Shadow - Chương Năm (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Giờ", ông nói, "cậu đi mua chút đồ ở cửa hàng thực phẩm, rồi lảng vảng quanh cái bốt điện thoại đi. Nếu ai đó hỏi, cậu nói mình đang chờ điện thoại từ bạn gái, xe cô ấy vừa bị hư."

"Vậy sao cô ấy lại gọi tôi ở đây?"

"Làm thế quái nào cậu biết được?"

Ngài Thứ Tư đeo cái chụp tai màu hồng nhạt lên. Ông đóng cốp xe. Bông tuyết vương trên chiếc mũ lưỡi trai màu xanh và cặp chụp tai của ông. 

"Trông ta thế nào?" ông hỏi.

"Lố bịch," Shadow đáp.

"Lố bịch?"

"Hoặc có lẽ là, ngu ngốc," Shadow nói.

"Ừm. Ngu ngốc và lố bịch. Vậy thì tốt." Ngài Thứ Tư mỉm cười. Cặp chụp tai khiến ông trông, cùng một lúc, vừa an tâm, vừa hài hước, cũng vừa đáng yêu. Ông bước qua đường và đi dọc theo dãy nhà đến tòa nhà ngân hàng, trong khi đó Shadow bước vào sảnh siêu thị và theo dõi.

Ngài Thứ Tư dán một tờ thông báo đang-bị-hỏng lớn màu đỏ lên máy ATM. Ông đặt một dải ruy băng đỏ từ bên này sang bên kia chỗ ký gửi ban đêm, rồi ông dán một tờ thông báo đã được photocopy lên. Shadow đọc nó với sự thích thú.

VÌ SỰ THUẬN TIỆN CỦA BẠN, nó ghi, CHÚNG TÔI ĐANG TIẾP TỤC CẢI THIỆN VÀ SỮA CHỮA. CHÚNG TÔI XIN LỖI VÌ SỰ BẤT TIỆN TẠM THỜI NÀY. 

Rồi ngài Thứ Tư quay lại đối mặt với con đường. Ông trông có vẻ đang bị cóng và bị ngược đãi.

Một chiếc xe chạy tới rồi dừng lại, một người đàn ông bước ra, trên tay cầm một bao bố nhỏ màu xám và một chìa khóa. Shadow quan sát thấy ngài Thứ Tư xin lỗi người đàn ông, rồi đưa ông ký tên vô bảng tạm, kiểm tra phiếu ký gửi của ông ấy, cẩn thận viết cho ông một biên lai và bối rối không biết nên giữ bản sao nào, rồi, cuối cùng, mở chiếc vali kim loại lớn màu đen của mình và cho bao bố của người đàn ông vào bên trong.

Người đàn ông run lập cập trong tuyết, giậm giậm chân, chờ đợi ông bảo vệ già hoàn thành những thủ tục hành chính vô nghĩa, để ông có thể để lại số tiền, thoát khỏi cái lạnh và tiếp tục công việc của mình, ông lấy biên lai, quay trở vào trong chiếc xe ấm áp và lái đi. 

Ngài Thứ Tư đi bộ băng qua đường xách theo chiếc va-li, mua cho mình một cốc cà phê trong siêu thị.

"Chiều rồi, chàng trai," ông nói, với điệu cười khúc khích như một ông bác, khi bước ngang qua Shadow. "Đủ lạnh cho cậu chưa?"

Ông lại băng qua đường, lấy những chiếc túi xám và phong thư từ người đến ký gửi tiền lương hoặc doanh thu vào chiều thứ Bảy, một ông bảo vệ già trong cặp chụp tai vui nhộn màu hồng. 

Shadow mua vài thứ để đọc - Săn Gà Tây, Con Người, và, vì tấm ảnh bìa của cuốn quái vật Chân To quá sức dễ thương, tờ Tin Tức Thế Giới Hàng Tuần - rồi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ.

"Tôi có thể giúp gì không?" người đàn ông da đen ở độ tuổi trung niên với bộ ria mép trắng hỏi anh. Có vẻ ông là quản lý.

"Cảm ơn ông, nhưng không cần. Tôi đang đợi một cuộc điện thoại. Xe hơi bạn gái tôi vừa bị hư."

"Có thể do ắc-quy xe," người đàn ông nói. "Người ta hay quên mấy thứ như vậy chỉ trong ba, hoặc có lẽ bốn năm cuối. Chúng trông không đáng giá là bao." 

"Tôi hiểu," Shadow nói.

"Chờ ở đây nhé, chàng trai," người quản lý nói, rồi ông quay trở vào siêu thị.

Tuyết biến quang cảnh đường phố trở thành phần bên trong một quả cầu tuyết, hoàn hảo đến từng chi tiết.

Shadow quan sát, cảm thấy ấn tượng. Dù không thể nghe thấy những cuộc đối thoại phía bên kia đường, anh vẫn cảm thấy như mình đang theo dõi một bộ phim câm chất lượng, tất cả biểu cảm và hành động: một ông bảo vệ già cáu kỉnh, đứng đắn - có lẽ thêm một chút vụng về, nhưng đầy nhiệt tình. Tất cả những người đã đưa ông tiền đều bỏ đi với một chút niềm vui vì đã gặp được ông.

Bỗng cảnh sát dừng xe bên ngoài ngân hàng, và tim chợt Shadow thắt lại. Ngài Thứ Tư ngả mũ với họ, rồi thong thả đi tới xe cảnh sát. Ông nói lời chào và bắt tay qua cửa số mở, gật đầu, rồi mò mẫm trong túi đến khi tìm thấy tấm danh thiếp và lá thư, đưa nó qua cửa sổ xe. Rồi ông nhấp cà phê trong cốc.

Điện thoại reo. Shadow nhấc ống nghe lên và cố gắng hết sức để mình nghe thật nhàm chán. "Dịch vụ Bảo vệ A1 xin nghe," anh nói.

"Tôi có thể nói chuyện với A. Haddock được không?" người cảnh sát bên đường hỏi.

"Andy Haddock đang nói đây," Shadow nói.

"Vâng, ông Haddock, chúng tôi là cảnh sát," người cảnh sát trong xe bên đường nói. "Ông có cử người tới đứng ở Ngân Hàng First Illinois tại góc Market and Second."

"Ừ, phải. Đúng vậy. Jimmy O'Gorman. Có vấn đề gì vậy, sĩ quan? Jim cư xử thế nào? Ông ấy không uống rượu đấy chứ?"

"Không vấn đề gì, thưa ông. Người của ông vẫn ổn. Tôi chỉ muốn chắc rằng mọi việc vẫn đang trong tầm kiểm soát."

"Nhờ anh nói với Jim rằng nếu ông ấy lại bị bắt đang uống rượu lần nữa, thưa sĩ quan, ông ấy sẽ bị đuổi việc. Anh nghe rõ chứ? Mất việc luôn. Mất mẹ ổng luôn. Chúng tôi không có sự khoan nhượng tại dịch vụ Bảo vệ A1."

"Tôi thật sự không nghĩ đây là phận sự của mình để nói điều đó với ông ấy, thưa ông. Ông ấy đang làm việc rất tốt. Chúng tôi chỉ đang lo lắng vì những việc như thế này cần phải làm bởi hai người. Để một bảo vệ không trang bị vũ khí giải quyết những khoản tiền lớn như thế này thì khá là nguy hiểm."

"Tôi hiểu. Điều quan trọng hơn là, anh nên nói với mấy tên keo kiệt ở ngân hàng First Illinois về việc này. Đây là những nhân viên tôi đã mạo hiểm đánh cược, ngài sĩ quan ạ. Những nhân viên tốt. Những nhân viên như anh." Shadow nhận ra mình bắt đầu thích danh tính này. Anh có thể cảm thấy bản thân trở thành Andy Haddock, nhai mớ thuốc lá rẻ tiền trong gạt tàn, một chồng giấy tờ làm phiền buổi chiều thứ Bảy, một căn nhà ở Schaumburg và một cô tình nhân trong một căn hộ nhỏ ở Hồ Shore Drive. "Anh biết đấy, anh nghe có vẻ là một anh chàng trẻ tuổi sáng sủa, thưa sĩ quan, ờ..."

 "Myerson."  

"Sĩ quan Myerson. Nếu anh cần một công việc nhẹ vào cuối tuần, hoặc nhận ra bản thân muốn rời bỏ lực lượng cảnh sát, bất kỳ lý do gì, cứ gọi chúng tôi nhé. Chúng tôi luôn cần những người tốt. Anh đã có danh thiếp của tôi chưa?"

"Có rồi, thưa ông."

"Giữ kỹ đấy," Andy Haddock nói. "Gọi tôi nhé."

Xe cảnh sát chạy đi, và ngài Thứ Tư lê chân quay lại màn tuyết để xử lý nốt dòng người đang chờ đưa tiền của họ cho ông.

"Cô ấy ổn chứ?" người quản lý hỏi, đưa đầu ra từ cửa. "Bạn gái cậu ấy?"

"Do ắc-quy," Shadow nói. "Giờ tôi chỉ phải đợi thôi."

"Phụ nữ," người quản lý nói. "Tôi hi vọng người phụ nữ của cậu đáng để chờ đợi."

Bóng tối mùa đông buông xuống, buổi chiều dần ngả xám vào màn đêm. Đèn đường bật sáng. Thêm nhiều người đưa ngài Thứ Tư tiền của họ. Đột nhiên, như thể trong một vài dấu hiệu Shadow không thể thấy, ngài Thứ Tư bước tới bức tường, gỡ tờ thông báo máy bị hỏng ra, lê bước qua con đường lầy lội tới bãi đỗ xe. Shadow chờ một chút rồi đi theo ông.

Ngài Thứ Tư đang ngồi sau xe. Ông đã mở chiếc va-li kim loại, đang đặt một cách cẩn thận mọi thứ ông lấy được lên ghế sau theo từng chồng gọn gàng. 

"Lái xe đi," ông nói. "Chúng ta hướng tới Ngân hàng First Illinois trên đường State."

"Diễn lại hả?" Shadow hỏi. "Không phải vậy là lạm dụng vận may của ông sao?"

"Không hề," ngài Thứ Tư nói. "Chúng ta sẽ làm một chút việc ngân hàng."

Trong lúc Shadow lái xe, ngài Thứ Tư ngồi ở ghế sau và gỡ hóa đơn từ những chiếc túi ký gửi có kích thước cỡ lòng bàn tay, để lại séc và thẻ tín dụng, lấy tiền mặt từ vài, dù không phải tất cả, các phong thư. Ông thả tiền vào va-li kim loại. Shadow đỗ xe ngoài ngân hàng, cách đó khoảng bốn mươi lăm mét, tránh tầm nhìn máy ghi hình. Ngài Thứ Tư bước ra khỏi xe và cho phong thư vào khu vực ký gửi ban đêm. Rồi ông mở két an toàn ban đêm, thả những chiếc túi xám vào. Ông đóng nó lại.

Ông trèo vào ghế cạnh người lái. "Giờ cậu hướng tới xa lộ liên bang số 90," ngài Thứ Tư nói. "Đi theo mấy biển báo phía tây để tới Madison."

Shadow bắt đầu lái xe đi.

Ngài Thứ Tư quay lại nhìn ngân hàng khi họ rời đi. "Đó, chàng trai trẻ," ông nói, một cách phấn khởi, "là việc sẽ đảo tung mọi thứ. Giờ, để có được thật nhiều tiền, cậu cần làm chuyện này vào khoảng bốn giờ ba mươi sáng Chủ Nhật, khi các câu lạc bộ và quán bar bắt đầu giảm sút doanh thu tối thứ Bảy. Chọn đúng ngân hàng, chọn đúng người đang gửi tiền - họ thường chọn mấy tên to con và trung thực, thi thoảng có thêm một vài tay bảo kê hộ tống, nhưng mấy tên này không cần thiết phải thông minh - và cậu có thể ra về với hai trăm năm mươi ngàn đô-la của đêm làm việc của họ."

"Nếu mọi chuyện dễ dàng vậy," Shadow nói, "sao tất cả mọi người không làm chuyện đó đi?"

"Nó không phải một nghề nghiệp hoàn toàn không có rủi ro," ngài Thứ Tư nói, "đặc biệt không phải vào lúc bốn rưỡi sáng."

"Ý ông là cảnh sát hay nghi ngờ vào bốn rưỡi sáng hơn sao?"

"Không hề. Nhưng tụi bảo kê thì có đấy. Và rồi mọi chuyện có thể trở nên kỳ quặc lắm."

Ông lật qua một cọc toàn tờ năm mươi đô, rồi thêm vào đó một chồng nhỏ hơn tờ hai mươi đô, ước chừng chúng trên tay, rồi đưa cho Shadow. "Đây," ông nói. "Tuần lương đầu tiên của cậu."

Shadow bỏ tiền vào túi mà không đếm chúng. "Vậy, đó là những gì ông làm?" anh hỏi. "Để kiếm tiền?"

"Hiếm lắm. Chỉ khi nào ta cần gấp một khoản tiền lớn. Nói chung, ta kiếm tiền từ những người không bao giờ biết là họ bị lấy tiền, và cũng không bao giờ than phiền, và họ thường sẽ xếp hàng chờ được lấy tiền khi ta quay lại lấy tiền họ lần nữa."

"Gã Sweeney đó nói ông là một tên lừa đảo."

"Hắn nói đúng. Nhưng đó chỉ là chút ít về việc ta là ai. Và là chút ít những gì ta cần ở cậu, Shadow."

---

Tuyết xoay đều trong ánh đèn pha và đập vào kính chắn gió khi họ lái xe qua màn đêm. Hiệu ứng nó đem lại gần như khiến người ta bị thôi miên.

"Đây là quốc gia duy nhất trên thế giới," ngài Thứ Tư nói trong tĩnh lặng, "lo lắng về việc mình là gì."

"Sao cơ?"

"Các quốc gia còn lại biết chúng là gì. Không ai cần đi tìm trái tim của Na Uy. Hay sục sạo linh hồn của Mozambique. Chúng biết chúng là gì."

"Và...?"

"Ta chỉ nói lên suy nghĩ của mình thôi."

"Vậy, ông đã từng đến nhiều quốc gia lắm hả?"

Ngài Thứ Tư không nói gì. Shadow liếc qua ông. "Không," ngài Thứ Tư nói, với một tiếng thở dài. "Không. Ta chưa từng đi đâu cả."

Họ dừng lại để đổ xăng, ngài Thứ Tư đi vào phòng vệ sinh trong chiếc áo khoác bảo vệ và va-li của mình, rồi bước ra với bộ suit nhạt màu phẳng phiu, giày nâu, áo khoác nâu dài ngang đầu gối trông cứ như đồ Ý.

"Vậy khi chúng ta tới được Madison, làm gì tiếp nữa?"

"Đi theo Quốc Lộ Mười Bốn về phía tây tới Spring Green. Chúng ta sẽ gặp mọi người ở một nơi được gọi là Ngôi Nhà Trên Đá. Cậu từng tới đó chưa?"

"Chưa," Shadow nói. "Nhưng tôi có thấy mấy tấm biển hiệu."

Biển hiệu của Ngôi Nhà Trên Đá hiện diện khắp nơi trên thế giới: những biển hiệu nghiêng ngả, mơ hồ dọc khắp Illinois, Minnesota và Wisconsin, Shadow nghi ngờ, có lẽ xa đến tận Iowa, những biển hiệu cảnh báo bạn về sự tồn tại của Ngôi Nhà Trên Đá. Shadow đã thấy các biển hiệu, và tự hỏi về chúng. Ngôi nhà có nằm thăng bằng một cách nguy hiểm trên Đá không? Có điều gì thú vị về hòn Đá này vậy? Cả về Ngôi Nhà nữa? Anh đã từng có những suy nghĩ thoáng qua như vậy, nhưng rồi lại quên béng chúng đi. Shadow không có thói quen tham quan những địa điểm thu hút khách du lịch bên đường.

Họ rời khỏi xa lộ liên bang tại Madison, và lái xe qua mái vòm của tòa nhà quốc hội, một khung cảnh quả cầu tuyết hoàn hảo khác trong màn tuyết rơi, và rồi họ rời khỏi xa lộ liên bang và lái xuống những con đường nông thơn. Sau gần một tiếng lái xe xuyên qua các thị trấn với những cái tên như Quả Đất Đen, họ rẽ xuống một lối vào hẹp, đi qua vài bồn hoa khổng lồ phủ đầy tuyết trông như những con rồng giống thằn lằn. Bãi đỗ xe rợp bóng cây gần như trống trơn.

"Họ sẽ tới sớm thôi," ngài Thứ Tư nói.

"Đây là đâu vậy?" Shadow hỏi, khi họ đi qua bãi đỗ xe tới một tòa nhà gỗ tầm thường, thấp bé.

"Đây là một điểm tham quan bên đường," ngài Thứ Tư nói. "Một trong những nơi tuyệt nhất. Điều đó có nghĩa đây là một nơi đầy quyền năng."

"Nữa hả?"

"Điều này vô cùng đơn giản," ngài Thứ Tư nói. "Ở những quốc gia khác, qua nhiều năm, mọi người đều nhận ra những khu vực quyền năng. Lúc thì nó là một cấu tạo tự nhiên, lúc thì nó chỉ là một nơi, bằng cách nào đó, đặc biệt. Người ta biết rằng có một cái gì đó quan trọng đã xảy ra ở đó, rằng có vài điểm tập trung, vài nguồn kênh, vài cánh cửa tới Nội Tại. Và vì thế họ sẽ xây các đền thờ hoặc thánh đường, hoặc dựng lên các vòng tròn đá, hoặc... ờ thì, cậu hiểu ý tôi rồi đó."

"Nhưng cũng có nhiều nhà thờ dọc khắp nước Mỹ mà," Shadow nói.

"Ở mỗi thị trấn. Thi thoảng ở mỗi dãy nhà. Và cũng quan trọng không kém, trong văn cảnh này, chúng có nhiều như các văn phòng nha sĩ vậy. Không, ở Hoa Kỳ, mọi người vẫn nhận được lời kêu gọi, hoặc vài người trong số họ, và họ cảm thấy bản thân được kêu gọi từ cái khoảng trống siêu việt ấy, và họ đáp lại lời kêu gọi bằng cách xây một mô hình từ những chai bia của một nơi nào đó mà họ chưa từng đến, hoặc dựng lên một tổ dơi khổng lồ ở một số vùng của đất nước, những nơi loài dơi có truyền thống từ chối đến thăm. Các địa điểm thu hút khách du lịch bên đường: con người cảm thấy bản thân bị kéo tới những nơi, ở những khu vực khác của thế giới, họ sẽ nhận ra rằng một phần của bản thân họ thực sự siêu việt, rồi mua một cái bánh mì kẹp thịt và đi lòng vòng, cảm thấy thỏa mãn ở một mức độ họ hoàn toàn không thể lý giải, và cảm thấy không thỏa mãn sâu sắc ở một mức độ ẩn bên dưới nó."

"Ông có mấy cái lý thuyết điên thật," Shadow nói.

"Không có gì lý thuyết suông về chuyện này đâu, chàng trai trẻ," ngài Thứ Tư nói. "Cậu nên tìm hiểu những chuyện này từ giờ là vừa."

Chỉ có duy nhất một quầy bán vé là còn mở cửa. "Chúng tôi ngưng bán vé trong nửa tiếng nữa," cô gái nói. "Hai người thấy đấy, phải mất ít nhất hai tiếng để đi bộ quanh đây."

Ngài Thứ Tư trả tiền vé bằng tiền mặt.

"Hòn Đá đâu?" Shadow hỏi.

"Bên dưới Ngôi Nhà." Ngài Thứ Tư đáp.

"Ngôi nhà đâu?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro