bốn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tối hôm đó, khi ánh đèn trong khách sạn dần trở nên dịu dàng hơn, Nico và Lamine rời khỏi phòng tập thể dục. Cả hai vẫn còn cảm thấy cơ thể mỏi mệt sau buổi tập căng thẳng nhưng thành công. Thay vì trở về phòng nghỉ ngơi, họ quyết định đi dạo quanh khuôn viên khách sạn, tìm một nơi yên tĩnh để thư giãn và trò chuyện.

Nico và Lamine bước ra khuôn viên rộng lớn của khách sạn, nơi được bao phủ bởi ánh đèn vàng ấm áp, tạo nên một không gian lãng mạn và đầy thư thái. Hồ bơi nằm ở trung tâm khuôn viên, với mặt nước phẳng lặng như tấm gương phản chiếu bầu trời đêm đầy sao. Không khí buổi tối mát mẻ, gió nhẹ nhàng thổi qua mang theo hương thơm ngọt ngào từ những bông hoa xung quanh.

Lamine dẫn Nico đến một góc khuất bên hồ bơi, nơi có những chiếc ghế dài được bố trí một cách tinh tế dưới tán cây rậm rạp. Ánh đèn từ những chiếc đèn đường chiếu rọi, tạo ra những tia sáng mờ ảo trên mặt đất và lung linh trên mặt nước. Môi trường yên tĩnh và ánh sáng dịu dàng làm không gian trở nên gần gũi, khiến mọi âm thanh như lắng lại trong sự yên bình.

Lamine ngồi xuống một chiếc ghế dài, Nico theo sau. Cả hai không nói gì trong giây lát, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn mặt hồ phẳng lặng trước mắt. Bầu không khí êm đềm bao trùm, chỉ có tiếng gió nhẹ thổi qua lá cây và tiếng nước khẽ lăn tăn. Ánh mắt Lamine nhẹ nhàng lướt qua gương mặt Nico, bắt gặp ánh mắt của anh đang trầm tư nhìn về phía mặt nước.

“anh đang nghĩ gì vậy?” Lamine khẽ hỏi, ánh mắt cậu ấm áp, thể hiện sự quan tâm.

Nico giật mình nhẹ, rồi mỉm cười, đôi mắt dịu lại khi nhìn vào đôi mắt sâu lắng của Lamine. “anh chỉ đang nghĩ về trận đấu sắp tới,” anh đáp, giọng nói trầm thấp nhưng rõ ràng. “đây là một cơ hội lớn đối với tất cả chúng ta, và anh muốn chắc chắn rằng mình đã chuẩn bị tốt nhất.”

Lamine gật đầu, đôi mắt cậu ánh lên sự đồng cảm. “em hiểu mà. Chúng ta đã làm việc rất chăm chỉ, nhưng em tin rằng sự gắn kết giữa các thành viên trong đội là điều quan trọng nhất. Chúng ta cần tin tưởng lẫn nhau và tận dụng cơ hội này để cùng nhau tỏa sáng.”

Nico khẽ cười, cảm nhận sự an ủi từ lời nói của Lamine. “đúng vậy. Anh cảm thấy may mắn khi có em bên cạnh. Sự tự tin của em truyền động lực cho anh. Em biết đấy, trong buổi tập hôm nay, anh nhận ra rằng chúng ta đang thực sự hiểu nhau hơn.”

Lamine mỉm cười, đôi mắt cậu lấp lánh dưới ánh sáng đèn. “em cũng cảm thấy vậy, Nico. Chúng ta không chỉ là đồng đội mà còn là bạn, những người có thể chia sẻ với nhau mọi điều.”

Khoảnh khắc im lặng bao trùm lấy cả hai, nhưng không phải là sự xa cách mà là một sự đồng cảm sâu sắc. Bóng dáng Lamine dưới ánh đèn trông thật dịu dàng, khiến Nico không thể rời mắt. Một cảm giác kỳ lạ bắt đầu nhen nhóm trong lòng anh, một sự ấm áp lan tỏa, nhưng đồng thời cũng làm anh hơi bối rối. Anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm nhận điều gì đó đặc biệt đến vậy từ một người đồng đội.

Lamine, như cảm nhận được sự thay đổi trong ánh mắt Nico, khẽ nghiêng đầu hỏi: “có chuyện gì sao, Nico? Anh trông như đang suy nghĩ điều gì đó rất quan trọng.”

Nico lắc đầu, mỉm cười nhẹ, nhưng ánh mắt anh vẫn không rời khỏi đôi mắt của Lamine. “không, không có gì. Anh chỉ… đang nghĩ về chúng ta, về những gì chúng ta đã trải qua cùng nhau. Anh nghĩ rằng… có lẽ, anh đang cảm nhận điều gì đó mà anh chưa từng nghĩ đến.”

Lamine khẽ nhướng mày, đôi mắt cậu ánh lên vẻ tò mò. “anh đang nói về điều gì vậy?”

Nico im lặng trong giây lát, cảm nhận nhịp tim mình đập nhanh hơn. “Lamine, anh nghĩ rằng… anh thực sự quý mến em, hơn cả một đồng đội, hơn cả một người bạn. Anh không biết điều này đã bắt đầu từ khi nào, nhưng anh không thể phủ nhận rằng mỗi khi ở bên em, anh cảm thấy… đặc biệt.”

Lamine cảm thấy tim mình đập mạnh khi nghe những lời của Nico. Cậu không ngờ rằng Nico lại có những cảm xúc tương tự như mình. Cậu cúi đầu, cố giấu đi nụ cười nhẹ trên môi, nhưng đôi mắt cậu không thể che giấu được niềm vui lẫn sự bối rối.

“em cũng cảm thấy vậy, Nico,” Lamine thừa nhận, giọng cậu nhẹ nhàng và chân thành. “từ khi chúng ta bắt đầu làm việc cùng nhau, em đã cảm nhận được một sự kết nối rất đặc biệt. Có lẽ em chưa đủ can đảm để thừa nhận điều đó với chính mình, nhưng giờ đây, khi nghe anh nói… em nghĩ rằng chúng ta đều cảm nhận điều tương tự.”

Nico nhẹ nhàng nắm lấy tay Lamine, đôi mắt anh tràn ngập sự chân thành và ấm áp. “Lamine, anh không biết điều này sẽ dẫn đến đâu, nhưng anh muốn chúng ta có thể khám phá điều này cùng nhau. Anh không muốn đánh mất bất kỳ khoảnh khắc nào với em, cả trên sân cỏ lẫn ngoài cuộc sống.”

Lamine nhìn vào mắt Nico, cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm trong ánh mắt của anh. Cậu khẽ siết tay Nico, cảm giác ấm áp lan tỏa qua từng ngón tay. “em cũng vậy, Nico. Em muốn chúng ta tiếp tục khám phá điều này, dù có chuyện gì xảy ra. Em tin rằng chúng ta sẽ tìm thấy câu trả lời cho những cảm xúc này, và điều đó sẽ chỉ làm chúng ta mạnh mẽ hơn.”

Nụ cười ấm áp hiện lên trên gương mặt Nico, và anh nhẹ nhàng kéo Lamine vào một cái ôm. Dưới ánh đèn dịu dàng, họ cảm nhận được sự kết nối đặc biệt giữa hai người, một thứ tình cảm mới mẻ nhưng đầy sức mạnh. Cả hai không cần phải nói thêm lời nào, vì trong khoảnh khắc đó, mọi thứ đã trở nên rõ ràng.

Khi họ từ từ buông nhau ra, ánh mắt của cả hai chạm nhau một lần nữa, nhưng lần này không còn sự ngại ngùng hay lúng túng. Thay vào đó là một sự thấu hiểu và niềm tin vào mối quan hệ đang dần nảy nở. Họ tiếp tục ngồi bên nhau, chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt về cuộc sống, về những ước mơ và hy vọng cho tương lai. Mỗi câu nói, mỗi nụ cười đều làm cho sự gắn kết giữa họ thêm bền chặt.

Đêm đã về khuya, không gian xung quanh tĩnh lặng, chỉ còn tiếng gió nhẹ thổi qua hàng cây bên hồ bơi, mang theo hương thơm dìu dịu của những bông hoa xung quanh. Ánh trăng sáng vằng vặc, chiếu rọi xuống mặt hồ phẳng lặng, tạo ra một khung cảnh thơ mộng như trong mơ.

Nico và Lamine vẫn ngồi bên nhau trên chiếc ghế dài cạnh hồ bơi, không ai trong họ vội vã rời đi. Họ đã trải qua một ngày dài và căng thẳng, nhưng giờ đây, mọi căng thẳng như tan biến, để lại trong lòng cả hai một cảm giác bình yên khó tả.

Lamine lặng lẽ nhìn Nico, ánh mắt cậu như muốn nói điều gì đó nhưng lại ngập ngừng. Những khoảnh khắc họ cùng nhau tập luyện, những lần phối hợp ăn ý trên sân cỏ, tất cả đều như đang ùa về trong tâm trí cậu. Mỗi lần cậu bắt gặp ánh mắt Nico, tim cậu lại khẽ rung lên, nhưng cậu không dám nói ra. Cậu sợ rằng nếu thổ lộ, mối quan hệ đặc biệt giữa họ có thể thay đổi.

Nico cũng không khác gì. Anh cảm nhận rõ ràng những cảm xúc khác lạ đang dâng trào trong lòng mình mỗi khi ở gần Lamine. Những khoảnh khắc cả hai cùng nhau luyện tập, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt, đều khiến Nico nhận ra rằng Lamine không chỉ là một đồng đội. Nhưng anh vẫn giữ im lặng, không dám để lộ cảm xúc của mình, lo sợ sẽ làm ảnh hưởng đến sự gắn kết giữa hai người.

Bầu không khí giữa họ tràn ngập sự im lặng đầy ý nghĩa. Không cần lời nói, cả hai đều hiểu rằng có điều gì đó rất đặc biệt đang diễn ra. Nhưng sự rụt rè, sự lo lắng về tương lai và những gì chưa thể dự đoán được đã giữ chân cả hai lại.

Lamine khẽ thở dài, quay sang nhìn mặt hồ phẳng lặng, nơi ánh trăng phản chiếu tạo thành một con đường sáng bạc. “anh có bao giờ nghĩ rằng mọi thứ lại thay đổi nhanh chóng như vậy không, Nico?” cậu hỏi, giọng nói nhẹ nhàng nhưng chứa đựng nhiều tâm sự.

Nico im lặng một lúc trước khi trả lời. “anh cũng không ngờ rằng mọi thứ có thể thay đổi như thế này, Lamine. Chúng ta chỉ mới bắt đầu làm việc cùng nhau, nhưng anh cảm thấy như mình đã hiểu em từ rất lâu rồi.”

Lamine mỉm cười, nhưng nụ cười ấy chứa đựng chút đắn đo. “đúng vậy. Em cũng cảm thấy vậy. Sự ăn ý giữa chúng ta không chỉ trên sân cỏ, mà còn trong cả cuộc sống ngoài đời thực. Nhưng đôi khi em tự hỏi, liệu chúng ta có thể giữ mãi được sự gắn kết này không?”

Nico quay sang nhìn Lamine, đôi mắt anh sâu lắng. “anh cũng tự hỏi như vậy. Nhưng anh tin rằng, chỉ cần chúng ta tiếp tục tin tưởng và ủng hộ nhau, chúng ta sẽ có thể vượt qua mọi thử thách.”

Lamine khẽ gật đầu, cảm thấy lòng mình ấm lại khi nghe những lời đó. Nhưng cảm xúc trong lòng cậu vẫn không thể nguôi ngoai. Cậu muốn nói nhiều hơn, muốn thể hiện nhiều hơn, nhưng mỗi lần định nói ra, cậu lại ngập ngừng. “Có lẽ… chúng ta không cần phải vội vã. Mọi thứ rồi sẽ tự nhiên tìm được chỗ đứng của nó.”

Nico mỉm cười, cảm nhận được sự an ủi từ lời nói của Lamine. Anh đưa tay lên, định nắm lấy tay Lamine nhưng rồi lại ngập ngừng rút lại, chỉ khẽ gật đầu. “anh nghĩ em nói đúng. Mọi thứ sẽ đến khi thời điểm thích hợp.”

Họ lại chìm vào im lặng, nhưng lần này không phải là sự ngại ngùng, mà là sự thấu hiểu sâu sắc. Ánh mắt cả hai thỉnh thoảng chạm nhau, chứa đựng những cảm xúc khó diễn tả thành lời. Dù không ai nói ra, nhưng cả hai đều biết rằng tình cảm giữa họ đang dần nảy nở, chỉ là chưa ai đủ can đảm để thổ lộ trước.

Thời gian trôi qua, không ai muốn rời đi, nhưng cả hai đều biết rằng đã đến lúc phải trở về phòng. Nico đứng dậy trước, đưa tay ra để giúp Lamine đứng dậy. “chúng ta nên nghỉ ngơi thôi, ngày mai sẽ là một ngày dài.”

Lamine nắm lấy tay Nico, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay anh. “um, em cũng nghĩ vậy. Ngày mai chúng ta sẽ tiếp tục cố gắng, vì chính bản thân chúng ta và vì đội tuyển.”

Họ cùng nhau bước đi dưới ánh đèn dịu dàng, để lại phía sau một đêm tràn đầy những cảm xúc chưa được thổ lộ. Trái tim cả hai đập mạnh trong lồng ngực, đầy hy vọng và những điều chưa nói ra. Và dù không ai dám nói trước, nhưng cả Nico và Lamine đều cảm nhận được rằng, tình cảm giữa họ đang dần trở nên sâu đậm hơn, mỗi ngày trôi qua lại thêm phần rõ rệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro