Shadow - Chương Năm (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Quý cô Cuộc Sống là một nhành hoa nở

Còn chàng Chết Chóc lảng vảng khắp muôn nơi:

Nàng là người thuê căn phòng trọ,

Chàng là gã du côn dưới chân cầu."

W.E. Henley, trích bài thơ Quý cô Cuộc Sống là một nhành hoa nở

---

Chỉ có Zorya Utrennyaya là còn tỉnh táo để chào tạm biệt họ, vào sáng thứ Bảy đó. Bà đưa ngài Thứ Tư bốn mươi lăm đô-la và nằng nặc đòi viết cho ông một biên lai bằng nét chữ tròn, to, trên mặt sau một tấm phiếu giảm giá nước ngọt đã hết hạn. Bà trông như búp bê dưới ánh nắng ban ngày, với gương mặt già nua được trang điểm cẩn thận và mái tóc vàng óng được búi gọn trên đỉnh đầu.

Ngài Thứ Tư hôn tay bà. "Thưa bà, cảm ơn lòng hiếu khách của bà," ông nói. "Bà và hai người chị em dễ mến vẫn tỏa sáng như bầu trời của từng người."

"Ông là một lão già xấu xa," bà nói, lắc một ngón tay trước mặt ông. Rồi bà ôm ông. "Đi mạnh giỏi," bà nói. "Tôi không muốn nghe tin ông đã biến mất vĩnh viễn đâu."

"Điều đó cũng sẽ làm tôi đau khổ không kém, thưa bà."

Bà bắt tay với Shadow. "Zorya Polunochnaya đánh giá cậu rất cao," bà nói. "Tôi cũng vậy."

"Cảm ơn bà," Shadow nói. "Cảm ơn vì bữa tối."

Bà nhấc một bên chân mày nhìn anh. "Cậu thích à? Cậu phải quay lại đấy."

Ngài Thứ Tư và Shadow bước xuống cầu thang. Shadow cho hai tay vào túi áo khoác. Đồng đô-la bạc vẫn còn lành lạnh trong bàn tay anh. Nó to và nặng hơn bất kỳ đồng xu nào anh từng sử dụng. Anh làm mánh cổ điển, để tay mình buông cạnh thân người tự nhiên, rồi duỗi thẳng tay ra khi đồng xu trượt xuống tới vị trí lòng bàn tay. Nó mang lại cảm giác dễ chịu ở đó, được giữ giữa ngón trỏ và ngón út bằng áp lực nhỏ nhất.

"Làm mượt lắm," ngài Thứ Tư nói.

"Tôi chỉ đang học," Shadow nói. "Tôi có thể làm nhiều trò kỹ thuật. Phần khó nhất là khiến mọi người nhìn vào nhầm tay."

"Vậy sao?"

"Ừ," Shadow nói. "Nó được gọi là đánh lạc hướng." Anh trượt ngón giữa xuống dưới đồng xu, đẩy nó vào lòng bàn tay, và vụng về bắt lấy nó, chỉ còn cách một chút ít. Đồng xu rớt từ tay anh xuống cầu thang cái keng và rơi xuống tới nửa bậc cầu thang. Ngài Thứ Tư đi xuống và nhặt nó lên.

"Cậu không thể bất cẩn với quà người khác tặng," ngài Thứ Tư nói. "Một thứ như thế này, cậu cần giữ nó cẩn thận. Đừng ném nó đi lung tung." Ông xem xét đồng xu, đầu tiên nhìn vào mặt chim đại bàng, sau đó nhìn vào mặt Nữ thần Tự Do. "À, Quý Bà Tự Do. Đẹp, phải không?" Ông ném đồng xu cho Shadow, người chụp nó từ trên không, làm một cú trượt biến mất - trông như anh thả nó vào tay trái nhưng thực ra anh vẫn giữ nó bên tay phải - và rồi anh nhét nó vào túi bằng tay trái. Đồng xu nằm trong lòng bàn tay phải, nơi dễ thấy. Nó mang lại cảm giác thoải mái ở đó. 

"Quý bà Tự Do," ngài Thứ Tư nói. "Cũng như rất nhiều các vị thần mà người Mỹ đang nắm giữ, là một người nước ngoài. Trong trường hợp này, là một phụ nữ Pháp, mặc dù, vì lòng tôn kính đến sự nhạy cảm của người Mỹ, người Pháp che đậy bộ ngực lộng lẫy của bà trên bức tượng họ tặng cho New York. Tự do," ông nói tiếp, chun mũi vào cái bao cao su đã qua sử dụng nằm dưới những bậc thang cuối, đá chúng qua một bên bằng sự ghê tởm - "Ai đó có thể trượt chân lên nó mất. Bẻ cổ hắn đi" ông lầm bầm, tự ngắt lời mình. "Như bóc vỏ chuối, chỉ với những điều xấu xa và sự mỉa mai." Ông đẩy cửa mở, và ánh nắng chiếu thẳng vào họ. "Tự do," ngài Thứ Tư nói oang oang, khi họ bước ra xe, "là một con khốn, người phải bị chịch trên tấm đệm đầy xác chết."

"Hả?" Shadow hỏi.

"Trích dẫn," ngài Thứ Tư nói. "Từ tên người Pháp nào đó. Đó là người họ cũng xây tượng, đặt ở bến cảng New York: một con điếm thích bị chịch trên đống rác đến từ chiếc xe chở tử. Cứ giơ ngọn đuốc đó cao như bà muốn đi, chuột cống vẫn sống trong váy bà và tinh trùng lạnh vẫn rỉ xuống chân." Ông mở khóa xe, và ra hiệu Shadow ngồi vào ghế hành khách. 

"Tôi nghĩ bà ấy rất xinh đẹp," Shadow nói, đưa đồng xu đến gần. Gương mặt bằng bạc của Nữ thần Tự Do gợi anh nhớ một chút đến Zorya Polunochnaya. 

"Đó," ngài Thứ Tư nói, chạy xe đi, "là sự điên dại vĩnh cữu của đàn ông. Để chạy theo những thứ xác thịt ngọt ngào, mà không nhận ra rằng đó chỉ đơn giản là lớp vỏ học xinh đẹp cho phần xương khô bên trong. Người chết. Vào buổi tối, cậu chà sát cơ thể mình với một người chết. Không có ý xúc phạm gì đâu."

Shadow chưa từng thấy ngài Thứ Tư cởi mở như thế này. Sếp mới của anh, anh quyết định rằng, đang trải qua các giai đoạn hướng ngoại sau các giai đoạn yên tĩnh dữ dội. "Vậy ông không phải người Mỹ?" Shadow hỏi.

"Không ai là người Mỹ cả," ngài Thứ Tư nói. "Về nguồn gốc. Theo tôi là vậy." Ông kiểm tra đồng hồ đeo tay. "Chúng ta vẫn còn vài giờ để giết trước khi ngân hàng đóng cửa. Nhân tiện, đêm qua chuyện cậu làm với Czernobog tốt lắm. Dù gì cuối cùng ta cũng sẽ đưa ông ấy đến, nhưng cậu đã thuyết phục ông ấy hết lòng, nhiều hơn ta có thể làm."

"Chỉ bởi vì sau mọi chuyện ông ấy cũng sẽ giết tôi."

"Không cần thiết. Như tự bản thân cậu cũng chỉ ra một cách khôn ngoan, ông ấy đã già, và cú đập chết người đó cũng chỉ đơn thuần để lại cho cậu, ừm, một đời sống thực vật. Một người tàn phế vô vọng. Vì vậy, cậu có nhiều điều để trông đợi hơn, liệu ngài Czernobog có sống sót qua những khó khăn sắp tới hay không."

"Và còn vài câu hỏi về chuyện này?" Shadow nói, lặp lại cách ứng xử của ngài Thứ Tư, rồi tự ghét bản thân vì điều đó.

"Chính con mẹ nó xác," ngài Thứ Tư. Ông dừng xe tại bãi đỗ của một ngân hàng. "Đây," ông nói, "là ngân hàng ta sẽ cướp. Họ chưa đóng cửa trong vài tiếng nữa. Cùng vào trong và gửi lời chào nào."

Ông ra hiệu cho Shadow. Một cách miễn cưỡng, Shadow chui ra khỏi xe. Nếu ông già định làm điều gì đó ngu ngốc, Shadow không có lý do vì sao mặt anh nên xuất hiện trên camera. Nhưng sự tò mò kéo anh lại và rồi anh bước vào ngân hàng. Anh nhìn xuống sàn, xoa mũi bằng tay, làm hết sức để giấu mặt mình đi.

"Mẫu đơn ký gửi, thưa cô?" ngài Thứ Tư nói với giao dịch viên đang ngồi một mình.

"Ngay kia."

"Tốt quá. Và nếu tôi cần phải ký gửi trong đêm...?"

"Cùng mẫu đơn." Cô mỉm cười với ông. "Ông biết vị trí ký gửi ban đêm ở đâu chưa, thưa ông? Bên trái ngoài cửa chính, nó nằm trên tường ấy."

"Cảm ơn cô."

Ngài Thứ Tư lấy vài mẫu đơn ký gửi. Ông cười toe toét chào tạm biệt giao dịch viên, rồi cùng Shadow bước ra ngoài.

Ngài Thứ Tư đứng trên vỉa hè một lúc, vuốt râu một cách điềm tĩnh. Rồi ông đi tới máy rút tiền và chỗ gửi tiền ban đêm, được đặt bên cạnh tường, và kiểm tra chúng. Ông dẫn Shadow qua đường đến chỗ siêu thị, nơi ông mua một que kem sô-cô-la Popsicle cho mình và một ly sô-cô-la nóng cho Shadow. Có một cái bốt điện thoại công cộng được đặt trên tường của lối vào, bên dưới một tấm bảng thông báo phòng cho thuê và chó mèo cần tìm mái nhà. Ngài Thứ Tư viết số điện thoại của bốt công cộng đó xuống. "Thứ chúng ta cần," bất chợt, ngài Thứ Tư nói, "là tuyết. Một trận tuyết thật to, thật mạnh, thật phiền toái. Nghĩ từ 'tuyết' cho tôi, được chứ?"

"Hả?"

"Tập trung biến những đám mây kia - đám ở ngay kia kìa, phía Tây ấy - biến chúng lớn lên và đậm màu đi. Hãy nghĩ đến bầu trời xám xịt và những cơn gió thổi xuống từ Bắc cực. Hãy nghĩ đến tuyết."

"Tôi không nghĩ nó sẽ có tác dụng gì đâu."

"Vô lý. Nếu không có tác dụng gì, ít nhất nó sẽ giữ đầu óc cậu luôn bận rộn," ngài Thứ Tư nói, mở khóa xe. "Giờ đến tiệm in Kinko's. Nhanh lên."

Tuyết, Shadow nghĩ trong ghế hành khách, nhấp nhám cốc sô-cô-la nóng của mình. Những khối tuyết khổng lồ, choáng váng rơi trong không trung, những mảng trắng tương phản với bầu trời xám lạnh, tuyết chạm lưỡi bạn với cái lạnh và mùa đông, chúng hôn lên khuôn mặt bạn với cái chạm ngần ngại của mình trước khi đông cứng bạn đến chết. Mười hai inch kẹo bông gòn từ tuyết, tạo nên một thế giới cổ tích, biến mọi thứ trở nên xinh đẹp lạ thường...

Ngài Thứ Tư đang nói chuyện với anh.

"Xin lỗi?" Shadow nói.

"Ta nói chúng ta tới rồi," ngài Thứ Tư nói. "Cậu đang nghĩ đâu đâu."

"Tôi đang nghĩ về tuyết," Shadow nói.

Trong tiệm in Kinko's, ngài Thứ Tư bắt đầu photocopy các mẫu đơn ký gửi từ ngân hàng. Ông yêu cầu nhân viên bán hàng in gấp cho ông hai bộ mười danh thiếp. Đầu Shadow bắt đầu đau, và có một cảm giác không thoải mái giữa hai xương bả vai; anh tự hỏi liệu mình đã ngủ sai tư thế, hay liệu cơn đau đầu này có phải hậu quả kỳ quặc của cái sofa anh ngủ đêm qua hay không.

Ngài Thứ Tư ngồi trước máy tính, soạn thảo một lá thư, và, với sự giúp đỡ của nhân viên bán hàng, giúp ông tạo ra vài bảng hiệu kích thước lớn.

Tuyết, Shadow nghĩ. Cao trên bầu khí quyển, những tinh thể tí hon, hoàn hảo tạo ra khoảng một chút bụi, mỗi một  tác phẩm mỏng như tờ của nghệ thuật phân dạng. Và những tinh thể tuyết kết lại thành từng mảng khi chúng rơi xuống, bao phủ toàn bộ Chicago trong màu trắng của nó, từng inch một...

"Đây," ngài Thứ Tư nói. Ông đưa Shadow một cốc cà phê tiệm Kinko's, một tảng bột kem đã tan một nửa trôi lững lờ trên mặt. "Ta nghĩ đủ rồi đấy, nhỉ?"

"Đủ gì cơ?"

'Đủ tuyết. Chúng ta không muốn làm bất động cả thành phố đâu, phải không?"

Bầu trời đang khoác trên mình một màu xám tàu chiến. Tuyết sắp rơi. Phải.

"Tôi đã không thật sự làm điều này?" Shadow hỏi. "Ý tôi là, tôi không làm ra điều này. Phải không?"

"Uống cà phê đi," ngài Thứ Tư nói. "Ba cái này rất tệ, nhưng nó sẽ làm giảm cơn đau đầu." Rồi ông nói, "Làm tốt lắm."

Ngài Thứ Tư trả tiền cho nhân viên của Kinko's, rồi ông cầm mấy tấm biển hiệu, thư và thiếp ra ngoài. Ông mở cốp xe, cho hết giấy tờ vào cái vali kim loại lớn màu đen loại được xách bởi nhân viên bảo vệ biên chế, và đóng cốp lại. Ông đưa Shadow một tấm danh thiếp.

"Ai," Shadow hỏi, "là A. Haddock, Giám đốc An ninh, Dịch vụ bảo vệ A1?"

"Cậu đó."

 "A. Haddock?"  

"Ừ."

"Chữ A viết tắt cho cái gì?"

"Alfredo? Alphonse? Augustine? Ambrose? Tùy vào cậu cả."

"Ồ, tôi hiểu rồi."

"Tôi là James O'Gorman," ngài Thứ Tư nói. "Với bạn bè thì là Jimmy. Thấy không? Tôi cũng có danh thiếp này."

Họ chui vào trong xe. Ngài Thứ Tư nói, "Nếu cậu nghĩ về 'A. Haddock' cũng như cách cậu nghĩ về 'tuyết', chúng ta hẳn sẽ có kha khá tiền để ăn tối và uống rượu với mấy người bạn vào tối nay."

"Tôi sẽ không quay lại nhà tù đâu."

"Cậu sẽ không quay lại nhà tù."

"Tôi tưởng chúng ta đã thống nhất rằng tôi sẽ không làm bất cứ thứ gì phạm pháp."

"Cậu đâu làm. Có thể là trợ giúp và tiếp tay, một chút âm mưu để phạm pháp, tất nhiên sau đó là nhận được tiền ăn cắp, nhưng, tin tôi đi, cậu sẽ thoát khỏi chuyện này bình an vô sự."

"Chuyện này là chuyện trước hay sau khi ông già lực điền người Slav của ông đập nát đầu tôi bằng một cú gõ?"

"Thị lực ông ấy yếu rồi," ngài Thứ Tư nói. "Có thể ông ấy sẽ đánh trượt hoàn toàn. Giờ, chúng ta vẫn còn chút ít thời gian để giết - ngân hàng đóng cửa vào giữa trưa các thứ Bảy. Muốn ăn trưa không?"

"Vâng," Shadow nói. "Tôi đói quá."

"Tôi biết chỗ," ngài Thứ Tư nói. Ông ngâm nga trong lúc lái, vài ca khúc vui tươi Shadow không thể xác định được. Bông tuyết bắt đầu rơi, y hệt những gì Shadow tưởng tượng, và anh cảm thấy tự hào một cách kỳ lạ. Anh biết, lý ra, rằng anh chẳng làm gì được với chuyện tuyết rơi này, như khi anh biết được đồng đô-la bạc anh mang trong túi không phải và cũng không bao giờ là mặt trăng. Nhưng vẫn...

Họ dừng lại bên ngoài một tòa nhà kiểu nhà kho. Tấm biển hiệu ghi buffet trưa mọi-thứ-Bạn-có-thể-ăn chỉ với 4 đô 99. "Tôi thích chỗ này lắm," ngài Thứ Tư nói.

"Đồ ăn ngon hả?" Shadow hỏi.

"Không đặc sắc mấy," ngài Thứ Tư nói. "Nhưng không khí nơi đây thật không thể bỏ qua."

Thứ không khí mà ngài Thứ Tư thích, hóa ra, trong một bữa ăn trưa - Shadow ăn gà chiên, và nhâm nhi nó - là khu kinh doanh chiếm phía sau nhà kho: nó, theo lá cờ treo trên trung tâm căn phòng, là một Nhà kho Thanh Lý Hàng Tồn cho công ty phá sản và đóng cửa.

Ngài Thứ Tư bước ra khỏi xe và lại xuất hiện với chiếc va-li nhỏ, thứ ông cho vào nhà vệ sinh nam. Shadow nhận ra mình đã biết đủ những gì ngài Thứ Tư định làm, dù anh có muốn hay không, nên anh tha thẩn dạo quanh mấy gian hàng thanh lý, nhìn chằm chằm vào những món đồ được bán: Hộp đựng cà phê "chỉ sử dụng trong các bộ lọc của hãng hàng không," đồ chơi Ninja Rùa và búp bê Xena: Công chúa Chiến binh, mấy con gấu bông chơi những bài ca ái quốc khi được cắm điện, lon thịt đã chế biến, giày chống thấm nước và túi bọc giày, kẹo dẻo, đồng hồ kiểu Bill Clinton đeo, cây thông Giáng Sinh nhân tạo cỡ nhỏ, lọ đựng muối tiêu hình động vật, bộ phận cơ thể người, trái cây, mấy bức tượng nữ tu, và, thứ Shadow yêu thích, một bộ làm người tuyết "chỉ cần thêm cà rốt thật" với mắt nhựa đen, một cái tẩu lõi bắp và một cái mũ nhựa. 

Shadow nghĩ về việc làm thế nào một ai đó có thể khiến mặt trăng trông như được lấy ra khỏi bầu trời và biến thành một đồng đô bạc, và điều gì khiến một người phụ nữ bước ra khỏi nấm mồ và cuốc bộ qua thị trấn để nói chuyện với bạn.

"Nơi này thật tuyệt phải không?" ngài Thứ Tư hỏi khi ông bước ra khỏi phòng vệ sinh nam. Tay ông vẫn còn ướt, và ông đang lau khô nó bằng một chiếc khăn tay. "Họ hết khăn giấy ở đây rồi," ông nói. Ông đã thay đồ. Giờ ông đang mặc áo khoác xanh đậm, với quần đồng bộ, áo len chui cổ dày màu xanh dương, áo sơ mi trắng, và một đôi giày đen. Ông trông giống một nhân viên bảo vệ, và Shadow đã nói vậy.

"Tôi có thể nói gì đây, chàng trai," ngài Thứ Tư nói, nhặt một chiếc hộp chứa đầy các con cá nhựa có thể nổi lên ("Chúng sẽ không bao giờ chết - và bạn sẽ không bao giờ phải cho chúng ăn!!"), "ngoài việc chúc mừng sự nhanh trí của cậu. Arthur Haddock thế nào rồi? Authur là một cái tên hay."

"Tầm thường quá."

"Chà, vậy thì nghĩ tên khác đi. Đây. Chúng ta quay lại thị trấn. Chúng ta nên xuất hiện trong thời điểm hoàn hảo cho vụ cướp ngân hàng, rồi tôi sẽ có một ít tiền tiêu."

'Đa số mọi người," Shadow nói, "sẽ đơn giản là lấy tiền từ máy ATM."

"Điều mà, thật kỳ lạ, ít nhiều chính xác với những gì ta định làm."

Ngài Thứ Tư đỗ xe ở một bãi đỗ siêu thị bên kia đường đối diện ngân hàng. Từ cốp xe ngài Thứ Tư lấy ra chiếc va-li kim loại, một bảng tạm, và một cặp còng tay. Ông còng chiếc va-li vào cổ tay bên trái. Tuyết vẫn tiếp tục rơi. Rồi ông đội mũ lưỡi trai màu xanh lên, dán một cái huy hiệu lên túi ngực của áo khoác. BẢO VỆ A1 được viết trên mũ và huy hiệu. Ông kẹp mấy tờ đơn ký gửi vào bảng tạm. Rồi ông đứng buông thõng người xuống. Ông trông giống một cảnh sát về hưu, và bằng cách nào đó tự biến bản thân mình thành một lão già bụng phệ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro