43.Nhường nàng ba điểm: Ngón tay đan vào nhau

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

wattpad @keoxoaingotngao

Kiều Lạc Du dẫn các thành viên tới KTV bên cạnh trường học, thuê một phòng lớn, mở đầu bằng bài Điện âm chi vương.
*nếu như mình không nhầm thì là bài này

Cô quét mắt nhìn một vòng, lớn giọng nói: "Micro gần hai người nào nhất thì hai người đó lên hát."

Lâm Kiến Ngộ là huấn luyện viên được tín nhiệm nhất, Ngải Tử Hàng là đội trưởng, hai người này mở đầu thật không có gì tốt bằng.

Quan trọng nhất là cô rất chờ mong Lâm Kiến Ngộ sẽ lên hát.

Tên ca khúc vừa hiện lên, Lâm Kiến Ngộ liền cầm micro trong tay nhét vào tay Bùi Trạch, không đợi cậu ta phản ứng, ôm lấy bả vai, ý bảo cậu ta đứng lên.

Kiều Lạc Du nhìn anh không khỏi cong môi cười, Lâm Kiến Ngộ hơi hơi nhíu mày, bộ dáng vài phần kiêu ngạo, giống như đang nói "Tôi không muốn thì làm gì được tôi."

Bùi Trạch không từ chối, đi ra đằng trước, Ngải Tử Hàng cũng đứng dậy ở bên cạnh.

"wow!!!"

"Lalalala......"

Khúc nhạc dạo vừa ra hết, tất cả mọi người gào to "Everyboby chúng ta cùng nhau hi hi hi", cảm giác như đang trên sàn nhảy disco vậy.

Kiều Lạc Du ngồi trở lại sô pha kéo hai thùng bia lại, lấy ra một lon. Không nhiều lời, một hơi cạn sạch.

"Mẹ nó."

"Đàn chị tuyệt vời!!!"

Lâm Ngô thấy vậy cũng trực tiếp khui một lon uống cạn, bóp lon rỗng nói với bọn họ, "Thi uống đi, ai thua thì lên nhảy."

Các nam sinh nhìn các cô, không cam lòng yếu thế, toàn bộ bật nắp lon bia, hùng hổ: "Thi thì thi!"

Tề Thần kéo cô ra phía sau: "Hung hăng cái gì, không muốn mạng nữa sao?"

Lâm Ngô bày nhiều trò trên bàn rượu chơi cùng họ. Ngải Tử Hàng hát được nửa bài phát hiện ra không ai nghe liền vứt micro tham gia với mọi người.

"Không phải là đi hát sao?"

"Hát là chuyện của đàn anh, cậu phụ trách uống rượu." Tưởng Dĩ Hướng vừa thua một ván, thuận tay rót rượu.

"Ha ha ha ha ha ha ha."

"** chết cậu ấy đi!!"

"..."

Kiều Lạc Du cầm lon bia trong tay ngồi cạnh Lâm Kiến Ngộ với Bùi Trạch bên cạnh, nhìn các thành viên vui vẻ không nhịn được vui vẻ theo.

"Vẫn là em dâu có cách." Bùi Trạch bị bầu không khí này làm cho trong lòng thoải mái không ít, cùng Lâm Kiến Ngộ cụmg ly, cười nói: "Lần sau tôi sẽ điều chỉnh tâm trạng thật tốt."

"Không điều chỉnh được tôi sẽ lại bảo Kiều Lạc Du mang các cậu đi hát. Lần sau có khi không phải là Điện âm chi vương." Lâm Kiến Ngộ tửu lượng không tốt ai cũng biết, nể tình nhấp một chút cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Bùi Trạch uống một làn nửa lon, nhìn về phía Kiều Lạc Du, "Tửu lượng em dâu thật khá. Một lon này không phải ai cũng có thể uống."

Trường hợp này vì sợ bị chuốc rượu, trước nay không có ai nói chính mình uống được, Lâm Kiến Ngộ cực kỳ khiêm tốn nói: "Giống nhau."

Vừa dứt lời, liền nghe thấy Lâm Ngô quay đầu cầu cứu: "Lạc Du Lạc Du, giúp mình một lon."

Kiều Lạc Du sảng khoái đáp ứng, uống cũng rất sảng khoái, một lon trong nháy mắt.

Như vậy mà kêu giống nhau?

"Quá soái!!!"

"Các anh chị lại đây cùng chơi." Ngải Tử Hàng vẫy tay gọi bọn họ.

Bùi Trạch nhìn hai người bên cạnh, buông lon bia đi qua, "Tới, tôi cùng các cậu chơi."

"Anh mau ngồi ở giữa, vị trí may mắn nhất."

Uống hai lon bia, gương mặt Kiều Lạc Du bắt đầu đỏ ửng, có chút choáng, nhưng vẫn chưa say.

"Em thuê bao lâu vậy?" Lâm Kiến Ngộ đến gần cô.

"Ba tiếng."

Ký túc xá mười giờ rưỡi khóa cửa, Kiều Lạc Du nghĩ đến chuyện này, cố ý chỉ thuê ba tiếng, bảo đảm các thành viên có thể trở lại phòng ngủ trước khi khoá cửa.

"Chúng ta đi thôi, bây giờ vẫn còn kịp xem phim." Tay anh dán đến mặt cô, hơi lạnh lạnh, thật thoải mái.

"Vậy còn mọi người?"

"Có Bùi Trạch ở đây, bọn nhỏ sẽ không uống say."

Lâm Kiến Ngộ nắm lấy tay cô dắt ra khỏi phòng, Kiều Lạc Du bước ra bên ngoài liền thanh tỉnh, trên mặt cũng bớt nóng đi.

wattpad @keoxoaingotngao

Từ thang máy bước ra, gió đêm mát mẻ thổi tới, cô không nhịn được hắt hơi một cái.

Kiều Lạc Du có dự cảm Lâm Kiến Ngộ sẽ cởi áo khoác ra khoác cho mình. Vừa nghĩ thì trên người đã có thêm một cái áo khoác.

Cô nhớ tới có một lần đi tới phòng huấn luyện, vừa ra cửa đã có gió, cô chỉ vừa xoa xoa cánh tay, anh liền nghiêng người chắn phía trước.

"Em không lạnh, không thích ứng mà thôi." Kiều Lạc Du mặc lại áo khoác cho anh, thấy anh chỉ mặc áo ngắn tay, không khỏi dặn dò: "Gần đây buổi tối bắt đầu lạnh. Anh mặc nhiều một chút, coi chừng bị cảm."

Lâm Kiến Ngộ cũng lo sẽ bị cảm, anh thì không có gì, bệnh nhanh khỏi, chỉ sợ lây cho Lạc Du.

Hai người tay nắm tay đi dạo, anh bỗng nhiên nhẹ giọng nói: "Hôm nay làm em lo lắng rồi."

Mua đồ ăn cho các thành viên, lại còn dẫn bọn họ đi hát thả lỏng tâm tình.

"Anh từng nói em là thành viên của đội biện luận, không phải sao?" Kiều Lạc Du thoáng dùng sức nhéo vào lòng bàn tay anh, "Thật ra hôm nay chủ yếu là em muốn nghe anh hát."

Lâm Kiến Ngộ không nhanh không chậm mà mở miệng.

"Muốn hát cho em nghe

Nhân lúc tôi còn trẻ

Để hoa nở trong tim

Làm đẹp cho năm tháng chồi non của tôi

..."

Tiếng hát nhẹ nhàng lọt vào tai, như là nghe người kể chuyện xưa vậy, trong lòng cực kỳ ấm áp.

Nói hát liền hát, đặc biệt hay.

Kiều Lạc Du ôm lấy cánh tay anh, cảm khái: "Anh biết nhiều thật đấy."

"Cũng đâu phải biết tất cả."

"Nếu nói như vậy, chẳng phải tìm bạn trai đều nên tìm phát thanh viên chuyên nghiệp?"

"Cũng không hẳn, tuy rằng phát thanh viên chuyên nghiệp lại còn là đàn ông tốt thì khá ít, nhưng..."

Câu kế tiếp anh chưa nói xong, chỉ là cười khẽ, Kiều Lạc Du lại có thể hiểu ý tứ —— Trai đểu thì tương đối nhiều.

Anh nghiêm túc nói: "Anh là ngoại lệ."

"Em cũng là ngoại lệ." Kiều Lạc Du dương môi cười: "Nhà thiết kế ngoại lệ."

"Vậy em đang tự xem thường mình." Lâm Kiến Ngộ sợ cô lạnh, kéo cô vào trong lòng mình ôm ôm, "Với em, tất cả đều là ngoại lệ."

Bất cứ lúc nào, bất cứ chuyện gì, cô đều là ngoại lệ.

Kiều Lạc Du dựa đầu vào người anh, "Vậy hiện tại ngoại lệ muốn uống trà sữa."

"Được thôi." Lâm Kiến Ngộ dẫn tay cô đi bộ tiếp, "Uống trà sữa xong lại đi xem phim, xem xong về nhà ngủ một giấc."

"Ngày mai Lâm Ngô tính giúp em chụp ảnh, em phải dặn cô ấy đừng uống nhiều." Cô vừa nói vừa lấy điện thoại trong túi ra.

Lâm Kiến Ngộ cướp lấy điện thoại của cô, nhét vào trong túi, "Em cảm thấy bây giờ em dặn dò em ấy có thể nghe lọt sao?"

Anh nói: "Để cho bọn họ đêm nay chơi đã đi, Lâm Ngô chụp không được còn có anh."

Kiều Lạc Du từ đáy lòng cảm thấy mình có thể lên mạng viết truyện, đặt tiêu đề là "Có bạn trai vạn năng là loại cảm giác này" hoặc là "Bạn trai phát thanh viên của tôi"

Bởi vì uống bia, Kiều Lạc Du có vẻ hưng phấn hơn so với ngày thường, nói cũng nhiều hơn: "Vận khí của em thật tốt."

Cô ngước mắt nhìn anh, khẽ mỉm cười: "Có thể trở thành bạn gái của Lâm Kiến Ngộ."

Lâm Kiến Ngộ nhìn lại cặp mắt trong trẻo kia, cảm thấy lúc này nói cái gì cũng thừa, nâng khuôn mặt cô, cúi người hôn xuống.

wattpad @keoxoaingotngao

Tháng mười China Debate Asociation (CDA) tổ chức báo danh theo khu vực. Ban giám khảo bao gồm ban giám khảo chuyên nghiệp và công chúng. Đại học Ôn Lâm với đại học Học Nghệ cùng thuộc chiến khu Hoa Trung. Kỳ nghỉ quốc khánh vừa kết thúc, Thường Vu Hàn liên lạc với Lâm Kiến Ngộ.

Thường Vu Hàn: Muốn cùng lập đội hay không. Tưởng Dĩ Hướng với Ngải Tử Hàng vị trí một ba, Chung Hành với Thang Nhĩ hai bốn.

Chiến khu Hoa Trung, trước mắt có Học Nghệ và Ôn Lâm là hai trường đại học nổi nhất. Bốn người Thường Vu Hàn nhắc đến chính là những người xuất sắc nhất từ hai trường. Một đội như vậy chắc chắn vô địch.

Lâm Kiến Ngộ không trả lời vội, hỏi ý kiến những người khác trong phòng huấn luyện, trải qua khoảng thời gian này, trạng thái của mọi người đã khôi phục không ít.

"Cuối tháng CDA các cậu tính toán gì chưa? Thường Vu Hàn vừa mời đại diện Học Nghệ tìm chúng ta hỏi lập đội."

"Không cần." Ngải Tử Hàng từ chối không hề nghĩ ngợi, "Tự chúng ta thành đội, tốt nhất vòng đầu gặp đội Học Nghệ."

Tưởng Dĩ Hướng phụ họa: "Đúng vậy, chúng ta đại diện đại học Ôn Lâm."

Lâm Kiến Ngộ hiểu ý bọn họ, gật gật đầu, nhắn tin từ chối Thường Vu Hàn.

Thường Vu Hàn: Tại sao?

Thường Vu Hàn: Cậu sẽ hối hận.

Thường Vu Hàn: Cậu có tin tôi tìm Ninh Trì hay không?

Lâm Kiến Ngộ: Cậu ấy thuộc Hoa Bắc.

Thường Vu Hàn: Được.

Vài giây sau, đối phương lại gửi tiếp.

Thường Vu Hàn: Được!

Lâm Kiến Ngộ bật cười, lên mạng báo danh cho các thành viên.

Kiều Lạc Du dọn về nhà thì giấc ngủ lại như cũ. Nhưng thói quen trước khi ngủ không dùng điện thoại vẫn giữ. Mỗi ngày ăn cơm xong cũng đi dạo trong tiểu khu.

Trước khi đi thi CDA, cửa hàng Người Đẹp Say Rượu ra mắt sản phẩm mới, cũng nhân dịp một năm khai trương, Kiều Lạc Du đã thiết kế mẫu "Đêm trăng thu" để chúc mừng, chỉ tính giá vải với nhân công, hơn nữa cũng chọn loại vải tốt nhất.

Đương nhiên, vì bảo vệ ích lợi nên Kiều Lạc Du cũng không nói với khách hàng rằng cửa hàng không tính lợi nhuận với mẫu này. Nhưng khách hàng vừa thấy giá cả đều điên cuồng. Hơn nữa cửa hàng của cô từ trước đến nay luôn giới hạn thời gian chứ không giới hạn số lượng, làm cho bọn họ sôi nổi tranh giành.

Sáu mẫu mới đều được đăng lên lúc tám giờ tối. Sau mười phút đã thu được hơn một ngàn, rạng sáng đã gần một vạn. Bộ thứ bảy Đêm trăng thu toàn bộ hết sạch. Lâm Ngô cùng các cô cả đêm cười khanh khách kiểm tra đơn mới liên tiếp.

Kiều Lạc Du ngày hôm sau rời giường nghe được Lâm Ngô báo cáo thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Cảm giác bước đi như lướt gió vậy. Ra tới sân bay thấy Lâm Kiến Ngộ hai mắt sáng rỡ.

"Hôm nay tâm trạng có vẻ tốt." Lâm Kiến Ngộ thuận tay sờ sờ mái tóc dài của cô.

"Em cảm thấy hôm nay chúng ta nhất định có thể thắng."

Lâm Kiến Ngộ tối qua có việc, không thể cùng các thành viên đi trước, may là bọn họ thi buổi chiều, buổi sáng đi máy bay tới vẫn kịp.

wattpad @keoxoaingotngao

Kiều Lạc Du tâm tình tốt kéo dài đến tận khách sạn. Vừa bước ra khỏi phòng tính gõ cửa phòng Lâm Kiến Ngộ đã thấy Thường Vu Hàn đứng cùng một cô gái ở hành lang.

Thang Nhĩ.

Bọn họ cũng trông thấy Kiều Lạc Du, dừng nói chuyện mà đi tới.

"Em dâu lần này cũng tới sao?" Thường Vu Hàn nói giỡn: "Anh rất là sợ gặp em đó. Có em ở đây thành tích đại học Ôn Lâm lúc nào cũng cao nha."

Kiều Lạc Du cười đáp: "Lần này cũng vậy."

"Chưa chắc, lần này Học Nghệ tụi anh có đòn sát thủ."

Kiều Lạc Du không nói tiếp, dùng dư quang ngó Thang Nhĩ đang nhìn mình chằm chằm rốt cuộc bừng tỉnh nga một tiếng, hỏi: "Là bạn gái của Kiến Ngộ sao? Xin chào, tôi là Thang Nhĩ."

"Xin chào, Kiều Lạc Du." Cô hơi gật đầu, ngữ khí lễ phép.

"Không nghĩ tới người vạn năm độc thân vậy mà tự nhiên lại yêu đương, chẳng lẽ cậu ta cũng quay lại vì việc này sao?"

Kiều Lạc Du nghe vậy nhìn thẳng cô, cảm thấy người thật đẹp hơn trong ảnh, là cái đẹp bên trong của người có học thức.

Trong lòng cô phức tạp ngàn vạn lần, trên mặt vẫn duy trì nét bình tĩnh, "Anh ấy trở về là do chính mình quyết định, không phải bởi vì tôi."

"Cũng đúng, sao tôi lại hỏi ra một câu ngu ngốc như vậy chứ?" Thang Nhĩ cười đến hào phóng khéo léo, thâm ý mà nói: "Tôi trở về cũng không phải bởi vì người nào đó."

Kiều Lạc Du không biết phải nói tiếp như thế nào, sắc mặt Thường Vu Hàn cũng hơi cứng lại, liếc cô ấy một cái, duỗi tay gõ cửa phòng Lâm Kiến Ngộ.

Người bên trong cũng cùng lúc mở cửa bước ra. Lâm Kiến Ngộ bước ra hai bước, đem Kiều Lạc Du ra phía sau lưng mình, như là gà mẹ bảo vệ cho con, "Hai người tự giải quyết vấn đề đi, đừng dùng Lạc Du làm bia chắn."

Chỉ là một động tác nhỏ như vậy thôi mà trong lòng Kiều Lạc Du đang từ không vui bất an chậm rãi xuất hiênn vị ngọt, theo bản năng nắm lấy tay áo ánh.

Lâm Kiến Ngộ cảm giác được, trở tay nắm lấy tay cô, mười ngón tay đan vào nhau.

wattpad @keoxoaingotngao

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro