năm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nico và Lamine bước đi trong sự tĩnh lặng, hai người bên nhau dưới bầu trời đêm đen như nhung, được điểm xuyết bởi những vì sao lấp lánh. Con đường lát đá trải dài trước mặt họ, dẫn lối qua khuôn viên khách sạn, với những hàng cây xanh ngắt hai bên, tạo nên một không gian vừa yên tĩnh, vừa lãng mạn. Tiếng gió thổi qua kẽ lá hòa cùng tiếng bước chân của cả hai, tạo nên một giai điệu dịu dàng, như một bản nhạc không lời của đêm tối.

Ánh đèn đường mờ ảo chiếu rọi từng bước chân của họ, nhưng không đủ để xua đi sự ngại ngùng đang lặng lẽ nhen nhóm trong lòng. Cả Nico và Lamine đều cảm nhận được một sự thay đổi kỳ lạ trong mối quan hệ của mình, nhưng không ai trong số họ dám thừa nhận. Đó là một cảm giác lạ lùng, vừa thân thuộc lại vừa xa lạ, khiến mỗi người đều cảm thấy trái tim mình đập nhanh hơn mỗi khi ánh mắt vô tình chạm nhau.

Nico lặng lẽ bước đi bên Lamine, đầu óc anh ngập tràn những suy nghĩ hỗn độn. Trước đây, anh chỉ coi Lamine là một đồng đội, một người bạn trong đội bóng, nhưng giờ đây, mọi thứ dường như đã thay đổi. Nico nhận ra rằng mình ngày càng dành nhiều sự chú ý cho cậu, không chỉ trên sân cỏ mà cả trong những khoảnh khắc đời thường. Sự dịu dàng và chân thành của Lamine đã dần chiếm trọn trái tim anh, khiến anh không thể ngừng nghĩ về cậu mỗi khi hai người ở gần nhau.

Trong khi đó, Lamine cũng không khá hơn là bao. Cậu cảm nhận được sự gần gũi và ấm áp từ Nico, nhưng đồng thời cũng lo sợ điều đó sẽ phá vỡ sự gắn kết mà họ đã xây dựng suốt thời gian qua. Cậu không biết phải làm gì với những cảm xúc đang lớn dần trong lòng mình, nhưng mỗi lần Nico nhìn cậu với ánh mắt dịu dàng ấy, tim cậu lại không thể ngừng rung động. Lamine biết rằng giữa họ có điều gì đó đặc biệt, nhưng cậu sợ rằng nếu thổ lộ quá sớm, mọi thứ sẽ thay đổi theo cách mà cậu không mong muốn.

Con đường dẫn cả hai đi qua những khoảng sân vườn rộng lớn, nơi những bông hoa đang nở rộ, tỏa hương thơm ngọt ngào trong gió đêm. Ánh trăng chiếu xuống, phủ lên mặt đất một lớp ánh sáng bạc, khiến mọi thứ trở nên huyền ảo và đẹp đẽ hơn bao giờ hết. Nhưng dù cảnh vật xung quanh có đẹp đến đâu, Nico và Lamine vẫn không thể tập trung vào đó. Tâm trí họ đang bị chiếm giữ bởi những suy nghĩ về nhau, về mối quan hệ đang dần thay đổi theo cách mà họ không thể kiểm soát.

Khi đến gần cuối con đường, cả hai dừng lại trước cửa phòng của Lamine. Nico quay sang nhìn cậu, đôi mắt anh lấp lánh trong ánh đèn mờ ảo. Anh muốn nói điều gì đó, nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu. Trái tim anh đang đập loạn nhịp, nhưng lý trí lại ngăn anh không nên vội vàng thổ lộ. Anh sợ rằng nếu nói ra quá sớm, mọi thứ giữa họ sẽ không còn như trước nữa.

“chúc em ngủ ngon, Lamine,” Nico nói, giọng anh trầm ấm nhưng có chút ngập ngừng. “ngày mai chúng ta lại có một ngày dài phía trước, cần phải chuẩn bị thật tốt.”

Lamine mỉm cười, nhưng trong ánh mắt cậu có điều gì đó sâu lắng hơn cả. “ngủ ngon, Nico. Em tin rằng chúng ta sẽ làm tốt, vì chúng ta luôn ở bên nhau, đồng hành cùng nhau.”

Nico đứng đó, nhìn Lamine bước vào phòng, rồi cánh cửa khép lại một cách chậm rãi, như để kéo dài thêm khoảnh khắc này. Anh thở dài, tự hỏi tại sao mọi thứ lại trở nên phức tạp đến vậy. Anh không thể phủ nhận rằng mình đang có những cảm xúc đặc biệt dành cho Lamine, nhưng anh cũng không biết liệu có nên tiếp tục giữ kín điều đó hay không.

Khi trở về phòng mình, Nico nằm xuống giường, nhưng không thể nào chìm vào giấc ngủ ngay lập tức. Những hình ảnh của Lamine cứ hiện lên trong đầu anh, khiến anh không thể ngừng nghĩ về cậu. Anh tự hỏi liệu Lamine có cảm nhận được điều gì đó tương tự hay không, hay chỉ là mình anh đang mơ mộng quá nhiều.

Nico lăn qua lăn lại trên giường, cố gắng xua tan những suy nghĩ này, nhưng càng cố gắng, chúng lại càng ám ảnh anh hơn. Anh nhớ lại những khoảnh khắc hai người bên nhau, những lần cùng nhau tập luyện, cùng nhau chia sẻ những câu chuyện nhỏ nhặt. Tất cả những điều đó dường như đã dệt nên một mối quan hệ mới, khác xa với những gì anh từng nghĩ trước đây.

Cuối cùng, Nico thở dài và ngồi dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ nơi ánh trăng đang chiếu rọi. Anh biết rằng mình không thể tiếp tục tránh né những cảm xúc này mãi được. Dù cho tương lai có ra sao, anh cũng cần phải đối diện với chúng, và tìm ra cách để giải quyết mọi thứ mà không làm tổn thương bất kỳ ai, nhất là Lamine.

Trong khi đó, ở phòng bên cạnh, Lamine cũng không thể ngủ yên. Cậu nằm đó, nhìn lên trần nhà, suy nghĩ về những gì đã diễn ra. Cậu biết rằng giữa họ có một điều gì đó rất đặc biệt, nhưng cậu cũng biết rằng mọi thứ còn quá sớm để nói ra. Cậu sợ rằng nếu nói ra, sẽ làm hỏng mất mối quan hệ tuyệt vời mà họ đã có.

Lamine cũng lăn lộn trên giường, cố gắng tìm một chút bình yên trong đêm tối, nhưng những cảm xúc trong lòng cậu lại không ngừng trỗi dậy. Cậu nhớ lại ánh mắt của Nico, cái nhìn ấy đã khiến tim cậu rung động, nhưng đồng thời cũng làm cậu bối rối. Cậu không biết liệu mình có nên tiếp tục giữ kín những cảm xúc này hay không, hay cứ để mọi thứ tự nhiên phát triển.

Cuối cùng, Lamine thở dài và quay mặt về phía cửa sổ. Ánh trăng chiếu qua cửa sổ, tạo nên một khung cảnh yên bình nhưng đầy tâm trạng. Cậu biết rằng mình không thể tiếp tục tránh né những cảm xúc này mãi được, nhưng cậu cũng không biết liệu có nên thổ lộ với Nico hay không. Cậu sợ rằng nếu nói ra quá sớm, mọi thứ sẽ thay đổi theo cách mà cậu không mong muốn.

Thời gian chầm chậm trôi qua, và cả Nico lẫn Lamine đều chìm vào giấc ngủ trong sự bất an. Những cảm xúc chưa được thổ lộ vẫn đang âm thầm lớn dần trong lòng họ, như một ngọn lửa nhỏ nhưng mạnh mẽ, chờ đợi ngày bùng cháy. Họ biết rằng một ngày nào đó, họ sẽ phải đối diện với những cảm xúc này, nhưng hiện tại, cả hai đều chưa sẵn sàng. Và đêm ấy, dưới ánh trăng sáng, hai trái tim vẫn đập cùng một nhịp, chờ đợi những điều chưa thể nói ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro