Shadow - Chương Một (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng gầm rú của động cơ. Chiếc máy bay nhỏ bất thình lình giật về phía trước, đẩy Shadow lún sâu vào ghế. Sau đó, máy bay cất cánh vào tầng không khí, ánh đèn sân bay dần mờ đi bên dưới. Shadow quan sát người đàn ông ngồi cạnh mình. 

Tóc ông có màu xám ánh đỏ; còn râu của ông, chỉ dài hơn độ lún phún một chút, có màu đỏ hoa râm. Gương mặt ông vuông vức, góc cạnh với cặp mắt xám tái nhợt. Bộ suit ông mặc trông khá đắt tiền, có màu kem va-ni. Cà vạt lụa màu xám đậm, kẹp cà vạt làm bằng bạc, có hình một cái cây: đủ thân, đủ cành, và rễ cắm sâu.

Ông giữ trên tay ly Jack Daniel's khi máy bay cất cánh mà không làm rớt một giọt.

"Cậu không định hỏi tôi kiểu công việc gì sao?" ông hỏi.

"Làm thế nào ông biết tên tôi?" 

Người đàn ông cười khúc khích. "Ồ, biết được mọi người gọi bản thân mình là gì là việc dễ nhất trần đời. Một chút tư duy, một chút ký ức, một chút may mắn. Hãy hỏi ta công việc kiểu gì đi."

"Không," Shadow nói. Tiếp viên mang cho anh một ly bia khác, anh nhấm nháp một chút.

"Tại sao không?"

"Tôi đang về nhà. Có một công việc đang đợi. Tôi không muốn nhận việc khác."

Nụ cười khô khốc của ông không hề thay đổi khi nhìn từ bên ngoài, nhưng ông trông có vẻ buồn cười thật sự. "Chẳng có công việc nào đang đợi cậu ở nhà cả," ông nói. "Chẳng có gì đợi cậu ở đó. Trong khi ở đây, tôi đang đề nghị cậu một công việc hoàn toàn hợp pháp - tiền lương hậu hĩnh, an ninh hạn chế, trợ cấp đáng kể. Trời, nếu cậu có thể sống thọ đến thế, tôi có thể cho cậu thêm trợ cấp hưu trí đấy. Cậu có thích điều tôi vừa nói không?"

Shadow đáp, "Hẳn ông đã nhìn tên tôi dán trên túi xách."

Người đàn ông không nói gì.

"Cho dù ông có là ai," Shadow nói, "ông không thể biết được tôi sẽ đi chuyến bay này. Tôi còn không biết tôi sẽ đi chuyến bay này cơ mà, và nếu chuyến bay của tôi không phải chuyển hướng đến St. Louis, tôi sẽ chẳng ngồi đây. Tôi đoán ông là một tên chuyên đi chơi khăm người khác. Có lẽ ông đang bán thứ gì đó bất hợp pháp. Nhưng tôi đoán chúng ta sẽ có khoảng thời gian tốt đẹp hơn nếu cuộc nói chuyện kết thúc tại đây."

Người đàn ông nhún vai.

Shadow cầm cuốn tạp chí lên. Chiếc máy bay nhỏ giật lắc và va chạm qua bầu trời, khiến anh khó tập trung hơn. Những con chữ trôi qua đầu anh như bong bóng xà phòng, nó ở ngay đó khi anh đọc, nhưng thoáng sau là biến đi mất.

Người đàn ông ngồi lặng im trên ghế cạnh anh, nhấm nháp ly Jack Daniel's. Mắt ông đã nhắm.

Shadow đọc danh sách các kênh âm nhạc được phát trong các chuyến bay xuyên Đại Tây Dương, anh nhìn vào tấm bản đồ thế giới với những đường kẻ đỏ cho thấy máy bay đang ở đâu. Anh đọc xong cuốn tạp chí, đành buộc lòng gấp nó lại và nhét vào túi.

Người đàn ông mở mắt. Có cái gì đó rất lạ về đôi mắt ông, Shadow thầm nghĩ. Một bên mắt có màu xám đậm hơn bên còn lại. Ông nhìn Shadow. "Nhân tiện," ông nói, "Tôi rất tiếc khi nghe tin về vợ cậu, Shadow. Một mất mát lớn."

Shadow đã suýt đánh người đàn ông. Thay vào đó, anh hít một hơi dài. ("Như tớ đã dặn, đừng gây sự với mấy con khốn ở sân bay," Johnnie Larch lên tiếng trong tâm trí anh. "Nếu không họ sẽ lôi cái mông cậu về đây trước khi cậu kịp thốt lên lời nào.") Anh đếm đến năm.

"Tôi cũng vậy," anh nói.

Người đàn ông lắc đầu. "Giá như mọi chuyện có thể xảy ra theo hướng khác," ông nói, thở dài.

"Cô ấy chết trong một tai nạn xe hơi," Shadow nói. "Còn nhiều cách chết khác tệ hơn nhiều."

Người đàn ông vẫn lắc đầu chậm rãi. Trong một khoảnh khắc, như thể với Shadow người đàn ông bỗng trở nên hư ảo; như thể chiếc máy bay đột nhiên trở nên thật hơn, trong khi người hàng xóm của anh trở nên ít thật hơn.

"Shadow," ông nói. "Đây không phải là trò đùa. Cũng không phải mánh khóe gì hết. Ta có thể trả cậu nhiều hơn bất cứ công việc nào cậu tìm được. Cậu là một cựu tù nhân. Không có nhiều người tranh giành nhận cậu vào làm đâu."

"Thưa quý ông đéo-nào-cũng-được," Shadow nói, chỉ vừa đủ lớn để nghe qua tiếng gầm động cơ, "làm gì có đủ tiền trên thế giới này."

Điệu cười của ông càng lớn hơn. Shadow thấy mình đang nhớ lại chương trình nói về loài tinh tinh trên kênh PBS. Họ cho rằng khi loài vượn và tinh tinh cười, thật ra chúng chỉ đang nhe răng trong một vẻ nhăn nhó của sự thù ghét, công kích hoặc kinh sợ. Khi một con tinh tinh cười lớn, đó là một mối nguy.

"Hãy làm việc cho ta. Dĩ nhiên, có thể có chút rủi ro, nhưng nếu cậu sống sót, cậu có thể có bất cứ thứ gì mình muốn. Cậu có thể trở thành vị vua tiếp theo của nước Mỹ. Còn giờ," người đàn ông nói, "còn ai sẽ trả cậu hậu hĩnh như thế này nữa? Hmm?"

"Ông là ai?" Shadow hỏi.

"À, phải rồi. Thời đại thông tin - quý cô này, cô có thể rót tôi một ly Jack Daniel's nữa không? Đừng cho nhiều đá quá - không, dĩ nhiên, đã từng có thêm thời đại khác nữa. Thông tin và kiến thức: hai ngoại tệ không bao giờ lỗi thời."

"Tôi hỏi, ông là ai?"

"Xem nào. Ừm, theo ta thấy hôm nay chắc hẳn là ngày của ta - sao cậu không gọi ta là Thứ Tư nhỉ? Quý ngài Thứ Tư. Mặc dù nhìn thời tiết, hôm nay cũng có thể là Thứ Năm, nhỉ?"

"Tên thật của ông là gì?"

"Làm việc với ta đủ lâu và đủ tốt," người đàn ông trong bộ suit nhạt màu nói, "có thể ta sẽ cho cậu biết.  Đây. Lời mời làm việc. Cứ suy nghĩ đi. Không ai đòi hỏi cậu phải đồng ý ngay tức khắc, chẳng biết cậu sẽ nhảy ùm xuống bể cá piranha hay chui đầu vào chuồng gấu đâu. Cứ thong thả." Ông nhắm mắt, dựa người vào ghế.

"Tôi không nghĩ vậy." Shadow nói. "Tôi không thích ông. Tôi không muốn làm việc với ông."

"Như ta nói," người đàn ông lên tiếng mà không mở mắt, "đừng vội vàng. Cứ thong thả."

Máy bay đáp xuống với một cú xóc mạnh, vài vị khách bước ra ngoài. Shadow nhìn ra cửa sổ: đây là một sân bay nhỏ giữa chốn đồng không mông quạnh, vẫn còn hai sân bay nhỏ nữa trước khi đến được Eagle Point. Shadow chuyển ánh nhìn của mình qua người đàn ông trong bộ suit nhạt màu - Quý ngài Thứ Tư ư? Trông ông có vẻ đã ngủ say.

Một cách bốc đồng, Shadow đứng dậy, cầm túi của mình rồi bước ra khỏi máy bay, xuống những bậc thang trơn trượt ẩm ướt, đi với tốc độ đều đều về phía ánh sáng nhà ga. Mưa phùn lấm tấm trên mặt anh.

Trước khi anh bước vào trong tòa nhà sân bay, anh dừng chân, quay lại, và quan sát. Không một ai bước ra khỏi máy bay. Phi hành đoàn lăn thang đi, cửa đóng, máy bay cất cánh. Shadow bước vào trong, thuê một thứ, mà khi anh bước vào bãi đậu xe, mới phát hiện ra đó là một chiếc Toyota nhỏ màu đỏ.

Shadow mở bản đồ người ta đưa cho anh. Anh trải nó lên ghế cạnh tài xế. Eagle Point còn cách đó khoảng 250 dặm (người dịch: khoảng 400km).

Những cơn bão đã qua, nếu chúng thật sự đã đi xa như thế này. Trời trong lành và se lạnh. Mây trôi nhanh trước mặt trăng, trong một khoảnh khắc Shadow không thể xác định được là mây hay là trăng đang di chuyển. 

Anh lái xe về phía Bắc trong một tiếng rưỡi.

Trời đã trở muộn. Anh đói, và khi nhận ra mình thật sự đói đến mức nào, anh tấp xe tại điểm giao cắt đường tiếp theo và lái vào thị trấn Nottamun. Anh đổ đầy xăng ở trạm xăng Amoco và hỏi người phụ nữ buồn chán ở quầy thu ngân anh có thể kiếm đồ ăn ở đâu.

"Quán bar Cá Sấu của Jack," cô ta bảo anh. "Ở phía tây đường County Road N."

"Quán bar Cá Sấu?"

"Ừ. Jack nói họ vừa cho thêm nhân vật mới." Cô vẽ cho anh bản đồ đến đó trên mặt sau tấm tờ rơi màu hoa cà, trong đó quảng cáo một con gà nướng vì lợi ích của một cô gái trẻ, người đang cần một quả thận mới. "Cậu ấy vừa tậu được vài con cá sấu, một con rắn, một con kiểu thằn lằn cỡ lớn."

"Cự đà?"

"Chính nó." 

Băng qua thị trấn, đi qua cầu, thêm một vài dặm nữa, anh dừng trước một tòa nhà thấp, hình chữ nhật với bảng hiệu bia Pabst đang sáng đèn.

Bãi đỗ xe còn trống một nửa.

Bên trong, không khí ngột ngạt vì khói thuốc và ca khúc "Walking After Midnight" đang được phát qua máy hát tự động. Shadow nhìn quanh tìm mấy con cá sấu, nhưng chẳng thấy con nào. Anh tự hỏi liệu người phụ nữ ở trạm xăng có nói đùa với anh không. 

"Anh dùng gì?" người pha chế hỏi.

"Bia loại thường và một cái hamburger nhân đầy đủ. Khoai tây chiên."

"Thịt hầm ớt chứ? Ngon nhất toàn bang."

"Nghe hay đấy," Shadow nói. "Nhà vệ sinh ở đâu vậy?"

Người thanh niên chỉ vào cánh cửa trong góc quán bar. Có một cái đầu cá sấu nhồi bông gắn trên cửa. Shadow bước qua cánh cửa đó.

Đó là một căn phòng vệ sinh sạch sẽ, sáng sủa. Shadow nhìn quanh phòng, theo thói quen ("Nhớ cho kỹ, Shadow, cậu không thể phản kháng trong lúc đang đi tè," Low Key hiện lại trong tâm trí anh với phong thái kín đáo như mọi khi.) Anh dùng bệ tiểu bên tay trái. Anh kéo khóa quần, tiểu như nhịn cả thế kỷ, cảm thấy nhẹ nhõm. Anh đọc bài báo ố vàng được cắt dán và đóng khung ngang tầm mắt, với tấm ảnh Jack và hai con cá sấu trong đó.

Ngay lập tức, có tiếng lầm bầm nhã nhặn phát ra từ bên tay phải, mặc dù anh không nghe thấy tiếng ai bước vào. 

Người đàn ông trong bộ suit nhạt màu lúc đứng trông to lớn hơn lúc ông ngồi trên máy bay cạnh Shadow. Ông cao gần bằng Shadow, và Shadow là một thanh niên bự con. Ông đang nhìn thẳng về phía trước. Ông tiểu xong, giũ bỏ những giọt cuối cùng, rồi kéo khóa quần lên.

Sau đó ông cười toe toét, như con cáo bị mắc mõm ở hàng rào kẽm gai. "Vậy," Quý ngài Thứ Tư nói, "cậu có thời gian suy nghĩ rồi, Shadow. Cậu có muốn đi làm không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro