Shadow - Chương Một (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một cách đờ đẫn, anh thu dọn tư trang của mình, hầu hết là quẳng chúng đi. Anh bỏ cuốn sách Herodotus của Low Key và cuốn sách các mánh khóe với đồng xu lại, và trong một cảm xúc nhất thời, anh cũng bỏ lại những miếng kim loại trơn nhẵn anh lén lấy từ xưởng làm việc, thứ từng phục vụ anh như những đồng xu. Hẳn sẽ có những đồng xu, những đồng xu thật sự, ở ngoài kia. Anh cạo râu. Anh mặc thường phục. Anh bước qua từng lớp cửa, anh nhận thức được rằng mình sẽ không bao giờ quay lại nơi này nữa, và anh cảm thấy trống rỗng trong lòng.

Mưa bắt đầu đổ xuống từ bầu trời xám xịt, một cơn mưa băng lạnh lẽo. Từng viên đá nhỏ châm chích da mặt Shadow, trong khi nước mưa thấm ướt lớp áo khoác mỏng, rồi họ đi về chiếc xe buýt trước đây dùng để chở học sinh, thứ bây giờ sẽ chở họ đến thành phố gần nhất.

Lúc đến được xe cũng là lúc họ đã ướt đẫm. Tám người rời đi. Một ngàn năm trăm người ở lại. Shadow ngồi trong xe buýt, run lập cập cho đến khi máy sưởi hoạt động, tự hỏi giờ mình đang làm gì, mình sẽ đi về đâu.

Không mời mà đến, những hình ảnh ma quái chiếm lấy tâm trí anh. Trong tưởng tượng, anh đang rời khỏi một nhà tù khác, cách đây cả vạn kiếp.

Anh đã bị giam cầm trong một căn phòng thiếu ánh sáng quá lâu: râu anh mọc rậm rạp và tóc anh thì rối bời. Những tên lính gác dẫn anh xuống một cầu thang bằng đá xám và đưa anh ra một quảng trường đầy những thứ rực rỡ sắc màu, với nhiều người và nhiều đồ vật. Đó là một ngày họp chợ và anh cảm thấy choáng ngợp bởi âm thanh và màu sắc ở đó, anh nheo mắt dưới ánh sáng mặt trời đang lấp đầy quảng trường, anh ngửi thấy không khí một mùi ẩm của muối biển và tất cả những thứ hay ho trong chợ, bên tay trái anh mặt trời đang lấp lánh từ mặt nước...

Chiếc xe lắc mạnh trước điểm dừng đèn đỏ.

Gió hú quanh xe buýt, cần gạt nước trượt qua trượt lại nặng nề trên tấm kính chắn gió, làm thành phố nhòe đi trong ánh đèn neon đỏ vàng ẩm ướt. Bây giờ mới đầu buổi chiều, nhưng nhìn qua mặt kính trời như đã sang đêm.

"Má," người đàn ông ngồi sau lưng Shadow thốt lên, dùng tay chùi hơi nước bám trên cửa sổ, nhìn chằm chằm xuống một người phụ nữ đang đi lại vội vã trên vỉa hè. "Có gái ở ngay đây nè."

Shadow nuốt khan. Điều này chứng tỏ anh chưa khóc - mà thực tế là anh chẳng cảm thấy gì. Không nước mắt. Không buồn rầu. Không gì cả.

Anh thấy mình đang tự hồi tưởng về anh chàng Johnnie Larch ở cùng phòng với anh lúc mới vào tù, người đã nói với Shadow rằng hắn đã từng thoát ra sau năm năm trong tù với một trăm đô-la và một tấm vé tới Seattle, nơi em gái hắn đang sống. 

Johnnie Larch tới sân bay, đưa vé cho nhân viên tại quầy, rồi cô ta yêu cầu bằng lái của hắn.

Hắn đưa nó cho cô ta xem. Nó đã hết hạn vài năm trước. Cô ta bảo bằng lái này không hợp lệ để được xem là giấy tờ nhận dạng. Hắn nói có thể nó không hợp lệ để được xem là giấy phép lái xe, nhưng chắc chắn nó vô cùng phù hợp để nhận dạng danh tính hắn, và bà mẹ nó, cô ta nghĩ hắn là ai khác chứ, nếu hắn không phải là hắn ta?

Cô ta nói cô ta sẽ rất biết ơn nếu hắn hạ giọng xuống.

Hắn yêu cầu cô ta đưa cho hắn một tấm vé máy bay ngay, nếu không cô ta sẽ hối hận, và nếu cô ta không đưa, hắn sẽ cảm thấy mình không được tôn trọng. Bạn không để mọi người khinh thường bạn khi ở trong tù được.

Cô ta nhấn một cái nút, một thoáng sau bảo vệ sân bay xuất hiện, và họ cố gắng thuyết phục Johnnie Larch hãy rời khỏi sân bay trong yên lặng, hắn thì không muốn rời đi, và rồi xảy ra một cuộc ẩu đả.

Kết quả của mọi chuyện là Johnnie Larch không bao giờ tới được Seattle, hắn dành vài ngày tiếp theo vùi đầu vào các quán bar trong thị trấn, và khi một trăm đô-la được tẩu tán sạch sẽ, hắn cướp một trạm xăng bằng súng đồ chơi để tiếp tục có tiền uống rượu, cuối cùng hắn bị cảnh sát bắt vì tội tè bậy giữa đường. Chẳng bao lâu sau hắn quay lại nhà tù hoàn thành bản án của mình và kiếm thêm được chút đỉnh nhờ công việc trong trạm xăng.

Bài học được rút ra trong câu chuyện này, theo Johnnie Larch, là: đừng gây sự với những người làm việc ở sân bay.

"Cậu có chắc bài học ở đây không phải là 'Những kiểu hành vi có tác dụng trong một môi trường chuyên biệt, như nhà tù chẳng hạn, có thể không có tác dụng và trên thực tế là có thể gây hại khi sử dụng trong môi trường bên ngoài'?" Shadow nói, khi Johnnie Larch kể xong câu chuyện của mình.

"Không, nghe tớ, tớ đang nói cho cậu biết đấy," Johnnie Larch nói, "đừng gây sự với mấy con khốn làm việc ở sân bay."

Shadow mỉm cười với những ký ức đó. Giấy phép lái xe của anh vẫn còn vài tháng nữa mới hết hạn.

"Tới trạm dừng! Mọi người ra ngoài!"

Tòa nhà bốc mùi nước tiểu và bia chua. Shadow chui vào một chiếc taxi và yêu cầu tài xế chở anh đến sân bay. Anh nói sẽ boa thêm năm đô-la nếu bác tài có thể chở anh trong yên lặng. Họ tới sân bay sau hai mươi phút và bác tài đã không nói một lời.

Sau đó, Shadow sững người khi đi qua sảnh đón khách sáng rực của sân bay. Shadow lo lắng về phần giao dịch vé điện tử. Anh biết mình có một tấm vé cho chuyến bay ngày thứ Sáu, nhưng anh không biết liệu nó có hiệu lực cho ngày hôm nay hay không. Bất kể thứ gì liên quan đến điện tử về cơ bản đều kỳ diệu với Shadow, và chúng cũng có khả năng biến mất bất cứ lúc nào.

Dù vậy, anh có mang theo ví, món đồ trở lại làm tư trang của anh lần đầu tiên sau ba năm, bên trong chứa một số thẻ tín dụng đã hết hạn, một thẻ thanh toán Visa, thứ mà, anh đã vô cùng bất ngờ khi phát hiện ra, vẫn còn hạn cho đến cuối tháng Một. Anh có mã đặt vé điện tử. Và rồi, anh nhận ra, anh có cảm giác chắc chắn rằng một khi về đến nhà, mọi chuyện, theo một cách nào đó, sẽ ổn thôi. Laura cũng sẽ ổn trở lại. Có lẽ mọi chuyện chỉ là trò lừa khiến anh bất ngờ sớm vài ngày. Hoặc có thể đã xảy ra hiểu lầm đơn giản: cơ thể của một Laura Moon nào đó khác đã bị kéo lê từ đống đổ nát trên đường cao tốc.

Chớp lóe tắt bên ngoài sân bay, qua những cánh cửa sổ khổng lồ. Shadow nhận ra mình đang nín thở, chờ đợi điều gì đó. Một tiếng sấm vang vọng từ xa. Anh thở hắt ra.

Người phụ nữ da trắng mệt mỏi nhìn anh không chớp mắt từ sau quầy.

"Chào cô," Shadow nói. Cô là người phụ nữ lạ mặt đầu tiên tôi nói chuyện, ngoài đời thực, sau ba năm. "Tôi có một mã vé điện tử. Tôi dự định sẽ bay vào thứ Sáu tuần này nhưng hôm nay tôi phải đi ngay. Gia đình tôi có tang."

"Ừm. Tôi rất tiếc vì điều đó." Cô gõ lên bàn phím, chăm chú nhìn màn hình, rồi lại tiếp tục gõ. "Không vấn đề gì. Tôi sẽ xếp cho anh chuyến bay lúc ba giờ ba mươi. Có thể chuyến bay sẽ bị hoãn lại vì trời bão, nên anh nhớ để ý bảng thông báo. Anh đã đi kiểm tra hành lý chưa?"

Anh giơ túi đeo vai lên. "Tôi không cần phải kiểm tra cái này, phải không?"

"Không cần," cô ấy nói. "Vậy được rồi. Anh có ảnh xác minh danh tính nào không?"

Shadow đưa cô giấy phép lái xe của mình. 

Đó không phải một sân bay lớn, nhưng số lượng người đi lại, chỉ là đi lại thôi, làm anh ngạc nhiên. Anh quan sát thấy mọi người đặt túi xuống một cách tình cờ, ví tiền được nhét vào túi sau, ví cầm tay được đặt xuống dưới ghế một cách bất cẩn. Đó là lúc anh nhận ra mình không còn ở trong tù.

Ba mươi phút chờ lên máy bay. Shadow mua một miếng pizza và nung cháy đôi môi bằng lớp phô mai nóng hổi. Anh lấy mấy đồng xu lẻ rồi đi tới buồng điện thoại. Anh gọi Robbie ở Muscle Farm nhưng máy tự động lại trả lời.

"Này Robbie," Shadow nói. "Người ta đã nói với tớ về cái chết của Laura. Họ thả tớ về sớm. Giờ tớ đang về nhà."

Rồi sau đó, vì con người ai cũng mắc sai lầm, anh cũng đã thấy rõ điều đó, nên anh gọi về nhà, và lắng nghe giọng của Laura.

"Xin chào," cô nói. "Tôi đang không có nhà hoặc không thể nghe điện thoại. Hãy để lại lời nhắn và tôi sẽ gọi lại cho bạn. Chúc một ngày tốt lành."

Shadow không thể ngăn mình không để lại một lời nhắn.

Anh ngồi trên chiếc ghế nhựa cạnh cổng sân bay, giữ túi chặt đến mức khiến tay mình trở nên đau đớn.

Anh nhớ lại lần đầu tiên gặp Laura. Lúc đó anh còn chưa biết tên cô là gì. Cô là bạn của Audrey Burton. Anh đang ngồi với Robbie trong quán Chi-Chi thì Laura bước đi sau lưng Audrey, và Shadow nhận ra mình đang nhìn cô không chớp mắt. Cô có mái tóc dài màu hạt dẻ và đôi mắt xanh ngắt đến nỗi Shadow tưởng cô đang đeo kính áp tròng. Cô gọi một ly daiquiri dâu, nằng nặc đòi Shadow nếm thử, và cười phá lên thích thú khi anh làm vậy.

Laura thích mọi người nếm những gì cô đã nếm.

Anh đã hôn cô chúc ngủ ngon vào đêm đó, cô có vị như daiquiri dâu, còn anh thì không muốn hôn thêm bất kỳ ai khác nữa.

Một người phụ nữ thông báo máy bay chuẩn bị cất cánh, và hàng của Shadow là hàng đầu tiên được gọi. Anh ngồi ở phía sau cùng, có một ghế trống cạnh anh. Mưa rơi lộp độp không ngớt vào thân máy bay: anh tưởng tượng đến những đứa trẻ đang ném đậu sấy khô xuống thành từng nắm từ trên bầu trời.

Khi máy bay cất cánh, anh chìm vào giấc ngủ.

Shadow đang ở một nơi tối tăm, vật thể đang nhìn anh chằm chằm đội một cái đầu trâu rậm rạp lông lá đi kèm một cặp mắt ướt khổng lồ. Cơ thể của nó là cơ thể một người đàn ông bóng dầu và trơn nhẫy.

"Những thay đổi đang tới," đầu trâu nói mà không cử động đôi môi. "Có những quyết định chắc chắn sẽ phải được đưa ra." 

Ánh lửa bập bùng phản chiếu từ vách hang động ẩm ướt.

"Tôi đang ở đâu đây?" Shadow hỏi.

"Trong trái đất và bên dưới mặt đất," người trâu nói. 'Ngươi đang ở nơi sự chờ đợi bị lãng quên." Đôi mắt nó là hai hòn bi đen trong vắt, và giọng nói của nó là tiếng ầm ầm rền vang từ bên dưới lòng đất. Nó có mùi như một con bò ướt. "Niềm tin," giọng nói vang lên. "Nếu ngươi muốn sống sót, ngươi phải tin."

"Tin cái gì chứ?" Shadow hỏi. "Tôi nên tin vào cái gì?"

Nó nhìn Shadow, tên người trâu, rồi đứng thẳng người lên trông thật khổng lồ, đôi mắt tràn ngập ánh lửa. Nó mở cái miệng trâu của mình đầy giận dữ, bên trong đặc một màu đỏ với ngọn lửa đang cháy phừng phực bên trong nó, dưới lòng đất.

"Mọi thứ," người trâu gầm lên.

Thế giới đảo điên và xoay vần, Shadow một lần nữa lại ngồi trên máy bay; nhưng sự đảo điên thì vẫn còn. Phía trước máy bay một người phụ nữ đang hét lên đầy miễn cưỡng.

Chớp đánh sáng lóa quanh máy bay. Cơ trưởng nói qua hệ thống liên lạc nội bộ rằng anh sẽ cố gắng và giữ độ cao để thoát khỏi cơn bão. 

Máy bay rung lắc mạnh, Shadow tự hỏi, một cách lạnh lùng và ngớ ngẩn, liệu anh có chết không. Trông có thể lắm chứ, anh quyết vậy, nhưng không chắc. Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và ngắm nhìn những tia chớp đang lóe sáng chân trời.

Rồi anh lại ngủ gật thêm lần nữa, anh mơ thấy lúc mình đang ở trong tù, Low Key đã thì thầm vào tai anh lúc đứng chờ đồ ăn rằng có ai đó đã trả tiền để ám sát anh, nhưng Shadow không thể tìm ra được người đó là ai và tại sao lại vậy; khi anh thức giấc máy bay đã chuẩn bị hạ cánh.

Anh loạng choạng bước ra khỏi máy bay, chớp chớp mắt cho tỉnh ngủ.

Tất cả các sân bay, theo anh thấy, đều trông y hệt nhau. Không quan trọng bạn đang ở nơi đâu, khi bạn ở sân bay tức là: gạch lát, lối đi và nhà vệ sinh, quầy báo và những bóng đèn huỳnh quang. Cái sân bay này trông y như một cái sân bay. Vấn đề ở đây là, đây không phải cái sân bay anh định tới. Đây là một cái sân bay rộng lớn, với quá nhiều hành khách, và quá nhiều cổng ra vào.

"Xin lỗi, thưa bà?"

Người phụ nữ nhìn anh qua tấm bảng tạm. "Vâng?"

"Đây là sân bay nào vậy?"

Bà ta nhìn anh đầy hoang mang, cố gắng xem xét liệu anh có đang nói đùa hay không, rồi bà ta nói, "St. Louis."

"Tôi tưởng đây là máy bay tới Eagle Point."

"Đúng vậy. Họ đã chuyển hướng nó tới đây vì cơn bão. Họ không thông báo gì sao?"

"Có lẽ là có. Tôi đã ngủ quên."

"Cậu cần nói chuyện với người đàn ông bên kia, mặc áo khoác đỏ."

Người đàn ông cao gần bằng Shadow: ông trông giống người cha trong mấy bộ phim hài thập niên bảy mươi, ông gõ gì đó vào máy tính rồi nói Shadow chạy - Chạy đi! - đến cánh cổng phía bên kia nhà đón khách.

Shadow chạy băng qua sân bay, nhưng cổng đã bị đóng trước khi anh tới nơi. Anh nhìn chiếc máy bay di chuyển ra xa khỏi cổng qua tấm kính.

Người phụ nữ ở bàn hỗ trợ hành khách (lùn, da nâu với một nốt ruồi trên cánh mũi) tham khảo ý kiến với một người phụ nữ khác rồi gọi điện thoại ("Không, chiếc đó bay đi rồi. Họ vừa hủy xong.") rồi in ra một tấm thẻ lên máy bay khác. "Thẻ này sẽ đưa anh tới đó," cô ấy bảo anh. "Chúng tôi sẽ gọi điện trước cho bên gác cổng và nói với họ rằng anh sẽ đến."

Shadow cảm thấy mình như hạt đậu bị tráo giữa ba chiếc cốc, hoặc một lá bài bị xáo trong một bộ bài. Lại một lần nữa anh chạy băng qua sân bay, kết thúc ở nơi gần với nơi anh đứng lúc ban đầu.

Một người đàn ông nhỏ bé đứng ở cổng cầm lấy thẻ lên máy bay của anh. "Chúng tôi đang đợi anh đấy," ông thì thầm, xé phần cuống vé, với vị trí ghế ngồi - D17 - trên đó. Shadow vội vàng lên máy bay, rồi họ đóng cửa lại sau lưng anh.

Anh bước qua khoang hạng nhất - chỉ có vỏn vẹn bốn ghế ngồi, ba ghế đã bị chiếm. Người đàn ông râu quai nón trong bộ suit nhạt màu ngồi cạnh chiếc ghế trống ở hàng đầu tiên cười toe toét với Shadow khi anh vừa bước lên máy bay, sau đó ông giơ cổ tay lên và gõ vào mặt đồng hồ lúc Shadow bước qua. 

Vâng, vâng, tôi khiến ông bị trễ, Shadow nghĩ. Hãy để đó là điều tệ nhất trong những mối bận tâm của ông.

Máy bay có vẻ khá đầy khi anh đi xuống phía sau. Mà thực tế, Shadow nhận ra rằng, máy bay đã hoàn toàn chật kín, và có một quý bà trung niên đang ngồi ở ghế 17D. Shadow cho bà ta coi cuống vé của mình, và bà ta cũng cho anh coi cái của bà ta: cả hai trùng khớp.

"Anh có thể về chỗ ngồi của mình được không?" tiếp viên hỏi anh.

"Không," anh nói, "tôi e rằng không thể."

Cô tặc lưỡi và kiểm tra hai cuống vé, rồi cô dẫn anh lên lại phía trước máy bay và chỉ anh vào chiếc ghế trống ở khoang hạng nhất. "Có vẻ hôm nay là ngày may mắn của anh," cô nói. "Tôi có thể mang gì đó cho anh uống không? Chúng ta chỉ có thời gian trước khi máy bay cất cánh. Tôi chắc anh sẽ cần một ly sau đó."

"Cho tôi một ly bia," Shadow nói. "Loại nào cũng được."

Cô tiếp viên rời đi.

Người đàn ông trong bộ suit nhạt màu ngồi cạnh anh gõ móng tay lên chiếc đồng hồ. Đó là một chiếc Rolex màu đen. "Cậu tới trễ," người đàn ông nói, cười nhăn nhở với không một chút nhiệt thành.

"Xin lỗi?"

"Ta nói rằng cậu tới trễ."

Cô tiếp viên đưa Shadow một ly bia. 

Trong thoáng chốc, anh tự hỏi liệu người đàn ông kia có bị điên hay không, rồi anh nghĩ ông ta hẳn đang nói về chuyến bay, về việc chờ hành khách cuối cùng. "Xin lỗi nếu tôi có trì hoãn gì ông," anh nói một cách lịch sự. "Ông đang gấp sao?"

Máy bay lùi ra khỏi cổng. Cô tiếp viên đi tới và lấy ly bia của Shadow đi. Người đàn ông trong bộ suit nhạt màu cười tươi với cô ta và nói, "Đừng lo, tôi sẽ cầm nó thật chắc mà," rồi cô để ông giữ ly Jack Daniel's của mình, trong khi phản đối một cách yếu đuối rằng điều đó vi phạm quy định của hãng hàng không. ("Hãy để ta là người phán xét điều đó, cô em à.")

"Thời gian chắc chắn là điều cốt yếu," người đàn ông nói. "Nhưng không, ta chỉ lo rằng cậu không lên được máy bay thôi."

"Ông thật tốt quá."

Chiếc máy bay nằm không yên trên mặt đất, động cơ đập mạnh, khao khát được cất cánh.

"Tốt cái đéo," người đàn ông nói. "Ta có một công việc cho cậu, Shadow."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro