Chương 4: Bí mật thân thể

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng



Ngày thứ hai, theo như thường lệ vừa qua giờ Dần, Tiêu Chiến đã tỉnh, thắp đèn dầu, tất tất tác tác mặc quần áo, khi nhìn thấy trên y phục có đốm tinh khô cạn, liền "A" một tiếng, ngay lập tức mặt lão nam nhân lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được sắc đỏ lan ra, nhanh chóng quay đầu liếc mắt nhìn Vương Nhất Bác một cái, thấy nam nhân không có dấu hiệu tỉnh lại, mới thoáng yên lòng, đỏ mặt thay một bộ y phục khác, lại ngượng ngùng xoắn xít quan sát Vương Nhất Bác một hồi lâu, do dự mà không biết có nên nhắc nhở hắn một tiếng hay không, bàn tay vươn ra lại rụt về, cuối cùng cũng không chạm vào mặt Vương Nhất Bác, chỉ dịch dịch góc chăn cho người đó rồi đi ra ngoài.

Cửa gỗ đóng lại phát ra tiếng kêu "Kẽo kẹt", Vương Nhất Bác lúc này mới mở to mắt, xuống giường nhìn thân ảnh bận rộn dưới bếp của nam nhân, thấp giọng mà cười tươi, nếu theo suy nghĩ thành thật của lão nam nhân, như vậy chắc là cho rằng tại bản thân mình, mơ thấy mộng tinh, khi trở về chắc chắn không dám như không có chuyện gì nhìn thẳng vào mắt hắn, Vương Nhất Bác ý xấu nghĩ, im lặng trở về trên giường, lại ngủ một lần nữa.

Tiêu Chiến hôm nay trở về sớm hơn hôm qua chút, trước một ngày cố ý hỏi Vương Nhất Bác muốn ăn cái gì, tính toán mua một cân thịt heo ở chỗ đồ tể.

"Trong nhà có khách đến?", Trương đồ tể một mặt nhanh nhẹn cắt thịt, một mặt cười hỏi Tiêu Chiến chỉ có ăn tết mới mua thịt, hôm nay vừa không phải tết cũng không phải ngày càng lễ gì đặc biệt, vậy mà tới mua thịt, cũng liền thuận miệng hỏi thêm vài câu.

"Ưm, có khách tới." Tiêu Chiến ăn nói rất vụng về, sợ đồ tể còn hỏi y cái gì đó, liền cứ theo lời đồ tể nói gật gật đầu, nhìn đồ tể dùng lá sen gói thịt heo thật chặt, có chút vui sướng mà thanh toán tiền, như vậy Vương Nhất Bác sẽ không tức giận nữa rồi.

Vương Nhất Bác nằm ở trong viện phơi nắng, nghĩ đến bộ dạng khi rời giường của lão nam nhân, thấp giọng nở nụ cười, tâm tình không tồi, nên cũng không trêu chọc bầy gà, ngược lại còn từ trong túi lấy ra không ít thóc, cho bầy gà ăn no, có chút buồn bực nhấc lên vạt áo nhìn vết thương trên eo, người của Thất hoàng tử tạm thời hẳn là không tìm thấy nơi này, chờ vết thương khỏi chính là nghĩ cách đi ra ngoài, mắt liền có chút trông mong nhìn ra cửa viện.

Vương Nhất Bác không thích Tiêu Chiến ăn bánh bao bán thừa, vì thế Tiêu Chiến liền ăn ở trên đường, gánh hàng chỉ còn lại có đùm thịt heo mới mua, chuyện thứ nhất sau khi buông gánh hàng đó là đi đến bên cạnh Vương Nhất Bác trên mặt đầy ý cười cầm trên tay đùm thịt heo đưa qua, Vương Nhất Bác không nhận lấy, thân hình cao lớn dựa vào Tiêu Chiến, khuân mặt đẹp đẽ lập tức hiện lên một chút biểu tình thống khổ, có chút ủy khuất nói:

"Tiêu Chiến, miệng vết thương của ta đau."

Tiêu Chiến tất nhiên là không biết mỗi đêm Vương Nhất Bác làm mấy cái việc kia với y, thấy hắn dựa vào mình hơi hơi đỏ mặt, sau khi nghe Vương Nhất Bác giả bộ rên rỉ lập tức khẩn trương lên, nhấc lên vạt áo của nam nhân thổi một hồi lâu mới ngẩng đầu lên hỏi, "Còn đau không?"

Vương Nhất Bác nhìn bộ dạng khẩn trương này của y, nghĩ đến bộ dạng lão nam nhân vừa mới thổi khí cho hắn, hô hấp mềm mại kia giống như là tràn vào trong tim hắn, làm tâm hắn ngứa ngáy muốn mút lấy đôi môi trên gương mặt ửng đỏ của Tiêu Chiến ho nhẹ vài tiếng mới ngăn được mấy ý tưởng kiều diễm kia, nói: "Không đau, ngươi tiếp tục thổi thổi, ừm?"

Tiêu Chiến sau khi nghe xong lại thành thật thổi cho hắn, Vương Nhất Bác chịu thân cận dùng lời nói làm nũng nói chuyện với y, gọi tên của y, y liền không chống đỡ nổi, nhưng mà khi Vương Nhất Bác cúi khuân mặt lạnh lùng đến gần, khí thế quý nhân có sẵn từ trong trứng kia áp bức khiến y không dám chống đối.

Huống hồ Tiêu Chiến vốn đã rất đơn thuần, cũng chưa từng có hoài nghi lời của Vương Nhất Bác nói, Vương Nhất Bác nói đau, y liền mềm lòng thổi cho người ta một cái, không nghĩ đến lúc cúi người, phong cảnh trước ngực đều bị Vương Nhất Bác nhìn thấy hết, nhũ tiêm hồng hồng ở trên lồng ngực trắng nõn, làm Vương Nhất Bác không khỏi nhớ đến xúc cảm mềm ấp trên đầu ngón tay đêm qua

Vương Nhất Bác giúp y kéo lại vạt áo trước ngực, phong cảnh trước ngực Tiêu Chiến lồ lộ thế này không chừng ngày nào đó đi bán bánh bao sẽ bị người khác nhìn thấy, Vương Nhất Bác nghĩ đến điều này, có chút nén giận nói 

"Ngày mai không được mặc quần áo rộng thùng thình này đi bán bánh bao."

"Nhưng, nhưng ta chỉ có vài món quần áo này, trời nóng..."

Tiêu Chiến có chút khó hiểu, dùng tiếng nói mềm mại nói, người trên trấn nhất định không thể nghĩ rằng, Tiêu Chiến bán bánh bao lại có một tiếng nói mềm mại như vậy, ăn nói vụng về sẽ không rao hàng, tiếng nói mềm mại cũng sẽ thay đổi thành thô cuồng, Vương Nhất Bác chỉ cảm thấy trong lòng như bị vuốt mèo mềm mại cào một cái, búng búng trán y, Tiêu Chiến quả nhiên không dám nói gì nữa, ngoan ngoãn mà "Ồ" một tiếng

Tiêu Chiến là đứa trẻ sinh ra trong một gia đình nghèo khổ, học được tay nghề làm bánh bao cuộc sống sau này mới tốt lên một chút, tay nghề nấu cơm cũng là học từ nhỏ, chảo dầu bốc lên mùi tỏi thơm phức, thái thịt heo xong rồi đổ vào, mở nồi bỏ chút nước tương và vài mẩu hành, hương vị thịt xào lập tức tràn ngập ở trong viện nho nhỏ, tiếp theo lại lấy rau xanh mới hái trong vườn nhúng qua nước sôi, đổ chút dầu mè nước tương trộn đều, cùng nhau mang ra cái bàn trong viện.

Thịt là thứ rất quý, Tiêu Chiến chủ yếu đem chén đũa duỗi đến món rau xanh trộn, bị Vương Nhất Bác xụ mặt trừng mắt liếc nhìn một cái, mới chịu đưa đũa duỗi đến thịt xào, thịt xào cũng không nhiều phần lớn vào bụng Vương Nhất Bác, đem chén đũa ra chậu gỗ rửa sạch, chuẩn bị nước ấm lau người cho hắn.

Tiêu Chiến không dám nhìn thân thể hắn, tim luôn có chút đập nhanh hơn sắc mặt đỏ lên, cảm thấy khí thế bức người trên người nam nhân bao phủ hết toàn bộ mình, Vương Nhất Bác lại cực kỳ thích nhìn bộ dạng của y này gương mặt ửng đỏ thẹn thùng, lơ đãng đối diện với một đôi mắt đen ướt át, hô hấp liền nhanh hơn vài phần, sau khi lau xong bên tai Tiêu Chiến đều hồng thấu, một khuôn mặt ửng đỏ  đi đến nhà gỗ phía tây viện rửa mặt.

Vương Nhất Bác ở trong phòng lại ngồi không yên, nghĩ đến bộ dạng đỏ mặt đi ra ngoài của y, tuổi tác Tiêu Chiến lớn như vậy còn chưa cưới vợ, hắn còn vốn nghi ngờ, huống hồ trời nóng như vậy, nam tử bình thường đều ở trong viện tắm nước lạnh là xong việc, Tiêu Chiến lại cố chấp mỗi tối đều ở trong phòng tắm rửa, chẳng lẽ là trong thân thể y cất giấu bí mật gì?

Nghĩ đến đây, Vương Nhất Bác lại càng ngồi không yên, phóng nhẹ bước chân đi đến trước nhà gỗ, cửa sổ gỗ đã cũ kỹ không che được ánh sáng mỏng manh trong phòng, nhẹ nhàng đâm một cái liền chọc ra được một cái khe không lớn, cảnh tượng trong phòng nhìn không sót cái gì.

Trước tiên rơi vào trong mắt Vương Nhất Bác vẫn là hai viên tiểu đậu đỏ trước ngực kia, do dòng nước cọ rửa lại hơi hơi đứng thẳng lên, xuống chút nữa đó là không lớn không nhỏ nam can giống như nam nhân khác, tựa hồ không có gì khác thường, muốn nói thì cũng chỉ là lông mao so với nam tử bình thường ít hơn chút, chỉ có thưa thớt một vài cọng.

Lúc Vương Nhất Bác xoay người chuẩn bị rời đi, đầu ngón tay Tiêu Chiến dời đến phía dưới hạ thân một chút kia, vốc nước lên nhẹ nhàng rửa sạch, Vương Nhất Bác tức thì trừng lớn hai tròng mắt, kia, kia rõ ràng là hoa huyệt chỉ có nữ nhân mới có, y vậy mà là một song nhi!

Khó trách tuổi tác lớn như vậy cũng chưa từng cưới vợ, trước kia Vương Nhất Bác bị bạn bè kéo đi Nhi Hồng Viện ở kinh thành, liền gặp qua song nhi khác hẳn với người thường, thân hình không cao lớn, làn da cũng trắng giống như Tiêu Chiến, nhẹ nhàng nhéo là có thể tạo ra vệt đỏ mê người, theo như bạn bè nói thân thể song nhi này lại mẫn cảm không chịu được, sau khi khai bao nhẹ nhàng chạm một cái là có thể chảy ra rất nhiều nước.

Tiêu Chiến không hề có phát hiện mình đang bị người khác âm thầm nhìn trộm, y không dám nhìn thân thể Vương Nhất Bác nguyên nhân là tại đây, chỗ hoa huyệt kia của y sẽ tiết ra nước dâm nhợt nhạt, vốc nước lên rửa sạch một hồi, Tiêu Chiến liền không dám đụng vào chỗ đó nữa, qua loa lau khô bọt nước trên người, liền bắt đầu tất tất tác tác? mặc quần áo, Vương Nhất Bác thấy thế vội vàng trở về buồng trong, trong lòng lại vô vàn suy nghĩ.

Tiêu Chiến tắm xong liền lên giường ngoan ngoãn chui vào trong lòng ngực Vương Nhất Bác, lập tức cảm thấy một vật cưng cứng ấm nóng để ở giữa hai chân mình, vặn vẹo thân thể cũng không tránh khỏi, Tiêu gia thôn dân phong chất phác, y lại chưa từng cưới vợ, tự nhiên sẽ không biết đó là cái gì, chỉ cảm thấy vật ở bắp đùi lại trướng to thêm vài phần, đang muốn mở miệng hỏi, lại đổi lấy một cái búng nhẹ của Vương Nhất Bác ở trên mặt y, thanh âm cũng có chút khàn khàn:

"Ngủ, không được lộn xộn.", Không giống như trước thanh âm lạnh lùng bình đạm ôn nhu lưu luyến lại đè nén dục niệm

.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro