sáu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối hôm sau, bầu trời vẫn mang một màu xanh nhạt, chỉ mới chớm tối nhưng đã phủ đầy những ngôi sao nhỏ li ti, lấp lánh như những viên ngọc quý trên một tấm thảm nhung mềm mại. Nico và Lamine lại tìm đến nơi đã từng ngồi bên nhau đêm trước - chiếc ghế dài cạnh hồ bơi trong khuôn viên khách sạn. Họ vừa dùng bữa tối xong và quyết định sẽ ra ngoài để thư giãn trước khi trở về phòng nghỉ ngơi.

Khung cảnh quen thuộc lại đón chào họ với ánh đèn vàng dịu dàng chiếu rọi trên những chiếc lá cây đung đưa trong gió nhẹ. Mặt hồ phẳng lặng như một tấm gương lớn, phản chiếu ánh sáng và bầu trời đầy sao một cách kỳ ảo. Không khí xung quanh vẫn yên bình, chỉ có tiếng gió thổi nhẹ nhàng, mang theo mùi hương dịu ngọt của những bông hoa gần đó.

Cả hai không nói gì khi đến nơi, chỉ lặng lẽ ngồi xuống chiếc ghế dài. Nico ngồi xuống trước, còn Lamine ngồi bên cạnh, cảm nhận sự gần gũi từ người đồng đội. Những tiếng nói cười từ khu vực hồ bơi chính đã dần tan biến, chỉ còn lại hai người trong không gian này, như thể thế giới xung quanh chỉ còn lại họ.

Nico nhìn Lamine trong giây lát, ánh mắt anh chứa đựng sự trầm tư và chút bối rối. “đêm nay thật yên tĩnh, phải không?” anh lên tiếng, phá tan sự im lặng nhưng không hề làm mất đi cảm giác bình yên.

“đúng vậy,” Lamine trả lời, giọng cậu nhẹ nhàng. “nó giống như chúng ta đang tạm rời xa thế giới xung quanh, chỉ còn lại sự bình yên và tĩnh lặng này.”

Nico gật đầu, nhưng trong lòng anh không hoàn toàn tĩnh lặng như vẻ ngoài. Anh đang đấu tranh với những cảm xúc của mình, những điều mà anh chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ cảm nhận được từ một người bạn, một đồng đội. Anh cố gắng tìm kiếm những lời để nói, nhưng mọi thứ dường như trở nên khó khăn hơn khi ở gần Lamine.

“anh đã suy nghĩ nhiều về những gì em nói đêm qua,” Nico bắt đầu, đôi mắt anh nhìn thẳng vào mặt hồ, không dám đối diện với ánh mắt của Lamine. “về sự gắn kết giữa chúng ta, về việc tin tưởng lẫn nhau.”

Lamine khẽ nghiêng đầu, cảm nhận được điều gì đó khác lạ trong giọng nói của Nico. Cậu im lặng, chờ đợi anh nói tiếp, nhưng trong lòng cậu cũng dâng trào những cảm xúc lẫn lộn. Mỗi lần nghe Nico nói về mối quan hệ giữa họ, cậu lại cảm thấy trái tim mình rung lên, nhưng đồng thời cũng lo sợ rằng mọi thứ có thể thay đổi nếu họ thổ lộ ra.

Nico tiếp tục, giọng anh trầm xuống như đang cân nhắc từng từ. “anh thực sự thấy may mắn khi có em bên cạnh, Lamine. Em không chỉ là một đồng đội giỏi mà còn là người mà anh có thể chia sẻ mọi điều, bất kể là những lo lắng hay niềm vui. Có em ở bên, anh cảm thấy như mình có thể đối diện với mọi thử thách.”

Lamine cảm thấy một làn sóng ấm áp lan tỏa trong lòng, nhưng cậu cũng cảm nhận được sự ngập ngừng trong lời nói của Nico. “em cũng vậy, Nico. Anh là người mà em luôn có thể tin tưởng, dù là trên sân cỏ hay ngoài đời. Chúng ta đã trải qua nhiều thứ cùng nhau, và điều đó khiến em cảm thấy… rất đặc biệt.”

Không gian quanh họ dường như trở nên ngưng đọng, mọi thứ đều trở nên lắng lại, chỉ còn lại tiếng thở nhẹ của cả hai và tiếng gió khẽ thổi qua. Nico lặng lẽ nhìn Lamine, đôi mắt anh chứa đựng điều gì đó mà anh không thể diễn tả thành lời.

“anh không biết nên nói điều này như thế nào,” Nico bắt đầu, nhưng giọng anh chững lại, như thể đang tìm kiếm những từ thích hợp. “nhưng có lẽ…em đã trở nên quan trọng với anh hơn những gì anh nghĩ. Không chỉ là một người bạn hay đồng đội, mà là… một điều gì đó khác.”

Lamine cảm nhận được nhịp tim mình đập nhanh hơn, nhưng cậu vẫn giữ bình tĩnh, đôi mắt cậu không rời khỏi Nico. “anh muốn nói rằng…chúng ta có thể trở thành nhiều hơn thế sao?” Lamine khẽ hỏi, giọng cậu đầy sự chờ đợi và cả sự e dè.

Nico không trả lời ngay lập tức, anh chỉ khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn hướng về phía trước như đang tránh né sự đối diện trực tiếp với Lamine. “anh không chắc về điều này, nhưng anh biết rằng cảm giác này rất khác biệt. Anh không muốn mất đi những gì chúng ta đang có, nhưng anh cũng không thể phủ nhận rằng có điều gì đó đặc biệt hơn giữa chúng ta.”

Lamine khẽ thở dài, ánh mắt cậu vẫn giữ nguyên sự dịu dàng nhưng ẩn chứa nỗi băn khoăn. “em cũng không chắc về cảm giác của mình, nhưng em biết rằng mỗi khi ở bên anh, mọi thứ đều trở nên rõ ràng hơn. Nhưng cũng có những điều em chưa sẵn sàng để đối diện, những điều mà em chưa thể thừa nhận với chính mình.”

Nico quay sang nhìn Lamine, đôi mắt anh chứa đựng sự chân thành và cả chút lo lắng. “anh không muốn ép buộc em phải đưa ra câu trả lời ngay bây giờ. Anh chỉ muốn em biết rằng anh sẽ ở đây, luôn bên cạnh em, dù mọi thứ có trở nên phức tạp thế nào đi nữa.”

Lamine khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại ẩn chứa nhiều suy nghĩ. “em biết, Nico. Và em cũng muốn anh biết rằng dù có chuyện gì xảy ra, em sẽ không để bất cứ điều gì ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng ta. Chúng ta có thể từ từ khám phá cảm giác này, không cần phải vội vã.”

Nico cảm thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn khi nghe những lời đó. Anh nhẹ nhàng nắm lấy tay Lamine, cảm nhận được sự ấm áp từ đôi tay cậu. “cảm ơn em, Lamine. Anh biết rằng dù chúng ta có quyết định thế nào, thì điều quan trọng nhất là giữ vững sự gắn kết này.”

Họ lại chìm vào im lặng, nhưng lần này không còn là sự e dè hay bối rối, mà là một sự thấu hiểu lẫn nhau. Ánh mắt họ thỉnh thoảng chạm nhau, như đang nói những điều mà không cần lời nói. Mối quan hệ giữa họ dường như đã bước thêm một bước, dù không ai trong họ chính thức thừa nhận điều đó. Nhưng cả hai đều biết rằng, tình cảm ấy đang dần lớn lên, ngày một rõ ràng hơn.

Khi đêm dần trở nên sâu lắng hơn, Nico và Lamine đứng dậy, bước đi bên nhau trên con đường nhỏ dẫn về phía khách sạn. Ánh đèn vàng rải xuống đường như dẫn lối cho họ, mỗi bước chân đều mang theo cảm giác nhẹ nhàng nhưng cũng đầy ẩn ý. Gió vẫn thổi nhẹ, mang theo hương thơm dìu dịu của những bông hoa, như đang tô điểm thêm cho bầu không khí êm đềm này.

Trong lòng cả hai, những suy nghĩ về nhau đang dần hình thành rõ nét hơn, nhưng không ai vội vàng, cũng không ai nói thêm điều gì. Họ hiểu rằng, đôi khi chỉ cần như vậy là đủ. Sự gắn kết giữa họ đã và đang trở nên sâu sắc hơn, từng chút một, và không cần phải gấp gáp.

Khi họ về đến trước cửa phòng, Nico dừng lại, ánh mắt anh chứa đựng một cảm xúc khó diễn tả. “chúc em ngủ ngon, Lamine. Anh hy vọng rằng ngày mai sẽ là một ngày tuyệt vời đối với cả hai chúng ta.”

Lamine mỉm cười, đôi mắt cậu ánh lên sự ấm áp. “chúc anh ngủ ngon, Nico. Em cũng hy vọng như vậy. Và… cảm ơn anh vì đã ở đây.”

Nico gật đầu nhẹ, rồi cả hai quay về phòng mình. Nhưng dù đã khép cửa lại, cảm giác về buổi tối đặc biệt ấy vẫn còn đọng lại trong tâm trí họ. Một điều gì đó đã thay đổi, dù chỉ là chút ít, nhưng đủ để họ cảm nhận được rằng mối quan hệ giữa họ không còn như trước.

Và trong đêm tĩnh lặng, khi mọi thứ chìm vào giấc ngủ, cả Nico và Lamine đều mơ về một tương lai mà họ có thể cùng nhau khám phá cảm xúc này, từng bước một, mà không sợ hãi hay lo lắng. Vì họ biết rằng, chỉ cần có nhau, mọi thứ sẽ dần trở nên rõ ràng và dễ dàng hơn, dù con đường phía trước có thế nào đi chăng nữa.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro