. Không bàn cãi."

Shadow nhún vai. Anh chẳng thấy có gì lãng mạn trong một bản án tử.

Nếu bạn không bị kết án tử hình, vậy thì nhà tù, tệ lắm, theo Shadow, cũng chỉ là một lệnh ân xá tạm thời từ cuộc sống, vì hai lý do. Thứ nhất, cuộc sống luôn chực chờ đưa bạn vào tù. Luôn có những nơi để lún sâu hơn. Cuộc sống cứ thế tiếp diễn. Và thứ hai, nếu bạn cứ ở đây, một ngày nào đó họ cũng sẽ thả bạn ra.

Khoảng thời gian đầu, thật khó để Shadow tập trung vào điều này. Sau đó, nó trở thành một tia hy vọng xa vời, và anh học được cách tự nhắc nhở bản thân "mọi chuyện rồi cũng sẽ qua thôi" khi việc đi tù trở trên tồi tệ, như cách nó vốn như vậy. Một ngày nào đó, cánh cửa thần kỳ sẽ mở ra và anh sẽ bước qua đó. Vì vậy, anh đánh dấu những ngày trôi qua trên cuốn lịch Những Loài Chim Hót của Bắc Mỹ, loại lịch duy nhất được bán ở căng-tin, và rồi mặt trời lặn, anh không thấy, mặt trời mọc, anh cũng không xem. Anh tập vài mánh chơi đồng xu từ một cuốn sách anh tìm thấy trong bãi đất hoang của thư viện; anh còn tập thể dục; anh lập cả danh sách trong đầu những việc mình sẽ làm khi ra tù.

Danh sách của Shadow càng lúc càng ngắn lại. Sau ba năm, chỉ còn vỏn vẹn ba điều.

Thứ nhất, anh sẽ đi ngâm bồn. Ngâm thật lâu, thật nghiêm túc, trong một cái bồn đầy bong bóng xà phòng. Có thể anh sẽ đọc báo, có thể không. Có những ngày anh nghĩ mình sẽ đọc báo, có những ngày không.

Thứ hai, anh sẽ lau khô người, mặc áo choàng vào. Có thể mang thêm dép nữa. Anh thích ý tưởng mình sẽ mang dép. Nếu có hút thuốc, lúc này anh sẽ hút thuốc trong một cái tẩu, nhưng anh lại không biết hút thuốc. Anh sẽ bế vợ trên tay ("Cún con," nàng sẽ kêu ré lên trong sự hoảng sợ đùa cợt và sự thích thú thực sự, "anh đang làm gì vậy?"). Anh sẽ bế cô vào phòng ngủ, rồi đóng cửa lại. Họ sẽ gọi đặt pizza nếu cả hai thấy đói.

Thứ ba, sau khi anh và Laura cùng ra khỏi phòng ngủ, có lẽ là vài ngày sau, anh sẽ mãi nhẫn nhịn và tránh xa khỏi mọi loại rắc rối đến cuối đời.

"Rồi cậu sẽ luôn hạnh phúc hả?" Low Key Lyesmith hỏi anh. Hôm đó họ đang làm việc trong cửa hàng của nhà tù, lắp ráp mấy cái nhà ăn cho chim, công việc này đỡ chán hơn việc dập biển số xe một chút.

"Chẳng thể nói được ai là kẻ hạnh phúc," Shadow nói, "cho đến khi người đó chết."

"Herodotus," Low Key khen ngợi, "Này, cậu đang nghiên cứu cuốn đó."

"Herodotus là thằng đéo nào?" Người Băng vừa hỏi, vừa xếp các cạnh của một cái nhà ăn cho chim lại với nhau rồi chuyền cho Shadow, người sẽ bắt vít và vặn ốc lại cho chắc.

"Một người Hy Lạp đã chết," Shadow đáp.

"Bạn gái cũ của tao là người Hy Lạp," Người Băng kể. "Cái thứ mà gia đình nó ăn. Tụi bay không tin được đâu. Cứ như là cơm cuộn trong lá vậy. Khá tởm."

Người Băng có kích thước và hình dáng hệt như chiếc máy bán nước tự động, với đôi mắt xanh và mái tóc quá vàng gần như chuyển sang màu trắng. Hắn đã đập cho ra bã mấy thằng đụng chạm bạn gái hắn trong quán bar nơi nàng hay nhảy còn hắn thì làm bảo kê. Bạn của tên kia đã gọi cảnh sát, Người Băng bị bắt và kiểm tra để rồi phát hiện ra hắn vừa hoàn thành chương trình vừa đi tù, vừa đi làm mười tám tháng trước. 

"Rồi giờ tao phải làm gì đây?" Người Băng hỏi một cách bất bình, sau khi kể Shadow nghe toàn bộ câu chuyện buồn. "Tao đã nói với hắn con nhỏ đó là bạn gái tao. Làm sao tao để thằng đó khinh mình như vậy được? Đúng không? Ý tao là, hắn đã sờ soạng bạn gái tao."

Nhẫn nhịn. Lo việc bản thân. Shadow trả lời, "Cậu đã cho tụi nó thấy rồi đấy," và rồi không nói gì nữa. Có một điều anh đã sớm học được, lo việc của bản thân khi ở tù. Không quan tâm việc người khác.

Lyesmith cho Shadow mượn một cuốn bản sao bìa mềm Lịch Sử Herodotus trông nát tươm vài tháng trước. "Cuốn này không chán đâu, hay lắm đấy," hắn nói, khi Shadow phản đối rằng mình không đọc sách. "Cứ đọc trước đi đã, rồi hẵng nói với tớ là nó hay."

Shadow thể hiện thái độ ra mặt, nhưng anh lại bắt đầu đọc nó, để rồi nhận ra bản thân mê đắm cuốn sách trái với ý muốn của mình.

"Mấy đứa Hy Lạp," Người Băng nói với sự kinh tởm, "Tụi nó chẳng như những gì tụi nó tự nhận. Tao đã thử nhét cái ấy vào mông con bạn gái, còn nó thì gần như cào rách mắt tao ra."

Một ngày nọ, Lyesmith bị chuyển đi mà không một lời cảnh báo. Hắn để lại cho Shadow bản sao cuốn Herodotus của mình. Có một đồng nickel ẩn giữa những trang sách. Đồng xu là hàng lậu: bạn có thể mài cạnh nó bằng đá, rạch mặt tên nào đó trong lúc đánh nhau. Shadow không muốn một món vũ khí; Shadow chỉ muốn làm gì đó với đôi tay của mình.

Shadow không hề mê tín. Anh không tin vào bất cứ thứ gì anh không thể thấy. Tuy nhiên, anh có thể cảm nhận một tai họa đang treo lơ lửng bên trên nhà tù trong những tuần cuối cùng, giống như cảm giác anh gặp vài ngày trước vụ cướp. Anh cảm thấy bồn chồn, lo lắng, anh đơn giản tự nhắc bản thân mình rằng đây chỉ là nỗi sợ trở lại thế giới bên ngoài. Nhưng anh không thể chắc được. Anh hoang tưởng nhiều hơn bình thường, và trong tù bình thường tức là rất nhiều, và đây cũng là một kỹ năng sinh tồn. Shadow trở nên im lặng hơn, tăm tối hơn bao giờ hết. Anh nhận thấy mình đang theo dõi ngôn ngữ cơ thể của mấy tên bảo vệ, của những tù nhân khác, tìm kiếm manh mối cho điều tồi tệ sắp xảy ra, vì anh chắc chắn rằng nó sẽ đến.

Một tháng trước khi mãn hạn tù. Shadow ngồi trong một văn phòng lạnh lẽo, đối mặt với người đàn ông thấp bé với vết bớt màu rượu vang trên trán. Họ ngồi đối diện nhau; trước mặt người đàn ông là tập hồ sơ của Shadow, trên tay ông cầm một cây bút bi. Đuôi bút bị cắn nát.

"Cậu lạnh à, Shadow?"

"Vâng," Shadow đáp. "Một chút."

Người đàn ông nhún vai. "Hệ thống nó vậy đấy," ông nói. "Lò sưởi không hoạt động cho đến ngày một tháng Mười Hai. Rồi nó sẽ tắt vào ngày một tháng Ba. Tôi không viết ra luật này." Ông vuốt ngón trỏ xuống trang giấy được ghim vào phía bên trái của tập hồ sơ. "Cậu ba mươi hai tuổi, phải không?"

"Vâng, thưa ngài."

"Cậu trông trẻ hơn tuổi."

"Sống lành mạnh."

"Trong đây ghi cậu là một tù nhân mẫu mực."

"Tôi đã học được một bài học nhớ đời, thưa ngài."

"Thật sao?" ông nhìn Shadow chăm chú, vết bớt trên trán ông hạ xuống. Shadow định nói với ông ta vài suy nghĩ của mình về nhà tù, nhưng cuối cùng anh không nói gì cả. Thay vào đó, anh gật đầu và tập trung thể hiện sự hối lỗi một cách chuẩn xác nhất.

"Trong đây ghi cậu có một người vợ, Shadow."

"Cô ấy tên Laura."

"Mọi chuyện thế nào?"

"Khá tốt. Cô ấy xuống ghé thăm tôi nhiều nhất có thể - quãng đường đi lại khá xa. Chúng tôi viết thư cho nhau và tôi gọi điện về nhà nếu được."

"Vợ cậu làm nghề gì?"

"Cô ấy bán vé du lịch. Đưa mọi người tới mọi nơi trên thế giới."

"Cậu đã gặp cô ấy như thế nào?"

Shadow không hiểu vì sao ông ta lại hỏi điều đó. Anh cân nhắc việc trả lời đó không phải việc của ông, rồi lại nói "Cô ấy là bạn thân của vợ của bạn thân nhất của tôi. Họ sắp xếp cho chúng tôi một buổi hẹn giấu mặt. Và rồi chúng tôi yêu nhau."

"Và cậu cũng có một công việc đang chờ?"

"Vâng, thưa ngài. Bạn thân của tôi, Robbie, người tôi vừa nhắc tới, sở hữu Muscle Farm, nơi tôi từng tập luyện. Cậu ấy nói công việc cũ vẫn đang chờ tôi."

Một bên chân mày ông nhướn lên. "Thật chứ?"

"Cậu ấy nghĩ tôi sẽ trở thành một tên to con tốt tướng. Chiêu mộ lại những tay kỳ cựu, tập hợp họ lại thành một nhóm bất bại, những người muốn mình càng bất bại hơn."

Người đàn ông trông có vẻ hài lòng. Ông nhai nhai đuôi bút bi, rồi lật sang trang khác.

"Cậu cảm thấy thế nào về hành vi phạm tội của mình?"

Shadow nhún vai. "Tôi đã ngu ngốc," anh đáp, và thật lòng nghĩ vậy.

Người đàn ông có vết bớt thở dài. Ông đánh dấu tick vào một số mục trong bản liệt kê. Ông lật nhanh qua các trang khác trong tệp hồ sơ của Shadow. "Cậu sẽ về nhà bằng cách nào?" ông hỏi, "Bằng xe của Greyhound?"

"Tôi bay về nhà. Thật tốt khi có một người vợ làm bên đại lý du lịch."

Người đàn ông cau mày, và vết bớt nhăn lại. "Cô ấy đã gửi vé máy bay cho cậu?"

"Không cần. Cô ấy chỉ gửi tôi một mã xác nhận. Vé điện tử. Tất cả những gì tôi cần làm là xuất hiện tại sân bay vào tháng tới, cho họ xem căn cước, và ra khỏi đây thôi."

Người đàn ông gật đầu, viết nghuệch ngoạc vài dòng cuối rồi đóng tập hồ sơ và đặt bút xuống. Hai bàn tay tái nhợt đặt trên mặt bàn xám trông như những con thú màu hồng. Ông đưa hai bàn tay lại gần nhau, chìa ngón trỏ ra trước và nhìn chằm chằm vào Shadow với đôi mắt hạt dẻ nhạt màu.

"Cậu may mắn lắm," ông nói. "Cậu có ai đó để trở về, có một công việc đang chờ đợi. Cậu có thể bỏ tất cả những chuyện này lại sau lưng. Cậu có cơ hội thứ hai. Hãy tận dụng nó tối đa."

Người đàn ông không đưa tay ra bắt tay Shadow khi anh đứng lên rời đi, mà cả Shadow cũng không kỳ vọng ông ta sẽ làm vậy. 

Tuần cuối cùng đúng là tuần tệ nhất. Theo những cách nào đó, nó còn tệ hơn cả ba năm đi tù cộng lại. Shadow tự hỏi liệu có phải do thời tiết không: trời ngột ngạt, tĩnh lặng và lạnh lẽo. Có cảm giác như một cơn bão đang tới, nhưng lại chẳng có cơn bão nào cả. Anh cảm thấy bồn chồn lo lắng, một cảm giác sâu trong thâm tâm anh biết có chuyện gì đó không đúng ở đây. Trong sân tập thể dục, gió giật mạnh. Shadow tưởng như mình có thể ngửi thấy mùi tuyết trên bầu trời.

Anh gọi những cuộc gọi tính cước ngược cho vợ. Shadow biết công ty viễn thông ăn phụ phí ba đô-la cho mỗi cuộc gọi đến từ nhà tù. Đó là lý do vì sao tổng đài luôn vô cùng lịch sự với những người gọi điện từ nhà tù, Shadow nghĩ rằng: họ biết người đó đã trả lương cho họ.

"Có gì đó kỳ lạ lắm," anh nói với Laura. Đó không phải câu đầu tiên anh nói với vợ. Câu đầu tiên là "Anh yêu em," vì nếu thật lòng bạn yêu người đó, đó là một điều tốt cần phải nói ra, và Shadow đã làm.

"Chào anh," Laura nói. "Em cũng yêu anh. Cái gì kỳ lạ cơ?"

"Anh không biết," anh đáp. "Có lẽ là thời tiết. Kiểu như trời phải mưa to gió lớn thì mọi thứ mới trở lại bình thường được."

"Ở đây trời đẹp lắm," cô nói. "Những chiếc lá cuối cùng còn chưa rụng hết. Nếu trời không có bão, anh có thể thấy chúng khi trở về nhà."

"Năm ngày nữa," Shadow nói.

"Một trăm hai mươi tiếng nữa, rồi anh sẽ trở về nhà." cô nói.

"Mọi chuyện ở nhà ổn chứ? Không vấn đề gì sao?"

"Mọi thứ đều ổn. Tối nay em sẽ gặp Robbie. Tụi em đang chuẩn bị một bữa tiệc chào mừng bất ngờ cho anh."

"Tiệc chào mừng?"

"Dĩ nhiên. Anh đâu biết gì đâu, phải không?"

"Không biết gì cả."

"Đúng là chồng em," cô nói. Shadow chợt nhận ra mình đang mỉm cười. Anh đã ở trong tù ba năm, nhưng cô vẫn có thể khiến anh mỉm cười.

"Yêu em, cục cưng," Shadow nói.

"Yêu anh, Cún con," Laura nói.

Shadow cúp máy. 

Khi kết hôn, Laura nói với Shadow rằng cô muốn một chú cún, nhưng chủ nhà không cho phép nuôi thú cưng dựa trên các điều khoản trong hợp đồng. "Này," Shadow đã nói, "Anh sẽ là cún con của em. Em muốn anh làm gì nào? Nhai dép? Tè lên sàn bếp? Liếm mũi em? Ngửi háng em? Anh cá là chẳng có gì con cún làm được mà anh lại không làm được cả." Nói rồi anh bế cô lên nhẹ bẫng như không và bắt đầu liếm mũi cô trong khi cô cười khúc khích và hét inh ỏi, rồi anh bế cô lên giường.

Ở phòng ăn, Sam Fetisher lén qua chỗ Shadow rồi mỉm cười, nhe ra những chiếc răng mòn vẹt. Ông ngồi xuống ngay cạnh Shadow và bắt đầu ăn món mì ống phô mai của mình.

"Chúng ta cần nói chuyện," Sam Fetisher nói.

Sam Fetisher là một trong những người đàn ông đen nhất mà Shadow từng thấy. Có thể ông đã sáu mươi. Cũng có thể ông đã tám mươi. Nhưng anh cũng từng gặp mấy tên nghiện hút mới ba mươi nhưng trông còn già hơn Sam Fetisher.

"Ừm?" Shadow nói.

"Bão đang tới," Sam nói.

"Trông có vẻ vậy," Shadow nói. "Có lẽ tuyết sẽ rơi sớm."

"Không phải kiểu bão đó. Một cơn bão lớn hơn nhiều đang tới. Để ta nói cho cậu biết, chàng trai trẻ, tốt hơn hết cậu nên ở đây thay vì lang thang ngoài đường khi bão lớn tới."

"Tôi hoàn thành rồi," Shadow nói. "Thứ năm này, tôi đi."

 Sam Fetisher nhìn Shadow chằm chằm. "Cậu đến từ đâu?" ông hỏi.

"Eagle Point. Indiana."

"Nói dối trắng trợn quá," Sam Fetisher nói. "Ý tôi là nguồn gốc kìa. Cha mẹ cậu đến từ đâu?"

"Chicago," Shadow đáp. Mẹ anh đã sống ở Chicago khi còn nhỏ và bà đã chết ở đó từ nửa kiếp trước.

"Như ta đã nói. Bão lớn đang tới. Cúi đầu thấp xuống, cậu bé Shadow à. Nó kiểu... người ta gọi mấy cái lục địa trôi lòng vòng là gì ấy nhỉ? Một dạng mảng nào đó?"

"Mảng kiến tạo?" Shadow đánh bạo.

"Chính nó. Mảng kiến tạo. Kiểu như khi nó đang di chuyển, khi mảng Bắc Mỹ trượt vào mảng Nam Mỹ, cậu không muốn ở giữa đâu. Cậu hiểu chứ?"

"Không hiểu chút xíu nào."

Một bên mắt màu nâu của ông nhắm lại tạo thành một cái nháy mắt chậm chạp. "Trời ạ, đừng nói ta chưa cảnh báo cậu trước đấy," Sam Fetisher nói, đút một muỗng rau câu Jell-O vị cam đang run rẩy vào miệng mình.

"Không đâu." 

Shadow dành cả đêm gần như thức trắng, trôi vào giấc ngủ rồi lại trôi ra, nằm nghe tiếng bạn cùng phòng lầm bầm và ngáy như kéo gỗ trên chiếc giường bên dưới. Cách đó vài phòng, một tên đang rên rỉ, tru tréo và nức nở như một con thú, thỉnh thoảng sẽ có ai đó hét vào mặt hắn để hắn câm mồm lại. Shadow cố không nghe. Anh để những giây phút trống rỗng trôi qua, cô đơn và chậm rãi.

Còn hai ngày nữa. Bốn mươi tám tiếng, bắt đầu với cháo yến mạch và cà phê tù, rồi một tên bảo vệ tên Wilson vỗ vai Shadow mạnh hơn thường lệ và nói, "Shadow? Đi hướng này."

Shadow xem xét lại lương tâm của mình. Nó tĩnh lặng, điều mà, theo anh quan sát thấy, trong nhà tù, không có nghĩa là anh không vướng phải rắc rối. Hai người đàn ông đi gần như cạnh nhau, tiếng bước chân vang trên mặt sàn kim loại và bê tông.

Shadow nếm được nỗi sợ hãi lan tỏa sâu trong cuống họng, đắng ngắt như vị cà phê cũ. Điều tồi tệ đang xảy ra...

Có một giọng nói thì thầm trong đầu anh rằng họ sẽ nhét thêm một năm nữa vào bản án của anh, thả anh vào tù biệt giam, chặt tay anh đi, chặt cả đầu anh nữa. Anh tự nhắc bản thân rằng đừng ngu ngốc thế, nhưng tim anh đang đập thình thịch như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực.

"Tôi không hiểu được, Shadow," Wilson nói trong lúc họ bước đi.

"Không hiểu gì, thưa ngài?"

"Cậu đấy. Cậu quá trầm lặng. Quá tử tế. Cậu chờ đợi như mấy ông già kia vậy, nhưng cậu là gì chứ? Hai mươi lăm? Hay hai mươi tám?"

"Ba mươi hai, thưa ngài."

"Và cậu là gì? Một tên Mễ? Một tên Digan?"

"Không phải những thứ tôi biết, thưa ngài. Có lẽ vậy."

"Có lẽ cậu có dòng máu mọi rợ trong người. Cậu có dòng máu đó không, Shadow?"

"Có thể lắm, thưa ngài." Shadow đứng thẳng người và ngẩng cao đầu, tập trung vào việc không để bản thân bị kích động.

"Vậy à? Chà, tất cả những gì tôi biết, là cậu đã làm tôi sợ chết điếng đấy." Wilson có mái tóc màu vàng cát, một gương mặt màu vàng cát và một nụ cười cũng màu vàng cát nốt. "Cậu sẽ sớm rời xa chúng tôi."

"Hy vọng vậy, thưa ngài."

Họ bước qua một vài trạm kiểm soát. Mỗi lần vậy, Wilson đều xuất trình mã nhận diện của mình. Sau khi lên vài bậc thang, giờ họ đang đứng ngoài văn phòng của cai ngục. Tên của ông - G. Patterson - được dán ngoài cửa với chữ màu đen, và bên cạnh cánh cửa là một bảng đèn giao thông thu nhỏ.

Bóng đèn đầu tiên sáng màu đỏ.

Wilson nhấn một cái nút dưới bảng đèn.

Họ đứng yên lặng trong vài phút. Shadow cố trấn tĩnh bản thân rằng mọi thứ sẽ ổn cả, rằng sáng thứ Sáu tuần này anh sẽ ngồi trên chuyến bay tới Eagle Points, nhưng anh không còn tin được bản thân mình.

Đèn đỏ tắt và đèn xanh lá sáng lên, Wilson mở cửa. Họ cùng vào trong phòng.

Shadow đã nhìn thấy cai ngục vài lần trong ba năm qua. Một lần, ông dẫn một chính trị gia tham quan xung quanh nhà tù. Một lần, trong lúc phong tỏa, cai ngục đã nói chuyện với tù nhân theo nhóm một trăm người, ông nói với họ rằng nhà tù đã quá tải, và vì nó sẽ tiếp tục quá tải, nên tốt hơn hết họ hãy quen với điều đó đi. 

Càng lại gần, Patterson trông còn tệ hơn. Mặt ông thuôn dài với mái tóc hoa râm được cắt sát theo kiểu quân đội. Ông có mùi Old Spice. Sau lưng ông là một kệ sách, mỗi cuốn đều có chữ "Nhà Tù" trong tựa đề; bàn làm việc của ông hoàn toàn sạch sẽ và trống trải, chỉ có một cái điện thoại bàn và một cuốn lịch xé trang vẽ kiểu Far Side. Ông đeo một máy trợ thính bên tai phải.

"Mời ngồi."

Shadow ngồi xuống. Wilson đứng cạnh anh.

Cai ngục mở một ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ rồi đặt nó lên bàn.

"Ở đây ghi cậu bị tuyên án sáu năm vì tội tấn công và hành hung nghiêm trọng. Cậu đã ở đây được ba năm. Cậu đã tính được thả vào thứ Sáu tuần này."

Đã tính? Shadow cảm thấy bụng mình thắt lại. Anh tự hỏi mình sẽ phải ở tù thêm bao lâu nữa - một năm nữa sao? Hai năm? Hay ba năm? Tất cả những gì anh nói được là "Vâng, thưa ngài."

Cai ngục liếm môi. "Cậu nói gì cơ?"

"Tôi nói "Vâng, thưa ngài.""

"Shadow, chúng tôi sẽ thả anh vào chiều nay. Anh sẽ được ra tù sớm vài ngày." Shadow gật đầu, chờ đợi tin lành tiếp theo. Cai ngục nhìn vào tờ giấy trên bàn. "Tin này đến từ Bệnh viện Johnson Memorial ở Eagle Point... Vợ cậu. Cô ấy đã tử vong vài tiếng trước vào sáng nay. Trong một vụ tai nạn ô tô. Tôi rất lấy làm tiếc."

Shadow lại gật đầu.

Wilson dẫn anh quay về phòng, không nói một câu nào. Hắn mở cửa và để Shadow vào. Rồi hắn nói, "Cứ như một trò đùa nửa tốt, nửa xấu phải không? Nửa tốt là chúng tôi thả cậu ra sớm, còn nửa xấu là vợ cậu đã chết." Hắn cười lớn, như thể chuyện này thật sự hài hước.

Shadow không nói một lời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro