Chương 6: Chó sói nhỏ tức giận

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Có lẽ đêm qua quá mức mệt nhọc, Tiêu Chiến vậy mà khó có dịp ngủ đến tận lúc mặt trời lên đến ba sào, khi theo thói quen muốn rời giường mặc quần áo, bạch trọc đêm qua còn lưu lại trong thịt huyệt ào ạt chảy ra, chất lỏng ấm áp theo đùi uốn lượn chảy xuống, ký ức mơ hồ đêm qua ùa về, vành mắt Tiêu Chiến lập tức đỏ, làm sao đây? Vương Nhất Bác nhất định nhìn thấu thân thể quái dị này của y, Tiêu Chiến chảy nước mắt nghĩ, còn chưa nghĩ rõ mọi chuyện đã bị kéo vào cái ôm rộng lớn ấm áp của Vương Nhất Bác, đối diện với hai tròng mắt cười tà của Vương Nhất Bác.

Xong việc đã xảy ra đêm qua, Tiêu Chiến càng không dám nhìn Vương Nhất Bác, ngập ngừng cúi đầu môi mấp máy thật cẩn thận hỏi:

"Đêm qua...có chuyện gì...?"

Lời còn chưa nói xong đã bị Vương Nhất Bác đánh gãy "Đêm qua ngươi uống say, một mực rúc vào trong lồng ngực ta, còn cởi quần áo ra...."

Tiêu Chiến vừa nghe Vương Nhất Bác nói như vậy, càng cảm thấy thẹn thùng, mặt đỏ như sắp nhỏ ra máu, chảy nước mắt sợ hãi hỏi: "Vậy...vậy ngươi đều thấy được...?"

"Hả? Cái này sao?" Vương Nhất Bác động thân một cái liền đè người ở dưới thân, đầu ngón tay khảy hoa môi sưng đỏ kia, ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến theo bản năng kẹp chặt hai chân, không ngờ lại kẹp tay Vương Nhất Bác ở chỗ bắp đùi, bạch trọc ở sâu trong huyệt đạo lại bắt đầu tí tách không ngừng chảy ra, vừa thẹn vừa hoảng gọi hắn: "Vương Nhất Bác, ngươi buông tay..."

Vương Nhất Bác nhìn y đỏ mặt lại chỉ có thể thấp giọng gọi hắn, bộ dạng động cũng không không dám động, nhịn không được mổ một cái mới nói: "Ngươi mở chân ra đã."
Tiêu Chiến chỉ có thể chậm rãi mở chân ra, thấy nam nhân rút tay ra liền nhanh chóng khép lại rồi gập chân lên, toàn bộ thân thể nhét vào trong ổ chăn đưa lưng về phía Vương Nhất Bác, hình ảnh hoa môi đỏ hồng kiều diễm dính bạch trọc sền sệt lại không thể tránh khỏi bị Vương Nhất Bác nhìn thấy

Vương Nhất Bác cầm lấy một tấm khăn tay ở đầu giường, xoay thân thể Tiêu Chiến đưa lưng về phía mình lại đây, lại lau chùi cho y, Tiêu Chiến cho rằng hắn còn muốn động thủ động cước, nói cái gì cũng không chịu nghe, bị Vương Nhất Bác nhéo nhũ tiêm vừa hồng vừa sưng một phen, mới chịu hoàn toàn không phản kháng, bị hắn ôm lấy một bên ủy khuất lau nước mắt, một bên nghe lời nâng mông lên, bộ dạng tiểu đáng thương bị chỉnh một cái không dám giận cũng không dám nói.

Vương Nhất Bác lại vô cùng thích bộ dạng lão thỏ con này như cô vợ nhỏ ủy ủy khuất khuất , hôn y một cái.

Hôm nay không có cách nào đi bán bánh bao, Tiêu Chiến cảm thấy eo có chút đau, dưới thân cũng tê tê không dám đụng vào, nghỉ ngơi một hồi liền không chịu được, nhớ đến bầy gà trong viện của y, đã tới giữa trưa cũng chưa cho gà ăn, lúc này chắc là đói đến "Thầm thì" kêu rồi.

Tiêu Chiến dọn trương ghế gỗ, một lát sau rải một ít thóc gạo ra, bầy gà rất nhanh đã tụ lại, Tiêu Chiến rất là thích thú nhìn bầy gà mổ mổ, ánh nắng trước mặt bị che mất, vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy hai tròng mắt dính chặt của Vương Nhất Bác, nghẹn hồi lâu mới chịu nói:

"Gạo, làm thế nào để nấu được cháo?"

Hắn vốn định là chu đáo săn sóc thân thể y, kết quả lại đến cách nấu cháo cũng không biết Tiêu Chiến cảm thấy Vương Nhất Bác là con cái nhà phú quý, không biết nấu cháo cũng là điều bình thường, bỏ thóc trong tay xuống liền đi vào bếp, chỉ trong thời gian hai chén trà, Tiêu Chiến đã bưng cháo nấu xong cùng với măng chưng đi ra.

Vương Nhất Bác tự nhiên mà ngồi ở bên cạnh y, giúp y xoa xoa eo, hỏi: "Còn đau không?"

"Không đau." Tiêu Chiến có chút đỏ mặt lên tiếng, trước kia hai người chưa làm chuyện đó y thường xuyên bị dung mạo Vương Nhất Bác làm cho hoảng loạn đỏ mặt, lần này càng đỏ hơn, thành thành thật thật đẩy chút cháo hơi nguội đến trước mặt Vương Nhất Bác, nắm vạt áo hắn tùy ý để hắn hôn nhẹ lên mặt, sau khi được buông ra mới đỏ mặt cúi đầu uống cháo, Vương Nhất Bác nhìn thấy như vậy trái tim lại càng loạn nhịp, hận không thể đè người ở trên giường khi dễ một phen.

Trước đó hai ngày, Tiêu Chiến đặt bẫy rập ở trên núi, tính bắt ít thú hoang cho Vương Nhất Bác bồi bổ thân thể, sau khi ở trong nhà nghỉ ngơi hai ngày, thân thể như trước đây không có gì khác biệt nữa, Vương Nhất Bác hai ngày này vẫn luôn quy quy củ củ ôm y ngủ, cũng chỉ chiếm tiện nghi chút ngoài miệng với trên tay thôi, ngay từ đầu y còn không chịu.

Vương Nhất Bác ngược lại như tìm được trò mới, một lúc nói miệng vết thương bên hông hắn đau, một lúc lại nói hắn trước giờ đều có gã sai vặt hầu hạ bồi ngủ, một mình không ngủ được, giống như con sói nhỏ đòi ôm, Tiêu Chiến thật không có cách nào với hắn, cho người ta hôn miệng, ngủ mơ còn cho người ta chơi viên tiểu anh đào trước ngực.

Vì thế ngày hôm nay, Tiêu Chiến lại giống như ngày xưa dậy sớm hơn, tốn ít sức lực từ trong lòng ngực Vương Nhất Bác chui ra, lên núi kiểm tra nơi đặt bẫy rập, thu hoạch coi như không tồi, được đến hai con thỏ hoang lông xám, một con gà rừng nặng khoảng hai cân, còn tiện đường nhặt một bó củi đốt.

Tiêu Chiến không nói câu nào không biết đi chỗ nào, Vương Nhất Bác tỉnh lại sờ bên cạnh không thấy Tiêu Chiến, nhìn một vòng trong viện cũng không nhìn thấy, nhất thời lại có chút không cao hứng, sau khi nhìn thấy vết máu ở đầu gối y, cả khuôn mặt hoàn toàn lạnh xuống, đè nén giận dữ nói: "Ngươi đi đâu?"

"Lên trên núi, xem cái bẫy rập hai ngày trước bày ra...." Tiêu Chiến còn tưởng rằng nam nhân không nhìn thấy vết máu trên đầu gối y, ngượng ngùng xoắn xít che lại, thấy sắc mặt Tiêu Chiến không tốt lắm, thật cẩn thận nói.

"Vậy vết thương đầu gối ngươi là thế nào!?" mày kiếm Vương Nhất Bác nhướn lên, từ trên cao nhìn xuống trước mặt Tiêu Chiến chất vấn, mày nhăn lại biểu hiện giờ phút này hắn đang không vui tâm tình bực bội.

"Nhảy....nhảy xuống không cẩn thận té ngã...." Tiêu Chiến bị hắn rống có chút hoảng hốt, vành mắt hơi hơi phiếm hồng, tâm tình bé nhỏ cẩn thận dùng từ, môi ngập ngừng mấp máy, trên vai còn cõng một bó củi đốt nhỏ, hai tay còn cầm con thỏ lông xám với gà rừng hoang, uất ức yếu đuối rơi lệ, nhìn vào trong mắt chật vật cực kỳ.

Nhưng Vương Nhất Bác lại có chút mềm lòng, cảm thấy dù sao cũng không nên nổi cáu như vậy với một nam nhân thành thật dốt đặc cán mai, thô lỗ mà cầm lấy củi đốt trên lưng y, quăng con thỏ với gà vào lồng sắt, lạnh mặt bảo nam nhân ngồi xuống, vào buồng trong lấy kim sang dược.

Khi đi ra nhìn thấy lão nam nhân ủy khuất trộm gạt nước mắt, thấy hắn một cái liền không dám có động tác gì nữa, nước mắt trong suốt ở hốc mắt đảo quanh, bôi thuốc rồi thay quần áo cho người ta, Vương Nhất Bác lúc này mới kéo người vào buồng trong, ôm lấy Tiêu Chiến, kêu người ngồi ở trên đùi mình.

Y biết hắn còn tức giận, hắn cái gì cũng chưa làm lại tiếp tục đỏ hốc mắt, khiến Vương Nhất Bác thật vất vả áp xuống lửa giận lại lần nữa rấy lên, lột y phục của y liền đánh hai phát lên cánh mông trắn nõn, lập tức liền xuất hiện mấy vệt đỏ, Tiêu Chiến nức nở rơi lệ, không dám trốn, Vương Nhất Bác nhìn nước mắt y, lại cầm lấy hai bàn tay, lạnh mặt hỏi "Đang không ngươi bày đặt cái bẫy rập bỏ đi đấy làm gì hả!?"

"Cho ngươi bổ thân thể...hức...ngày đó chảy thật nhiều máu..." Tiêu Chiến nghẹn ngào nói xong, liền chôn ở cổ Vương Nhất Bác nức nở, thân thể không ngừng run lên, Vương Nhất Bác ngẩn người, ngay lập tức lại trở nên biệt nữu, mặc lại quần cho người ta, có chút ảo não xoa nhẹ cho người ta, nghiêng mặt hôn lên đuôi mắt phiếm hồng của y, Tiêu Chiến khóc một hồi lâu mới thút tha thút thít ngừng nước mắt, giọng nói run rẩy hỏi Vương Nhất Bác: "Ngươi, ngươi không tức giận?"

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro