33.Nhường nàng ba điểm: Không cần sợ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wattpad @keoxoaingotngao

---

So sánh với các nam sinh khác, Lâm Kiến Ngộ đối với chuyện của nữ sinh cũng xem như hiểu biết, nhưng cũng giới hạn trong việc phối quần áo với trang điểm.

Lâm Kiến Ngộ đi theo Kiều Lạc Du lang thang khắp chợ vải. Cô đem túi đựng giấy vẽ, có khi sẽ đột nhiên dừng lại, nhíu mày tay cầm bút đánh dấu trên giấy.

"Loại to thì 32, loại nhỏ 38, một cái váy cần 6 mét, một cuộn......" Cô dùng bút gõ hạ đầu, yên lặng mà tính lên.

"Một cuộn là bao nhiêu mét?" Lâm Kiến Ngộ hỏi.

"100 mét."

Anh ngẫm nghĩ vài giây liền báo ra con số: "Mua sỉ tốn 228 tệ, mua lẻ thì 192 tệ, một cuộn 2800 tệ, có thể làm ra 16 cái váy, còn lại dư ra 4 mét."

Kiều Lạc Du nghe một chuỗi các con số đến sửng sốt, đụng vào bả vai anh, "Anh nói lại một lần đi."

Lâm Kiến Ngộ lặp lại chậm rãi từng cái cho cô, Kiều Lạc Du cầm bút ghi vào tờ giấy cuối cùng.

"Như vậy vẫn còn hơi cao."

"Không thể giảm xuống nữa sao?"

"Em mua nhiều có thể giảm một chút, nhưng em cảm thấy giá vẫn còn cao, hơn nữa phí thêu hoa, phí gia công, phí nhân công, tính ra thì một cái váy làm ra mất 500 tệ." Cô lắc đầu thở dài, lại chuyển tầm mắt tới cửa hàng bên cạnh.

Hán phục của Kiều Lạc Du chỉ là loại bình thường, ngẫu nhiên cũng sẽ ra vài bộ giá rẻ hơn, nhưng hai chất liệu cho mẫu mới lần này cô nghĩ ra khác với những lần trước, giá cả một bộ ước tính khoảng 1000 tệ.

Đối với khách hàng hiện nay của cô mà nói một bộ quần áo một ngàn tệ trở lên không phải là rẻ. Hơn nữa cô mới chỉ mở cửa được một năm, tuy rằng được đánh giá không tồi nhưng khách hàng cũng không thể nông cạn tới mức mặc kệ giá cả mà trực tiếp đặt hàng, doanh số khẳng định sẽ không như ý.

"Quên đi, chúng ta lại đi dạo chỗ khác vậy." Kiều Lạc Du đóng tập vẽ lại, chuẩn bị tiếp tục đi về phía trước, lại bị Lâm Kiến Ngộ kéo lại, anh cầm lấy tập vẽ trong tay cô lật ra trang giữa.

"Đây là thiết kế mới của em sao?"

"Đúng vậy."

Lâm Kiến Ngộ khép lại vở, nhẹ nhàng mà gõ một chút cô đầu, "Sao em lại không tự tin với thiết kế của mình chứ?"

Nói xong, trực tiếp chớp lấy thời cơ nắm lấy tay cô kéo vào trong tiệm, mua mười lăm mét vải to, cùng chủ quán thương lượng giá cả ưng ý, xong xuôi trả tiền xách đồ đi ra.

Kiều Lạc Du đi ra khỏi cửa hàng, trong đầu vẫn có điểm ngây ngốc, lại nhìn tập vẽ của mình không xác định hỏi anh: "Anh thật sự cảm thấy sẽ có người thích mẫu này sao? Giá cả hơn một ngàn cũng sẽ có người thích?"

"Nếu là anh, anh sẽ mua cho bạn gái." Anh cười trả lời.

Kiều Lạc Du nghe được lời này trong lòng nổi lên nhè nhẹ làn sóng ngọt ngào, ngoài miệng lại nói: "Nhưng thẩm mỹ của anh khác với những người đàn ông khác."

Đàn ông có thẩm mỹ lại hiểu Hán phục như anh, một ngàn người cũng chẳng có lấy một người hiểu.

Lâm Kiến Ngộ cong khóe môi, cười đến ấm áp: "Những người khác không thích cũng không liên quan, anh đem tiền làm một bộ tặng cho em, không thể uổng phí thiết kế của em được."

Đôi mắt Kiều Lạc Du nhiễm ý cười tràn đầy, cắn cắn môi dưới, cất tập vẽ và bút viết vào trong túi, dựa vào cánh tay anh, "Vậy được rồi, nếu những người khác không thích, em sẽ mặc cho anh xem."

"Được đó." Lâm Kiến Ngộ nhớ tới Hán phục lúc trước đưa cho cô, cố ý mà vô tình nhắc nhở: "Cuối tuần có vẻ như thời tiết sẽ mát mẻ hơn."

"Đúng vậy, dự báo thời tiết nói cuối tuần bắt đầu hạ nhiệt độ, Nam Kinh bên kia cũng sẽ chuyển lạnh." Kiều Lạc Du hoàn toàn không hiểu được ý tứ trong lời nói của anh, "Anh phải nhớ mang theo hai cái áo khoác đó, kẻo bị cảm lạnh."

Lâm Kiến Ngộ đáp một tiếng lại hỏi cô: "Em từng đến Nam Kinh rồi sao?"

"Mùa đông năm hai đại học, phòng ký túc của em cùng nhau đi. Nhưng giữa chừng lại xảy ra mâu thuẫn, cuối cùng đi chơi cũng không được vui vẻ."

Kiều Lạc Du đến mỗi thành phố đều thích đi dạo viện bảo tàng hay thư viện. Nhưng rất nhiều người đều không thích như vậy, lúc đó vì nhân nhượng bạn cùng phòng, cô đã không đi đến viện bảo tàng Nam Kinh, hiện tại nhớ tới đều cảm thấy vô cùng đáng tiếc.

Lâm Kiến Ngộ trực tiếp mời: "Vậy lần này sao không đi cùng anh đi?"

Đôi con ngươi hàm chứa ý cười, âm thanh nhẹ nhàng chậm chạp: "Trời lạnh, có thể mặc Hán phục anh tặng."

Tuần này Kiều Lạc Du đã đi ra ngoài vài lần, cuối tuần vốn dĩ tính ở nhà nghỉ ngơi, nhưng giờ này khắc này, nghe anh mang theo ý vị mê hoặc, trong lòng có chút dao động.

"Ngày mai có thể không đi bệnh viện trung y được không?" Cô thử cò kè mặc cả, chớp chớp đôi mắt.

"Không thể." Lâm Kiến Ngộ vô cùng kiên quyết đối với chuyện này, hai cái cuối tuần liên tiếp sắp tới anh đều không có thời gian, nếu ngày mai không đi, đành phải kéo dài tới tháng sau.

"Chúng ta từ Nam Kinh trở về rồi hẵng đi, ngày mai đi nghe bác sĩ nói, lòng em sẽ nhớ tới chính mình bị bệnh, rất lo lắng." Kiều Lạc Du lại lắc lắc cánh tay anh, trong giọng nói ẩn ẩn nét làm nũng.

Lâm Kiến Ngộ nghe được câu "Rất lo lắng" kia, thật ra không đành lòng cự tuyệt, do dự một lát sau mới nói: "Tháng này anh sẽ không có thời gian nghỉ ngơi."

Kiều Lạc Du lập tức nói tiếp: "Không có việc gì, em sẽ tự đi!"

Anh lắc đầu, nghĩ đến lịch giảng chương trình học kế tiếp với thời gian công tác, cuối cùng thỏa hiệp: "Từ Nam Kinh trở về, nhớ phải đi."

"Được." Kiều Lạc Du cong môi cười cười, chuyển đề tài: "Em có chút nhớ món miến canh huyết vịt ở Nam Kinh, lần trước ở bên đường tùy tiện tìm một quán ăn đặc biệt ngon, lần này không biết còn có thể tìm được hay không."

"Đi theo anh, còn sợ không được ăn ngon sao?" Lâm Kiến Ngộ nhìn cô, ôn thanh nói: "Nam Kinh chính là ngôi nhà thứ hai của anh."

"Hử?"

Lâm Ngô từ nhỏ lớn lên cùng cô, mở đầu nói chuyện phiếm thường xuyên chính là "Hôm nay mình tới nhà của anh trai mình", Lâm Kiến Ngộ cũng là ở thành phố Hán lớn lên, Kiều Lạc Du chưa từng nghe nói, anh đã từng sống ở Nam Kinh.

"Mẹ anh là người Nam Kinh, thời điểm ăn tết anh cùng bà ấy về quê, cho nên mới nhờ em giúp anh chăm sóc Hoa Lê."

"Hoá ra là như vậy." Kiều Lạc Du bừng tỉnh, hai người đi đến chỗ đậu xe, cô mở cửa xe ngồi vào ghế phụ, quay đầu hỏi: "Cùng em đi chợ vải thế này anh có thấy chán không?"

Lâm Kiến Ngộ hỏi lại: "Cùng anh đi thi hùng biện em có thấy chán hay không?"

Đương nhiên sẽ không.

Không phải bởi vì biện luận, mà là bởi vì anh, cho nên không nhàm chán.

Cô đã hiểu ý tứ của anh, nở nụ cười, "Đi thôi, chúng ta đi tới xưởng thêu hoa."

wattpad @keoxoaingotngao
......

Kiều Lạc Du đi ra ngoài du lịch rất nhiều lần vào năm hai năm ba đại học. Đặc biệt là năm ba, chương trình học nhẹ ngàng, cô mỗi tháng đều sẽ đi ra ngoài chơi một chuyến. Có vài lần đi cùng bạn cùng ký túc hoặc là bạn học cao trung, đi như vậy nhiều ít sẽ có mâu thuẫn, về sau cô dứt khoát ôm máy ảnh mặc Hán phục một mình đi du lịch.

Đại khái là quá nhiệt tình yêu thích du lịch, dù đã đi ra ngoài quá nhiều lần như vậy, cô vẫn sẽ hưng phấn đến ngủ không được vào ngày trước khi đi, đầu óc đều suy nghĩ đến việc muốn chơi cái gì, ăn cái gì.

Buổi sáng cuối tuần Lâm Kiến Ngộ sau khi từ phòng thu radio trở về, liền lái xe về đến nhà đón cô đến ga tàu hỏa.

Thành phố này cách Nam Kinh chỉ có hơn hai giờ đi xe, một giấc ngủ dậy đã đến ga tàu hỏa Nam Kinh, cô nhìn ngoài cửa sổ nháy mắt liền thanh tỉnh, cả người lập tức có thần thái.

"Vui như vậy sao?" Lâm Kiến Ngộ nhìn cô ý cười không giấu nổi, không khỏi bật cười, đi lấy hành lý của cả hai, đưa cho cô.

"Bởi vì đây là Nam Kinh nha."

Tuy xưng là lục triều cố đô, nhưng lại có rất nhiều nét dân quốc phong nhã.

Kiều Lạc Du nhận lấy hành lý, sửa sang lại quần áo, đi theo Ngải Tử Hàng cùng Tưởng Dĩ Hướng, xếp hàng đi ra ngoài.

Lâm Kiến Ngộ nắm tay cô ở trong đám người, đột nhiên hỏi: "Em đã từng mặc qua sườn xám chưa?"

"Chưa từng."

"Có muốn mặc không?"

Kiều Lạc Du không quá thích sườn xám, lập tức đáp: "Muốn."

"Được." Lâm Kiến Ngộ gật gật đầu, không hề nói thêm cái gì.

Kiều Lạc Du lúc này mới phản ứng, mở to hai mắt, "Đừng nói là anh sẽ mua cho em một bộ đấy chứ?"

Nói xong cô tự mình lắc đầu.

Hiện tại trên thị trường có rất nhiều sườn xám cách tân, dùng loại vải bình thường, đa số là một màu hoặc là in hoa, lại thêm chút trang trí điểm xuyết, cho nên giá cả đều là ba con số, nhưng sườn xám thêu hoa chất lượng, giá cả có thể đến năm con số.

Lâm Kiến Ngộ đã đưa cho cô không ít lễ vật quý trọng, bây giờ thường xuyên tham gia thi biện luận, phí báo danh đều do anh tự bỏ túi ra. Hơn nữa phí đi đường, ăn uống, tất cả đều phải tốn tiền.

"Anh tự hiểu rõ." Anh cười nhẹ, đưa tay sờ sờ phần tóc phía sau của cô, rồi ôm lấy bả vai.

"Không thể." Kiều Lạc Du đem nguyên lời nói trả lại cho anh, thái độ cũng kiên quyết hơn.

Lâm Kiến Ngộ lại gật gật đầu, đúng lúc phía trước có cầu thang đi xuống, thuận tay xách lấy hành lý của Kiều Lạc Du.

Kiều Lạc Du đi theo bên cạnh anh, nhìn cảnh tượng này bỗng nhiên nghĩ đến lần đầu gặp mặt ở trường học, cô đã nói với Lâm Ngô, nếu lúc đi du lịch có thể gặp được người như anh trai cô ấy thì tốt rồi.

Không nghĩ tới lúc ấy thuận miệng nói, hiện tại trở thành sự thật.

Anh xách hành lý đến dưới lầu, Kiều Lạc Du một tay tiếp nhận hành lý, tay còn lại tự nhiên ôm lấy anh, cười nói: "Tuần trước quên nói cho anh, quần áo mùa thu em thiết kế cho anh đã được làm xong rồi."

"Đặc biệt đẹp trai."

"Còn có bộ là đồ đôi nữa."

Lâm Kiến Ngộ dừng bước, vẻ mặt lộ ra vài phần tò mò cùng bất đắc dĩ, "Anh lập tức muốn trở về nếu mà em còn tiếp tục như vậy."

Dáng vẻ này chọc cho Kiều Lạc Du cười thành tiếng, Ngải Tử Hàng đi phía trước nghe được âm thanh này có chút kinh ngạc.

"Lần đầu thấy chị Lạc Du vui vẻ như vậy nha." Anh tấm tắc hai tiếng: "Sức mạnh của tình yêu thực là khủng bố và vĩ đại."

Tưởng Dĩ Hướng bên cạnh lại mang vẻ mặt thất thần, không có đáp lại.

"Nghĩ gì vậy?" Ngải Tử Hàng vỗ vai làm cho anh giật mình.

Tưởng Dĩ Hướng nói: "Tôi đang suy nghĩ biện đề."

"Đi đường mà lại suy nghĩ biện đề?" Ngải Tử Hàng lại nhìn người đi phía sau, đè thấp âm lượng: "Hơn nữa, lần này có hai đàn anh ở đây, cậu còn lo lắng cái gì nữa."

Tưởng Dĩ Hướng vừa nghe lời này, càng thêm lo lắng, "Chúng ta không thể kéo chân các đàn anh. Ở cúp Hoa Tân cao thủ cũng không ít, Ninh Trì, Thường Vu Hàn, Doãn Bân, còn có Kỷ Bác, Chương Nhạc......"

"Dừng lại." Ngải Tử Hàng bị anh nói làm cho trong lòng cũng bắt đầu khẩn trương, "Cậu đừng nói nữa, để tôi bình tĩnh."

Im lặng hai phút, Ngải Tử Hàng nói: "Những người khác thật ra không quan trọng, nhưng Ninh Trì với Thường Vu Hàn thật sự khiến cho người sợ hãi."

Tưởng Dĩ Hướng tán đồng nói: "Đặc biệt là Ninh Trì."

Ở cúp Thanh niên, Ninh Trì dẫn dắt đại học Lạc Cùng một đường nghiền áp loạt cường đội để lại cho mọi người ấn tượng sâu sắc, đặc biệt là trận chung kết bọn họ bị đánh bại với tỉ số 8:1.

"Không cần sợ."

Hai người đang trò chuyện thì một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng.

Họ quay đầu nhìn thấy Lâm Kiến Ngộ với Kiều Lạc Du không biết đã đuổi kịp bọn họ từ lúc nào.

"Không cần sợ Ninh Trì." Lâm Kiến Ngộ nhìn bọn họ cười, "Có tôi ở đây, không cần sợ kẻ nào."

wattpad @keoxoaingotngao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro