Chương 5: Mộng xuân

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Mấy ngày kế tiếp, vết thương của Vương Nhất Bác đã khỏi đến không sai biệt lắm, vảy đã là bắt đầu bong ra, lộ ra da non hồng phấn, Vương Nhất Bác từ ngày ấy nhìn thấy thân thể Tiêu Chiến, mỗi đêm đều hiện lên mấy giấc mơ kiều diễm, trong mơ lần nào thân thể y cũng đều trần trụi, toàn thân trắng nõn che kín vệt đỏ do hắn véo ra, tiểu huyệt dưới thân ướt át gắt gao nuốt cắn dục căn dữ tợn của hắn, cụp mi chảy nước mắt mà gọi hắn là "tướng công", âm thanh mềm như bông, còn mang theo tiếng khóc nức nở, hắn vừa nghe liền chịu không nổi thả lỏng tinh quan, dịch trắng sền sệt bắn đến phồng bụng y, tiện đà bắt đầu một phen luật động mới...lúc tỉnh lại dục căn dưới thân không phải ngóc đầu dậy, thì là đã tiết một hồi.

Đêm trước, Vương Nhất Bác dặn Tiêu Chiến khi trở về mua một bầu rượu, nói là sau khi vết thương lành uống một chút rượu xua đi đen đủi, y từ trước đến nay không có cách nào cự tuyệt yêu cầu của Vương Nhất Bác, lúc trở về ngoan ngoãn mua một bầu rượu, còn mua thêm nửa con vịt quay, đến tối còn xuống ruộng hái được mấy quả dưa lê, cũng được gọi là một bữa cơm chiều phong phú.

Vương Nhất Bác ý đồ mua rượu vốn là vì chuốc rượu Tiêu Chiến, biết y nhất định là chưa bao giờ uống rượu, dỗ người uống mấy chén nhỏ, gương mặt trắng nõn của Tiêu Chiến liền hiện lên sắc hồng, mắt đen ướt át có chút ngơ ngác mà nhìn đồ ăn trước mặt, hơn phân nửa rượu đều vào bụng Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác lại không một chút men say, nhưng mà môi mỏng nhạt sắc dính chút nước lấp lánh, nhan sắc xinh đẹp làm đôi mắt Tiêu Chiến phát hoảng.

Vương Nhất Bác thấy y say đến cơm trước mặt cũng không ăn được, khóe miệng nở ra một ý cười, "Thật là một gia hỏa ngu ngốc..." ngoài miệng thì ghét bỏ, lại vẫn gắp một đũa vịt quay nhét vào miệng y, nhìn y ngoan ngoãn mà nhai, ở trên quai hàm phình ra nhẹ mổ một ngụm.

Ăn uống xong, cũng không thu dọn, Vương Nhất Bác nhẹ nhàng vác người lên trên vai, tiếng nói Tiêu Chiến mềm mại ở bên sườn tai, đầu ngón tay còn ở sau eo hắn nhẹ nhàng gãi, bị Vương Nhất Bác đánh mông một cái, nhẹ nhàng mà kêu một tiếng, ngay sau đó vẫn tật xấu không đổi, mềm mại nức nở:

"Đừng đánh...Nhất Bác...a ~ đau...."

Vương Nhất Bác đã quyết định muốn y trở thành người của hắn, ôm người đi tắm, rửa rửa liền ngậm lấy cánh môi ướt át dây dưa, khiến đầu óc Tiêu Chiến say rượu càng thêm hoa mắt ù tai, mặc sức để người rửa sạch sẽ ôm trở về buồng trong.


Vương Nhất Bác bị mơ thấy hình ảnh kiều diễm mấyngày nay nghẹn ra không ít dục niệm, hiện giờ thân thể Tiêu Chiến trắng trắng mềm mềm nằm trong lồng ngực mình, không chút che đậy nào, lại còn chủ động cọ vào trong lồng ngực hắn một cái, tiểu huynh đệ dưới thân hắn đã sớm ngẩng đầu lên, lập tức cởi bỏ y phục ôm người vào trong ổ chăn, đầu ngón tay dò xét đi vào trong hoa huyệt dưới thân y, tắm rửa xong hơi nước còn chưa khô, khe thịt nhợt nhạt ướt át, mép thịt bị Vương Nhất Bác tùy ý vuốt.

"Ưm không muốn.....không thể chạm vào....."

Tiêu Chiến bị ngón tay thăm dò dưới thân dọa sợ, theo bản năng vặn vẹo thân thể, nâng lên con ngươi ướt át cầu xin nhìn Vương Nhất Bác, hắn cảm thấy không nên quá mức dung túng y, lập tức nghiêm mặt, giả vờ muốn gõ trán y, Vương Nhất Bác phát hiện y say rượu hình như càng thích khóc, hắn mới có dọa y, vành mắt ướt át kia liền đỏ, cúi đầu nhìn tay Vương Nhất Bác, một lát vài giọt nước mắt ấm áp liền đọng lại trên ngực hắn, thấy thế hắn liền ở ngay giữa trán y nhẹ nhàng điểm điểm, một chút cũng không đau, đè người ở dưới thân.

Môi mỏng bá đạo ngăn chặn đôi môi không ngừng phát ra tiếng khóc nức nở kia, cạy ra khớp hàm, chạm đến hàm trên mẫn cảm, môi lưỡi tinh tế đảo qua, mang theo hương rượu Vương Nhất Bác chỉ có thể phát ra giọng mũi ngọt mị

"Tiểu Tâm can, ngươi thật ngọt."

Vương Nhất Bác ghé đến bên tai Tiêu Chiến nhẹ giọng nói, nhìn môi mỏng bị mình chà đạp thành đỏ mọng kiều diễm, lại một lần nữa động thân chiếm lấy, ngón tay ở hoa môi cũng bắt đầu dò xét đi vào, nơi đó tự động tiết ra nước dâm dính nhớp, vô cùng thuận lợi.

Nước mắt trong hốc mắt Tiêu Chiến chảy càng thêm dữ dội, cánh mũi phập phồng đỏ bừng, giống như con thỏ trắng nhỏ bị dọa sợ nhìn Vương Nhất Bác, phát ra âm thanh nức nở, Vương Nhất Bác thấy thế mới chịu buông tha môi Tiêu Chiến, y lập tức liền bật khóc

"Nhất Bác....a tay mau đi ra ngoài.....không thể đụng vào....."

Vương Nhất Bác cảm thấy không thể mềm lòng với y, khuôn mặt lạnh lùng trầm giọng nói: "Còn khóc! Hử?!"

Tiêu Chiến say rượu lại lần nữa bị hù dọa, mở to hai mắt môi mấp máy nói không ra lời, nước mắt chảy rào rào, Vương Nhất Bác thấy thế phiền muộn cực kỳ, thô lỗ hôn đến nước mắt trên đuôi mắt, lại dò xét một ngón tay vào trong, hoa huyệt mẫn cảm bắt đầu có phản ứng, ôn nhu cắn mút ngón tay
Vương Nhất Bác, nước dâm dịch dính nhớp tiết ra rất nhiều, làm cho lòng bàn tay Vương Nhất Bác ướt dầm dề

"Ngươi xem, cái miệng nhỏ phía dưới của ngươi  hút ta thật chặt."

Tiêu Chiến bắt đầu sợ hãi việc này, đương nhiên là sẽ không kìm nén nổi than nhẹ trong miệng, không ngừng khóc lóc phát ra tiếng rên rỉ ngọt mị

"Ưm Nhất...Nhất Bác thật kỳ quái....a Nhất Bác.....ưm...." có chút vô lực nắm cánh tay Vương Nhất Bác, chôn mặt vào cổ Vương Nhất Bác rơi lệ, lại không tự chủ được nâng cánh mông lên đuổi theo đầu ngón tay hắn, giống như một con thuyền nhỏ tứ cố vô thân giữa hồ.

Vương Nhất Bác ôm người đặt ngồi ở trên đùi, khẽ hôn lên cái cổ phiếm hồng, ngậm lấy núm vú đỏ hồng mềm mại, dùng đầu lưỡi đâm chọc một hồi liền run run rẩy rẩy cứng lên, bên còn lại dùng ngón trỏ cùng ngón giữa kẹp lấy lôi kéo, khiến cho y sợ hãi kêu lên:

"A không được....sẽ hỏng.....Ưm Nhất Bác không thể...."

Nhũ tiêm bị lôi kéo rời khỏi ngực lại nhẹ nhàng mà đàn hồi trở lại, nhũ tiêm vốn dĩ thật bình thường không có gì lạ.
Nhưng sau nửa tháng liên tục bị Vương Nhất Bác dâm loạn đã trở nên mẫn cảm không chịu được, khoái cảm ngập tràn nháy mắt từ ngực lan ra toàn thân, Tiêu Chiến khóc kêu, hoa huyệt tiết ra lượng lớn dâm thủy, còn chưa chờ y phục hồi tinh thần, bên nhũ tiêm bị Vương Nhất Bác ngậm lấy cũng bị nhẹ nhàng gặm cắn, cự vật dưới thân y không ngừng chảy thanh dịch dính nhớp, tưởng chừng chỉ cần thêm chút kích thích, sẽ lập tức bắn ra.

Vương Nhất Bác ý xấu kéo lấy ngón tay y, dẫn đến ấn lên tầng tầng lớp lớp thịt âm đến sung huyết đỏ tươi, đến tận khi cự vật rốt cuộc không chịu nổi kích thích bắn ra, bạch trọc bắn tung tóe khắp nơi khiến chỗ nào cũng đều là tinh dịch, vài giọt còn ở trên nhũ tiêm hồng diễm, nhìn qua dâm mĩ cực kỳ.

Tiêu Chiến nhìn thấy liền "Oa" mà khóc lên, cái này cái này, giống như là tự y làm bản thân làm bắn ra, mặc dù đã say rượu, y cũng biết thế này là không đúng, ghé vào đầu vai Vương Nhất Bác ủy khuất lên án:

"Vương Nhất Bác ngươi khi dễ ta..." nước mắt không đáng tiền rơi xuống

Vương Nhất Bác tà khí mà ngậm ý cười, cảm thấy y đỏ mặt khóc thút thít như vậy thật sự là đáng yêu cực kỳ, hôn một cái nói: "Này có chỗ nào gọi là khi dễ."

Miệng thì nói như vây nhưng tay thì cầm lấy côn thịt sưng to chen vào khe thịt chật hẹp ướt át kia, đâm thứ kia vào hoa huyệt chậm rãi căng ra, lập tức dẫn đến Tiêu Chiến hừ nhẹ:

"Ưm...thật trướng..." quy đầu to lớn rất nhanh đâm đến tầng lớp mỏng kia, Vương Nhất Bác cười hỏi: "Đau không?"

"Đau aa .... không thể tiếp tục đi vào....ưm...sẽ hỏng mất...."
Tiêu Chiến cảm thấy được vật kia đang chuẩn bị sức lực muốn đâm vào, thân thể căng thẳng lắc đầu, thành thành thật thật cầu xin, hốc mắt đỏ bừng lại chứa đầy nước mắt, ngón tay gắt gao nắm chặt bàn tay Vương Nhất Bác.

Vương Nhất Bác đời nào chịu chiều y, vỗ vỗ cái mông kẹp chặt, ôn nhu khẽ hôn dời đi lực chú ý của y, liền động thân một cái đâm vào.

Đau đớn vô cùng lập tức ép y ra càng nhiều nước mắt, hắn biết y không dễ chịu, vỗ về sống lưng y thuận khí, đầu ngón tay ở trên âm đế đỏ tươi xoa ấn mà gọi "Tiểu Tâm can....Tiểu tâm can...."

Tiêu Chiến chỉ lo khóc lóc, giờ phút này y hoàn toàn không giống một nam nhân gần ba mươi, ở trong lòng ngực Vương Nhất Bác ủy khuất lại thương tâm khóc lóc, giọng mũi mềm mại kêu đau.

Vương Nhất Bác một lòng đều phải nhịn xuống, hôn y một cái nói: "Tiểu Tâm can, ngươi thơm quá, ưm?", Nói xong ở bên tai ythấp giọng nở nụ cười

Thân thể trắng nõn của Tiêu Chiến bị Vương Nhất Bác liên tiếp hành động thân mật gợi lên sắc hồng mê người, nghe Vương Nhất Bác ở bên sườn tai y thấp giọng ý cười, càng không có cách nào không khỏi run rẩy, hoa huyệt dưới thân cũng động tình mấp máy, cảm giác xa lạ này khiến Tiêu Chiến cảm thấy hoảng hốt một trận, cong sống lưng rúc vào trong lòng ngực Vương Nhất Bác, không khỏi ôm eo hắn thật chặt, y say rượu dường như tỉnh một ít, có chút mê mang nhìn tình cảnh trước mặt, rồi lại bị hắn lôi kéo hôn khẽ, rất nhanh lại trở nên mê mang, mắt đen ướt át như là nhiễm một tầng sương mù mông lung, thậm chí còn chủ động đưa môi hôn Vương Nhất Bác, hắn lúc này mới chậm rãi thao lộng.

Tiêu Chiến ăn nói vụng về, cũng chỉ có vài câu rên rỉ như vậy, Vương Nhất Bác lại vô cùng phấn khích, dưới thân đã ướt không thể nhìn, tiết ra cỗ lớn dâm thủy, thanh âm Tiêu Chiến mềm như bông, âm cuối còn mang theo khóc nức nở nhè nhẹ, Vương Nhất Bác càng lúc càng thao mạnh nhân nhi dưới thân, chỉ cần hơn mười phát liền mở ra tử cung, càng thêm mạnh mẽ đâm chọc vào chỗ thịt mềm kia

"Ha a.....Nhất...Nhất Bác... ưm không muốn! Sẽ bị đâm hỏng mất....a a a....." 

Thân thể Tiêu Chiến căng thẳng, thịt huyệt  co rút phun ra vài cổ dâm thủy, Vương Nhất Bác cố ý rút côn thịt ra nhìn số lượng chất lỏng rơi xuống kia, lại đâm côn thịt sưng to vào thật mạnh, cự vật của Tiêu Chiến đứng thẳng tí tách tí tách phun ra vài cỗ bạch trọc, sau khi cao trào Tiêu Chiến có một chút thất thần, ngay sau đó lại vì  bản thân dâm đãng mà thấp giọng nức nở, Vương Nhất Bác bị dáng vẻ này của y làm cho tâm ngứa, không biết mệt mỏi đỉnh lộng nhục bích ướt mềm cùng tử cung, gầm nhẹ bắn ra vào trong hoa huyệt của Tiêu Chiến.

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro